Lưu Manh Đại Đế

Chương 241: Muốn Đến Vạn Hoa Lầu Chơi






Mang theo tâm trạng phấn khởi, Võ Thiện Nhân nhanh chóng rời khỏi mật thất đi ra ngoài.
Đợi một lúc, trước mắt hắn xuất hiện hai bóng hình xinh đẹp.
Như Ý, Cát Tường phát hiện khí tức toả ra trên người hắn thì sắc mặt vui mừng nói: “Chúc mừng tôn chủ đột phá Vương Cấp thành công!”
Bên trong Vạn Hoa Cung, tu vi của Võ Thiện Nhân chỉ có hai nàng là người biết được sự thực mà thôi.
Võ Thiện Nhân cười gian tà: “Như Ý! Cát Tường! Ta nhớ các nàng quá! Mau đến đây ta ôm một cái xem mấy tháng nay có gầy đi miếng nào hay không?”
Như Ý, Cát Tường vốn đã quá quen với màn hành động này nên không hề phản đối, gương mặt khẽ ửng hồng, ôn thuận sà vào lòng hắn.
Ôm trong tay hai cực phẩm trên đời, Võ Thiện Nhân bỗng hỏi: “Mau nói thật cho ta biết, Cát Tường có nhớ ta không?”
Cát Tường cười hi hi đáp: “Cát Tường ngày nào cũng nhớ đến tôn chủ! Hi hi…”
Võ Thiện Nhân trong lòng hớn hở, lại quay sang hỏi Như Ý: “Còn nàng thì sao?”
Như Ý ngượng ngùng, thỏ thẻ đáp: “Như Ý rất nhớ tôn chủ!”

Sau mấy năm, hai nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ hơn về tôn chủ.

Mặc dù tính cách của người có chút không đứng đắn nhưng bù lại đối xử với các nàng rất mực ấm áp dịu dàng, trước nay chưa từng nói nặng một lời.

Khi ở bên cạnh hắn, hai nàng cảm thấy rất vui vẻ.

Chẳng biết từ khi nào, trong lòng hai nàng mơ hồ nảy nở một thứ tình cảm phi thường kỳ lạ, mà ngay cả bản thân mỗi người cũng chưa thể phát hiện ra.
Võ Thiện Nhân trong lòng ngứa ngáy, bèn tranh thủ cơ hội rờ mó cơ thể hai nàng mấy cái, đồng thời cười nói: “Hôm nay vừa đúng thứ bảy, hay là chúng ta đến Vạn Hoa Lầu tham gia náo nhiệt nhé!”
“Vâng!” Như Ý, Cát Tường đồng thanh đáp.
Cũng vào thời gian đó, ở một diễn biến khác trong thành Mê Linh.
Tại một toà phủ đệ xa hoa lộng lẫy, ngay khu vực hoa viên xuất hiện một nhóm người.
Đáng chú ý có một thiếu nữ độ tuổi mười tám, mười chín, dung mạo đẹp tuyệt trần.

Chẳng cần trang điểm cầu kỳ cẫn khiến người ta si mê.
Da dẻ nàng trắng mịn như tuyết, mắt phượng mày ngài, đôi môi đỏ như cánh đào.

Cơ thể nàng uyển chuyển mềm mại, ngực nở mông cong, bờ eo thon gọn được che giấu bởi một lớp lụa trắng tinh khôi.
Cho dù nhìn trước nhìn sau, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải… ở bất kỳ góc độ nào cũng không tìm ra một điểm khiếm khuyết.
Mỗi bước đi của nàng khiến cho đám người theo phía sau vô cùng rung động, cảm giác ngỡ như trước mắt mình là tiên tử hạ phàm, tuyệt thế vô song.
Theo sát ngay bên cạnh là một gã thanh niên mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao.
Hắn tỏ vẻ quan tâm cười nói: “Kiều My, chúng ta đã ở đây mấy ngày rồi, hay là quay trở về đảo Nam Du đi.”

Không sai, thiếu nữ chính là Vũ Hà Kiều My, còn gã thanh niên lẽo đẽo theo sau chính là Dương Quá, kẻ từng xuất hiện ở Thanh Vân Trấn năm xưa.
Sau nhiều năm không gặp, dung mạo tuyệt sắc cái thế của Kiều My vẫn nguyên vẹn như ngày nào.

Có khác chăng, tu vi từ Vương Cấp sơ kỳ lúc này đã tăng vọt đến Vương Cấp đỉnh phong, chỉ còn cách Thánh Cấp một tờ giấy mỏng.
Kiều My nhìn Dương Quá với sự chán ghét không che giấu: “Ai nói là ta muốn rời Mê Linh thành? Ngươi thích thì về trước đi! Suốt ngày lải nhải bên tai nghe phiền chết đi được!”
Trước thái độ của nàng, Dương Quá lại không hề tỏ ra tức giận, ôn hoà nói: “Sắp tới đại hội tranh tài của hai mươi mốt đảo.

