Lưu Manh Đại Đế

Chương 229: Vừa Đấm Vừa Xoa






Về việc sắc phong nhị nữ, không phải Võ Thiện Nhân tuỳ hứng nói vậy mà là đã suy nghĩ rất kỹ càng.

Như Ý là người có suy nghĩ chu đáo, cẩn thận, rất thích hợp đảm nhận chức vị chấp pháp trưởng lão, xử lý nội tình Vạn Hoa Cung.

Còn Cát Tường là người cá tính yêu ghét rõ ràng, luôn hết lòng lo nghĩ cho hắn, để nàng phụ trách thủ hộ Trường Sinh Điện thì nhất định hắn có thể kê cao gối mà ngủ ngon.

Bên cạnh đó, hắn chính là muốn ban cho hai nàng danh phận, từ nay về sau bất kể ai cũng không thể khinh thường các nàng.
Lúc này, Võ Thiện Nhân duỗi thẳng người, học theo bộ dáng của sư phụ Lê Châu ngày trước, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, hai mắt lim dim, âm thanh lười biếng hỏi: “Thế nào? Không ai có ý kiến gì chứ?”
Biểu hiện của hắn rõ ràng đang tỏ thái độ bất cần, kiểu như muốn nói các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, chuyện này ta đã quyết thì cứ vậy đi.

Mặc dù Như Ý, Cát Tường chỉ là hai đồng tử đi theo lão cung chủ nhưng xét về tu vi cảnh giới lại là Thánh Cấp hậu kỳ, đảm nhận chức vị trên cũng là điều hoàn toàn xứng đáng.

Huống hồ bốn vị cung phó đang ngửa tay xin lợi tức từ tôn chủ, vậy thì lời hắn nói ra lúc này có ai mà dám phản đối chứ?
Bốn người dường như đạt được sự đồng thuận, liền đứng bật dậy, đồng thanh lên tiếng: “Chúc mừng hộ pháp đại nhân, chúc mừng chấp pháp đại nhân!”

Thấy bốn cung phó hiểu chuyện như vậy Võ Thiện Nhân cười ha hả bảo: “Ở đây có mười lăm triệu linh thạch và ba vạn linh đan tam phẩm, bốn mươi viên linh đan tứ phẩm.

Như Ý, nay nàng đã là chấp pháp trưởng lão, vậy nàng hãy thay ta phân phát cho mọi người.”
Sau cái vung tay của hắn một túi không gian liền bắn ra.

Như Ý đón lấy, sau đó bèn theo lời tôn chủ phân chia đầy đủ lợi tức cho bốn vị cung phó, số còn lại thì đưa cho em gái Cát Tường để nàng phân phát cho một ngàn cung nữ Trường Sinh Điện.
Nhận được lợi tức, bốn vị cung phó vui mừng hớn hở, đang định hành lễ thì lại nghe Võ Thiện Nhân nói tiếp: “Bốn vị cung phó xưa nay đều nhất mực trung thành với Vạn Hoa Cung, công lao không nhỏ.

Nay ta thưởng thêm cho mỗi vị một viên linh đan ngũ phẩm.

Hi vọng trong tương lai, mọi người sẽ tiếp tục đồng lòng góp sức phát triển Vạn Hoa Cung!”
Ngay lập tức, hắn liền vẩy ra bốn viên linh đan ngũ phẩm bay thẳng đến vị trí của bốn người.
Cầm linh đan ngũ phẩm trên tay, cung phó Thanh Mai phát hiện năng lượng ẩn chứa bên trong quá lớn mà sinh ra năng lượng thực chất gợn sóng.

Đặc biệt, trên bề mặt đan dược hằn lên bốn đoạn lôi văn, chứng tỏ viên linh đan ngũ phẩm này đã vượt qua bốn lần Lôi Kiếp.

Trên thị trường, linh đan ngũ phẩm có giá dao động trong khoảng hai trăm ngàn linh thạch cho đến cả triệu linh thạch.

Càng trải qua nhiều đợt Lôi Kiếp thì giá trị đan dược càng cao.

Cũng may là Võ Thiện Nhân chỉ mới tìm hiểu sơ sài về thuật luyện đan, hoàn toàn không hay không biết giá trị linh đan ngũ phẩm nên mới vung tay hào phóng như vậy.
Món quà bất ngờ này khiến cho bốn vị cung phó vừa vui mừng vừa sợ hãi, vội vã khấu đầu tạ ơn: “Đa tạ tôn chủ ban thưởng!”
Hành động của Võ Thiện Nhân chính là đang diễn một vở kịch theo lối vừa đấm vừa xoa, khiến cho bọn cung phó biết rõ hắn cố ý dẫn dụ mình nhưng không thể không cam tâm tình nguyện lao đầu vào tròng.
Giải quyết xong chuyện lợi tức, Võ Thiện Nhân liền nhân tiện hỏi han tình hình cụ thể của bốn cung.
Theo lệnh, bốn vị cung phó lần lượt đứng lên bẩm báo.

Thông qua đó, hắn đã nắm được thực lực tổng thể của Vạn Hoa Cung.

Trong số ba ngàn cung nữ, hiện có khoảng một trăm cung nữ tu vi Vương Cấp, đây chính là lực lượng nòng cốt.


Số còn lại đều ở ngưỡng Tướng Cấp và Nhân Vực cảnh giới.
Sư phụ Hồ Tâm là người nhân hậu nên nhiệm kỳ của bà cai trị mọi người bằng đức ôn hoà, hết mực bảo bọc cho Vạn Hoa Cung.

