Lưu Manh Đại Đế

Chương 267: Hòn Dầu Thất Hiệp






Nhấp nhử vài câu, đến đây, Tử Sắc Mao Thử đôi mắt lim dim nhắm tịt lại, bộ dáng tỏ vẻ lười biếng.
Cơ mà, trong lòng nó không ngừng cười to: “Xem lần này ngươi có tức chết hay không! Chít chít chít!”
Trông biểu hiện của Tử Sắc Mao Thử, Võ Thiện Nhân nghệt mặt ra, hiểu rằng nó đang muốn dùng cách này đối phó với mình.

Chỉ là, sự an nguy của Như Ý, Cát Tường quan trọng hơn tất cả, vì vậy hắn không màng thể diện, trên gương mặt vẽ ra một nụ cười thiện lành.
“Lão Thử ca ca à, vừa rồi là ta chửi con chuột nhắt phá phách lung tung trong nhà ta đó thôi! Lão ca chớ hiểu lầm nhé! Mà bây giờ để ý mới thấy, Lão Thử ca ca tướng mạo thực là bất phàm, thiên uy lồ lộ.

Cho dù là tuyệt đại thần thú cũng chẳng thể sánh bằng sự oai phong dũng mãnh của lão ca ca nha!”
Tử Sắc Mao Thử không ngờ Võ Thiện Nhân biến hoá thực nhanh, khiến cho nó không kịp ứng phó.


Nhưng mà, lời hắn nói nghe rất bùi tai, vậy nên nó giữ nguyên tư thế im lặng bất động, thần sắc khoan khoái hưởng thụ.
Lại nghe Võ Thiện Nhân cất giọng nịnh nọt: “Chao ôi, bộ lông màu tím của lão ca toát ra một vẻ đẹp lấp lánh, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

Chưa hết nha, đôi mắt lão ca thực tròn và sáng, nhất định là người có trái tim nhân hậu, khoan dung, rộng lòng tha thứ cho người có lỗi lầm.”
Ở câu nói cuối cùng, hắn cố tình nhấn giọng vào mấy chữ “nhân hậu”, “khoan dung”, “rộng lòng tha thứ”.
Trái tim non nớt của Tử Sắc Mao Thử rốt cục cũng không thể kháng cự, mở bừng mắt bảo: “Ơ hay, những điểm ưu tú trên người ta đã cố tình giấu giếm đi, sao ngươi lại nói xổ toẹt ra như thế?”
Võ Thiện Nhân thầm tranh thủ khinh bỉ vài câu, song ngoài mặt thì tươi như hoa: “Ta và lão ca mới gặp mà như đã quen thân từ lâu, hay là chúng ta kết bái làm huynh đệ nhé! Ý người thế nào?”
Tử Sắc Mao Thử dương dương tự đắc nói: “Lão Thử ta mà lại đi kết nghĩa huynh đệ với một tên Vương Cấp nho nhỏ như ngươi à? Đừng có mơ!”
Võ Thiện Nhân giữ vững thái độ ôn hoà: “Lão ca nói rất chí lí! Nếu vậy khi nào rảnh rỗi xin mời Lão Thử ca ca tới Vạn Hoa Cung chơi một chuyến.

Ta sẽ sai ba ngàn cung nữ xinh đẹp hầu hạ, đấm bóp cho lão ca.”
Nghe tới đây, cặp mắt Tử Sắc Mao Thử bỗng loé lên hai tia sáng kỳ lạ: “Thật ư? Ngươi đã hứa thì không được nuốt lời đó!”
Không ngờ con chuột này lại có tính háo sắc, Võ Thiện Nhân nháy mắt cười bảo: “Lão ca yên tâm! Tiểu đệ sẽ tận tình địa chủ đón tiếp a!”
Ngừng một thoáng, hắn liền buông câu thăm dò: “Lão Thử ca ca, không rõ hai vị nương tử của ta hiện nay thế nào rồi?”
Biểu hiện từ nãy tới giờ của Võ Thiện Nhân khiến Tử Sắc Mao Thử rất hài lòng, sự tức giận khi trước đã nguôi ngoai gần hết.
Sau cùng, nó chậm rãi mở miệng: “Hai nương tử của ngươi vẫn yên ổn cả! Chủ nhân lúc rời đi chỉ chú ý đến ngươi, không hề động tay động chân với bọn họ.”
Võ Thiện Nhân kích động, thở phào một hơi nhưng vẫn còn lo lắng một chuyện: “Thế còn Cát Tường? Nàng đã trúng độc thủ của lão ca, không biết là có nghiêm trọng hay chăng?”
Tử Sắc Mao Thử trợn trừng mắt bảo: “Ngươi biết thương hoa tiếc ngọc chẳng lẽ Lão Thử ta không biết hay sao? Lúc cắn cô nương đó ta chỉ sử dụng một chút hàn khí mà thôi, sau mười hai canh giờ sẽ tự khắc hoá giải.”
Gánh nặng đeo đẳng mấy ngày nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ, Võ Thiện Nhân vui mừng khôn xiết.
Hắn đang định tranh thủ hỏi thêm mấy câu thì đúng lúc đó thần sắc Tử Sắc Mao Thử chợt ngưng trọng, thân hình nhoáng một cái đã bay vọt ra vị trí mũi thuyền.