Ta và muội đều có trong danh sách đại diện cho Nam Du đảo, nếu không sớm quay về e rằng cha muội sẽ không vui.”
Kiều My bĩu môi: “Ngươi chớ có mang cha ra hù doạ ta! Đến lúc ấy ta tự khắc có mặt, không cần ngươi nhiều chuyện!”
Bỗng sự chú ý của nàng dời sang một người đàn ông lớn tuổi, nói: “Chế Kha thành chủ, đêm nay ta muốn đến một nơi!”
Theo như cách gọi của Kiều My, hoá ra người đàn ông này chính là đại nhân vật lớn nhất thành Mê Linh, Chế Kha thành chủ.
Hắn mặc dù thân phận cao quý, tu vi Thần Cấp sơ kỳ nhưng đứng trước mặt Kiều My lại tỏ vẻ vô cùng cung kính, đáp: “Không biết đại tiểu thư muốn đến nơi nào? Bổn phủ sẽ cho người sắp xếp ngay!”
Kiều My liền bảo: “Hôm qua đi dạo trên phố, ta thấy mọi người trong thành xôn xao bàn tán về một cái tên là Vạn Hoa Lầu.

Nghe nói nơi đó rất náo nhiệt!”
“Vạn Hoa Lầu?” Chế Kha thành chủ nghi hoặc.
Hắn xoay đầu nhìn mấy người thuộc hạ đứng đằng sau mình, cất giọng hỏi: “Trong số các ngươi, có ai biết chuyện này không?”
Trong đám thuộc hạ, bỗng một người tu vi Vương Cấp hậu kỳ bước lên, chắp tay nói: “Bẩm báo đại nhân, theo thuộc hạ được biết, Vạn Hoa Lầu là chốn thanh lâu mới được mở vào thời gian gần đây.”
Chế Kha nhíu mày: “Là thanh lâu sao?”
Gã thuộc hạ tiếp tục bẩm báo: “Thuộc hạ còn nghe nói các cô nương trong Vạn Hoa Lầu đều là những trang quốc sắc thiên hương, tài năng xuất chúng phi phàm, cầm kỳ thư hoạ tinh thông hết thảy.


Nhưng đặc biệt nhất, theo quy củ của Vạn Hoa Lầu các vị cô nương chỉ bán nghệ không bán sắc, tuyệt đối không có ngoại lệ.”
Nghe xong, Chế Kha suy nghĩ một lát bèn quay sang nói với với Kiều My: “Đại tiểu thư! Vạn Hoa Lầu xem ra chẳng có gì hay ho cả! Hay là để bổn phủ đưa người đến chùa Cao Đài nhìn ngắm phong cảnh?”
Dương Quá cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy! Thanh lâu là chốn dung tục! Thân phận cao quý như biểu muội sao có thể đặt chân tới những nơi như vậy?”
Kiều My tức giận nói: “Hừ! Xưa nay tìm đến thanh lâu chẳng phải đều là đám nam nhân háo sắc hay sao? Ta đã quyết định rồi, đêm nay nhất định phải đến Vạn Hoa Lầu một chuyến.

Ta muốn xem thử các cô nương trong Vạn Hoa Lầu có đúng như lời đồn hay không? Nếu người nào còn ngăn cản thì đừng trách bổn tiểu thư không khách khí đó!”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của nàng, Chế Kha đành phải gật đầu đáp ứng: “Thôi được, bổn phủ sẽ cho người đi theo bảo vệ sự an toàn của đại tiểu thư.”
Ngay lập tức, Dương Quá đổi giọng nói: “Ta cũng đi!”
Kiều My hừ một tiếng nhưng cũng không nói thêm điều gì.

Nếu không phải gia đình Dương Quá có mối quan hệ dây mơ rễ má với nhà mình thì nhất định nàng sẽ dùng một chiêu đá văng con ruồi phiền phức này.
Đến đây, trong đầu Kiều My bỗng hiện lên một đoạn hồi ức, bắt nguồn từ Kỳ Duyên Viện, chốn thanh lâu nổi tiếng thành Thăng Long.
Cuối cùng, không rõ là suy nghĩ đến những chuyện gì, chỉ một thoáng, đôi má nàng trở nên đỏ hồng.
Nàng cắn môi tự nhủ với chính mình: “Sau khi đại hội tranh tài của hai mươi mốt kết thúc, ta sẽ lại đến Thăng Long thành một chuyến.

Nhất định phải tìm ra hắn! Hừ! Đồ lừa gạt! Đồ nam nhân không có trách nhiệm! Bắt được ngươi nhất định bổn tiểu thư phải đánh gãy chân ngươi, cắt lưỡi ngươi, móc mắt ngươi… mới hả được cơn giận trong lòng ta!”