Lưu Manh Đại Đế

Chương 259: Tự Sát






Hoàng Kim Chuyên tốc độ cực khủng khiếp, nhanh như điện quang, táng thực mạnh vào Liềm Đoạt Mệnh.
“Choang! Choang! Choang!”
Hai kiện linh bảo va chạm tạo nên những hồi âm thanh khô khốc, khiến cho lòng người lạnh lẽo.
Hoàng Kim Chuyên tuy chỉ là linh bảo hạ đẳng nhưng nguyên liệu luyện chế lại bao gồm lớp vỏ trứng của Hoàng Kim Cự Long, sau đó còn được Võ Thiện Nhân cường hoá bậc một nên uy lực hiện không nhỏ.
So về sự sắc bén, Hoàng Kim Chuyên không thể sánh bằng Liềm Đoạt Mệnh nhưng nếu so về sự cứng rắn và tốc độ thì tuyệt đối không hề thua kém.
Dưới sự điều khiển của Võ Thiện Nhân, Hoàng Kim Chuyên đại triển thần uy cấp kỳ giải nguy cho Như Ý, giúp nàng tranh thủ thời cơ thối lui về sau, thoát khỏi tình thế hung hiểm.
Diễn biến xảy ra thực quá nhanh, tính từ đầu trận chiến đến giờ còn chưa tới thời gian uống hết một chum trà.
Võ Thiện Nhân càng nghĩ càng thấy lạ, trực giác mách bảo rằng Hồng Diễm đã sớm nhìn ra chân tướng sự việc, cố tình chờ đợi ba người họ ra tay.
Tuy nhiên, thời khắc cấp bách này không phải lúc phân tâm tìm hiểu chuyện đó.
Ngay lập tức toàn bộ tu vi Vương Cấp trung kỳ triệt để bộc phát.
Phong Quyển Tàn Vân tức thời thôi động, thân hình Võ Thiện Nhân quỷ mị lướt đến vị trí của Hồng Diễm.
Đôi tay hắn biến hoá, song thủ dồn dập phát động công kích, một hơi đánh ra đủ cả tám thức của Long Hổ Thần Quyền.


Duy chỉ có thức thứ chín Long Hổ Phong Vân Hội là hắn vẫn không cách nào thi triển.
Thức thứ nhất: Ngã Hổ Phốc Thỏ.
Thức thứ hai: Bá Vương Lâm Thế.
Thức thứ ba: Hắc Hổ Thâu Tâm.
Thức thứ bốn: Hổ Tiếu Sơn Lâm.
Thức thứ năm: Mãnh Long Thám Trảo.
Thức thứ sáu: Du Long Bát Hoang.
Thức thứ bảy: Thương Long Động Thiên.
Thức thứ tám: Long Uy Xuất Vũ.
Thân thể Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng uyển chuyển, thoắt ẩn thoắt hiện, tùy tâm sở dục phát ra quyền thế, khi thu về, lúc đánh ra, chiêu thức mạnh mẽ, uy lực và đường hoàng.
“Bồng! Bồng! Bồng!”
Võ Thiện Nhân đã sớm nhận ra linh lực trên người Hồng Diễm thuộc hệ Thổ, bởi vậy Long Hổ Thần Quyền được kích hoạt theo hệ Mộc, hi vọng nhờ ngũ hành tương sinh tương khắc chiếm chút lợi thế trước đối phương.
Cơ mà khoảng cách đôi bên như trời và đất, cho dù Mộc có khắc Thổ đi chăng nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.
Đối với màn tấn công điên cuồng của Võ Thiện Nhân, Hồng Diễm chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển và dụng lực liền có thể dễ dàng hoá giải.
Thoạt nhìn, Hồng Diễm cảm nhận bộ linh thuật mà Võ Thiện Nhân đang thi triển bá đạo vô cùng, quyền pháp nhanh nhẹn, tự do, phong cách phóng khoáng.