Xưa nay, bọn cung nữ rất ít khi giao tiếp với thế giới bên ngoài, quanh năm chỉ quanh quẩn trên núi.
Chuyện này mới nghe thì có vẻ rất tốt nhưng Võ Thiện Nhân xuất thân từ Thánh Viện đi ra nên nhìn thoáng qua đã cảm thấy có điểm không ổn.

Chính vì lối sống thụ động như vậy sẽ khiến cho đám cung nữ sinh ra tâm lý ỷ lại, không có ý chí tiến thủ.

Nếu coi Vạn Hoa Cung là một cây đại thụ thì đám cung nữ giống như những cây tầm gửi mọc ký sinh, làm cho thân cây mãi không thể phát triển lớn lên và còn trở nên trì trệ, già cỗi.
Thảo nào khi mới đặt chân đến Vạn Hoa Cung, mặc dù cảnh tượng cũng như con người đều rất đẹp đẽ nhưng lại có cảm giác thiếu đi một thứ gì đó, bây giờ thì hắn đã có câu trả lời, đó chính là sinh khí.

Muốn Vạn Hoa Cung phát triển vượt bậc thì không thể để vấn đề này tiếp tục tái diễn.

Chỉ có điều, trong nhất thời hắn chưa tìm được biện pháp giải quyết ổn thoả.
Bỏ qua việc này, Võ Thiện Nhân bỗng hỏi đến chuyện khác: “Nghe nói Mai tỷ là người phụ trách công việc thu thập tin tức.

Hãy cho ta biết những thông tin liên quan về Thần Châu.”
Thanh Mai cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn tranh thủ điểm lại ngôn từ một lượt, sau đó thuật lại những hiểu biết của mình: “Bẩm báo tôn chủ, theo thuộc hạ được biết Thần Châu vốn là…”
Thần Châu trong lời nói của nàng tương tự như những gì mà Lý Đạo Nhân từng trao đổi với Hùng Vương, có bổ sung thêm một thông tin mới đó là dân cư từ trong Thần Châu cũng không thể tự do đi ra thế giới bên ngoài, trừ phi được Võ Thần Điện cho phép.

Chỉ có điều, tu vi của nàng mới chỉ ở Thánh Cấp sơ kỳ nên nội tình Vũ Thần Điện thế nào thực sự không được rõ ràng.
Cuối cùng, nàng chốt lại bằng thông tin: “Vạn Hoa Cung chúng ta nằm trong phạm vi An Ký Tây đại lục, cách đảo Nam Du một khoảng tương đối xa.

Dẫu là Thần Cấp cường giả phi hành có lẽ cũng mất khoảng mấy tháng mới đến nơi.”
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Võ Thiện Nhân thực rất kinh ngạc.

Không ngờ Thần Châu bên trong kết giới lại có lai lịch bí ẩn đến vậy.

Về việc quay trở ra ngoài hắn không quá lo lắng bởi vì trong tay đã có tấm lệnh bài chữ Vũ.


Chiếu theo lời kể của Thanh Mai, đây chính là tài sản thuộc về Vũ Thần Điện.

Như vậy tức là Vũ Hà Kiều My xuất thân từ Vũ Thần Điện.

Việc này càng lúc càng trở nên phức tạp.
Im lặng một thoáng, bỗng hắn lại hỏi: “Mai tỷ có nghe được tin tức gì về Thánh Viện hay không?”
“Thánh Viện?” Thanh Mai nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, sau đó chau mày hỏi: “Không rõ tôn chủ muốn nhắc đến Thánh Viện nào?”
Võ Thiện Nhân nói ngay: “Thánh Viện là một đại thế lực trên An Ký Tây đại lục, nằm ở bên ngoài kết giới.”
Suy nghĩ thật kỹ càng, Thanh Mai lắc đầu nói: “Bẩm tôn chủ, nếu là thông tin từ bên ngoài thì chỉ có thành viên của Vũ Thần Điện mới nắm rõ.

Những gì thuộc hạ thu thập được rất hạn chế.

Đây là lần đầu tiên thuộc hạ nghe được hai từ Thánh Viện này.”
Chẳng ngờ lại còn phải rắc rối như vậy, Võ Thiện Nhân trong bụng buồn bực: “Thánh Viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đây?”
Vừa hay lại nghe Thanh Mai nói thêm: “Trong thành Mê Linh có một số nơi chuyên buôn bán tin tức, nói không chừng sẽ có thứ mà tôn chủ cần tìm.”
Võ Thiện Nhân hai mắt sáng lên: “Mê Linh thành sao?”
Thanh Mai gật đầu xác nhận: “Mê Linh thành cách Vạn Hoa Cung chừng năm mươi dặm.

Nếu đi nhanh chỉ độ nửa canh giờ là tới.”
Đây đúng là dịp tốt để tìm hiểu thêm thông tin về Thần Châu, sẵn tiện nghe ngóng thử xem có tin tức về Kiều My hay không.
Võ Thiện Nhân liền lập tức đưa ra quyết định: “Được! Ngay trong hôm nay nàng hãy dẫn đường đưa ta đến Mê Linh thành một chuyến.

Ba vị cung phó còn lại thì quay trở về tiếp tục công việc của mình, khi nào cần ta sẽ truyền gọi.”