Võ Thiện Nhân lấy làm lạ bèn nhanh chóng di chuyển theo, nghi hoặc hỏi: “Lão Thử, xảy ra chuyện gì?”
Tử Sắc Mao Thử im lặng không đáp, đôi mắt tròn xoe chăm chú hướng về phía trước.
Chỉ một lát, bỗng trước mắt cả hai hiện ra bảy bóng đen, tốc độ cực nhanh bay tới chỗ Phi Hành Chu.
Tử Sắc Mao Thử bất chợt hét lên: “Đứng lại! Người đến là ai?”
Một thoáng sau, bảy cái bóng hoá thành bảy người, đều là nam nhân.

Cả bọn chân đạp không trung, lưng đeo trường kiếm, trên mình mặc bộ y phục dành cho đạo sĩ, ống tay áo có thêu hình lưỡng nghi âm dương.
Bảy người đều toát ra hơi thở trầm ổn, toát ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Dẫn đầu là một người đàn ông trạc tuổi năm mươi, có cái đầu hói mất một vạt đằng trước.

Khi còn cách Phi Hành Chu chừng mười trượng, hắn giơ tay ra hiệu cho sáu người dừng lại.
Đôi mắt ông ta quét nhìn về phía trước, trông thấy Võ Thiện Nhân đứng ở đầu thuyền thì tưởng là âm thanh vừa rồi do hắn truyền tới, bèn cất giọng nói: “Tiểu huynh đệ cho hỏi trên đường có trông thấy một nữ nhân mặc áo màu đỏ, mang theo hai đạo sĩ ngang qua hay không?”
Mặc dù tu vi Võ Thiện Nhân tạm thời bị phong ấn nhưng tinh thần lực đã khôi phục được một ít, lập tức nhận ra bảy người đều là cường giả có tu vi Thánh Cấp.
“Vãn bối quả thực không thấy!” Hắn thành thật lắc đầu đáp rồi nhân cơ hội dò hỏi: “Không biết phải xưng hô với các vị tiền bối thế nào?”
Một trong số bảy người liền lớn giọng nói: “Bảy người chúng ta là sư huynh đệ đồng môn đến từ Hòn Dầu, trên đất Thần Châu được mọi người ưu ái gọi là Hòn Dầu Thất Hiệp.”
“Hòn Dầu Thất Hiệp?”
Thất Hiệp thì hắn không biết nhưng hai chữ Hòn Dầu có từng nghe qua.

Đây chính là một trong số hai mươi mốt hòn đảo nằm trong quần đảo Nam Du.


Xem ra lộ trình của Phi Hành Chu đang thẳng tiến về phía trung tâm Thần Châu.
Hắn chợt nghĩ: “Bảy người này thực lực rất mạnh, nếu có thể mượn tay bọn họ giúp mình đối phó với con mụ Hồng Diễm thì tốt quá!”
Ngay lập tức, hắn ra vẻ kinh hãi, vội vàng chắp tay nói: “Hoá ra là thất hiệp tiền bối đến từ Hòn Dầu! Danh tiếng của bảy vị tiền bối thường nghe như sấm nổ bên tai! Hôm nay vãn bối mới có cơ hội được diện kiến dung nhan.

Thực là may mắn!”
Đến đây, Võ Thiện Nhân còn chưa kịp nhắc tới chuyện của mình thì chợt một tên đạo sĩ la lên: “Đại sư huynh mau xem, người ngồi phía đuôi thuyền có phải là kẻ chúng ta cần tìm hay không?”
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, sáu người còn lại tức khắc xôn xao: “Đối chiếu thông tin Huyết Phù Chiếu Ảnh truyền về, nhất định bà ta là hung thủ rồi!”
Võ Thiện Nhân cả kinh, vội quay lại xem thử thì chỉ thấy có một mình Hồng Diễm đang ngồi đả toạ.
Trong đầu hắn bỗng nổ ầm một tiếng, lập tức nhớ đến thi thể của hai gã đạo sĩ trẻ bên trong động phủ.

Thảo nào mà lúc vừa gặp hắn đã cảm giác y phục mà bảy người này mặc có phần quen mắt.
Hiểu ra chân tướng sự việc, Võ Thiện Nhân khấp khởi mừng thầm: “Con mụ này gieo rắc tội ác khắp nơi.

Địch nhân đã mò tới tận cửa.

Ta coi lần này ngươi chạy đằng nào?”