Chỉ có điều, quan sát một hồi bà ta bỗng phát hiện có điểm không đúng, giống như là hắn mới chỉ biểu diễn được cái vỏ, thiếu mất phần hồn của quyền pháp, bởi vậy uy lực chân chính không bộc lộ được hết.
Nhưng điều khiến bà ta kinh ngạc nhất chính là Võ Thiện Nhân biểu hiện hai loại linh mạch, ngoài Mộc linh mạch còn có Thuỷ linh mạch.

Tuy rằng hắn đã tận lực che giấu Thuỷ linh mạch nhưng bà ta vẫn nhìn ra manh mối.
Thông qua sự chỉ điểm của lão Kim, Võ Thiện Nhân khống chế Thuỷ nguyên tố đạt tới mức độ cực cao, bởi vậy khi hắn thi triển Phong Quyển Tàn Vân hiếm có ai phát hiện chân tướng.

Không ngờ Hồng Diễm lại tinh ý nhìn thấu được bí mật này.
Bỗng lại thấy khí tức trên người Võ Thiện Nhân thay đổi, một cỗ linh lực thuộc tính Kim sắc bén bá đạo ầm ầm bạo tuôn.
Sắc mặt Hồng Diễm từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi: “Thằng nhóc con này là Linh Giả tam hệ?”
Linh Giả tam hệ sở hữu linh mạch thượng phẩm, trong hàng trăm vạn người hoạ may mới có một.


Nếu được bồi dưỡng tốt nhất định tương lai sẽ trở thành một cường giả danh chấn thiên hạ.
Liên hệ đến thái độ của Chấn Kha thành chủ, trong lòng Hồng Diễm âm thầm phỏng đoán nguyên nhân Vũ Thần Điện coi trọng Võ Thiện Nhân nhất định quan hệ tới linh mạch thượng phẩm này rồi.
Nhưng chưa ngừng lại, sau khi quan sát động tác của Võ Thiện Nhân, thần sắc Hồng Diễm lại tiếp tục biến hoá: “Đây là… Vô Ảnh Cước? Hắn đã luyện tập thành công Vô Ảnh Cước?”
Hồng Diễm từng lẻn vào trong mật thất Vạn Hoa Cung nên biết rõ ở đó tồn tại hai bộ linh thuật, một là Hợp Thể Âm Dương Công, hai là Vô Ảnh Cước.

Có điều, bộ Vô Ảnh Cước này yêu cầu thể chất tư luyện khá đặc thù nên chỉ thích hợp cho nam nhân tu luyện.
Bên cạnh quyền thuật, hàng loạt những đòn đá dứt khoát, đẹp mắt được Võ Thiện Nhân liên tục thi triển.
Long Hổ Thần Quyền phối hợp cùng Vô Ảnh Cước tạo nên bộ quyền cước khi nhẹ nhàng uyển chuyển, khi cương mãnh vô bì, biến hoá vô cùng vô tận.
Trong không gian thạch thất, liên tục vang lên những tràng âm thanh trầm thấp, nghe như có tiếng sấm rền.
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!…”
Quyền cước vốn song hành, quả nhiên kết hợp với nhau đã tạo nên hiệu quả tuyệt vời.
Linh lực từ trong cơ thể Võ Thiện Nhân cuồn cuộn phóng thích, đôi chân xuất ra những cú đá thần sầu, tốc độ nhanh như sấm chớp, mang theo sức nặng ngàn cân không ngừng quấy phá địch thủ.
Có điều, lấy thực lực Vương Cấp trung kỳ của hắn đem chống cự Thần Cấp cường giả thì khác gì châu chấu đá xe?
Một màn này tất nhiên không đủ uy hiếp Hồng Diễm, nhưng chung quy cũng làm cho bà ta một thoáng luống cuống.
Trong lòng bà ta giật thót: “Thằng nhãi ranh rõ ràng chỉ là Vương Cấp trung kỳ, vì sao có thể bộc phát sức chiến đấu kinh khủng nhường ấy? E là Vương Cấp hậu kỳ cũng không phải đối thủ của nó!”
Một Thần Cấp như mình lại để thằng ranh con làm loạn quả thực có chút mất mặt.

Trong đầu chợt nhớ tới một chiêu “Long Trảo Thủ” của hắn, bà ta cả giận, song thủ tức khắc vươn dài, vừa vặn túm chặt lấy đôi chân hắn quật xuống.
Bị đối phương khống chế, Võ Thiện Nhân hoảng hốt, đang định vùng vẫy thoát ra thì chợt thấy Liềm Đoạt Mệnh đột nhiên xuất hiện, kèm theo giọng cười đanh ác của Hồng Diễm: “Nói mau! Hồ Tâm hiện nay đang ở đâu? Nếu còn ngoan cố ta sẽ chém đứt cái chân chó của ngươi xem còn đá bậy đá bạ được nữa không?”
Đứng trước cơn thịnh nộ của Thần Cấp cường giả, Võ Thiện Nhân thấy bản thân trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như con kiến hôi, chỉ cần một ý nghĩ độc ác của đối phương liền dễ dàng diệt sát mình, không cách nào phản kháng.
“Vù… Vù…”
Liềm Đoạt Mệnh sắp sửa cắt tới, Võ Thiện Nhân sống lưng lạnh toát, kinh hãi la lên: “Khoan đã! Ngươi mau xem đây là cái gì?”
Lời vừa dứt, trên tay hắn đột nhiên xuất kiện một cây cờ.

Cán cờ dài chừng một trượng, to bằng cổ tay, lá cờ màu đỏ, trên đó hiện lên những hoa văn vô cùng kỳ lạ.
Đôi con ngươi Hồng Diễm chợt co rụt vào trong, kích động hét: “Sinh Tử Kỳ quả nhiên nằm trong tay ngươi!”
Chính vào thời khắc ấy, Võ Thiện Nhân gấp gáp truyền âm: “Như Ý! Cát Tường! Mau hành động!”

Nhờ có Võ Thiện Nhân quấy nhiễu Hồng Diễm nên Như Ý, Cát Tường tranh thủ thời cơ hồi phục được vài phần.

Lúc này nhận truyền âm của hắn, ánh mắt cả hai bỗng do dự nhìn nhau.
Võ Thiện Nhân sốt ruột hối thúc: “Các nàng còn chờ đợi gì nữa?”
Như Ý, Cát Tường thoáng chần chừ nhưng cuối cùng cũng dứt khoát đưa ra quyết định.
Linh lực trên người hai nàng bùng nổ, Ngọc Nữ Song Cầm cấp tốc được triệu hồi, huyền phù trước mặt.
Cát Tường đôi tay đặt trên phím đàn, thi triển lại tuyệt chiêu Bạch Hổ Nộ.
Ngọc Nữ Cầm của Như Ý mặc dù đã bị tổn hại nhưng nhất thời vẫn có thể miễn cưỡng sử dụng, rất nhanh Thanh Long Bạo một lần nữa tái hiện.
Sinh Tử Kỳ bất ngờ xuất hiện khiến cho Hồng Diễm thẫn thờ trong giây lát.

Sau khi khẳng định không phải là đồ giả thì tâm trạng kích động tột cùng.
Bà ta đang định vươn tay cướp đoạt bỗng phát hiện hai cỗ năng lượng bắn vọt tới chỗ mình.
Thanh Long, Bạch Hổ xé gió di chuyển, cái miệng há thực lớn.
“Hống… ggg… gg…”
“Grào...!ooo… oo…”
Hồng Diễm cười phá lên: “Cái trò trẻ con đó lại muốn múa may trước mặt ta sao? Ha ha ha…”
Nhưng một sự việc lạ lùng nằm ngoài dự đoán xảy ra làm tiếng cười của bà ta ngưng bặt.
Thanh Long, Bạch Hổ khi gần đến nơi bỗng đột nhiên chuyển hướng, không công kích Hồng Diễm mà chuẩn xác rơi thẳng vào người Võ Thiện Nhân.
“Bồng! Bồng!”
Hành động của Như Ý, Cát Tường rất nhanh và bất ngờ, không lường trước được.
Hồng Diễm trơ mắt nhìn thân thể Võ Thiện Nhân lãnh trọn hai cỗ lực lượng cường đại đó, trong lòng bà ta kinh hãi nhận định: “Hắn muốn tự sát?”