Lưu Manh Đại Đế

Chương 228: Muốn Lấy Mạng Của Ta






Mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thoả, Võ Thiện Nhân liền vươn vai đứng dậy, quyết định kết thúc bế quan.
Cánh cửa mật thất hé mở, hắn vừa bước ra thì đã bắt gặp hai chị em Như Ý, Cát Tường đứng đợi sẵn ở bên ngoài.
Hai nàng tỏ vẻ vui mừng, khấu đầu hành lễ: “Như Ý (Cát Tường) bái kiến tôn chủ!”
Mấy tháng trời bế quan, đối diện lúc nào cũng là bốn bức tường lạnh lẽo, nay đi ra bên ngoài hít thở bầu không khí trong lành, lại được ngắm nhìn hai nữ nhân dung mạo như hoa như ngọc, Võ Thiện Nhân cảm thấy thật quá sung sướng.
Hắn nhe răng cười hi hi ha ha: “Như Ý, Cát Tường! Ta nhớ các nàng quá! Mau lại đây ta ôm cái nào!”
Trước vẻ lưu manh của hắn, hai chị em thoáng đỏ mặt.

Không để cho hắn kịp táy máy tay chân, Như Ý vội nói: “Bẩm tôn chủ, bốn vị cung phó đã tìm người ba tháng nay.

Hiện vẫn đang chờ đợi ở Trường Sinh Điện.”
Võ Thiện Nhân nghi hoặc: “Bọn họ tìm ta có chuyện gì?”
Như Ý liền đáp: “Bốn vị cung phó vì chuyện lợi tức mười năm nên đến!”
Võ Thiện Nhân chau mày: “Cái gì mà lợi tức mười năm? Nàng hãy nói rõ cho ta nghe rốt cuộc là như thế nào?” Không hiểu sao trong lòng hắn chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Như Ý rành mạch nói: “Tôn chủ, theo môn quy của Vạn Hoa Cung, cứ mười năm mỗi cung nữ sẽ nhận được lợi tức bao gồm năm ngàn linh thạch và mười viên linh đan tam phẩm.


Riêng bốn vị cung phó sẽ nhận thêm mười viên linh đan tứ phẩm.

Mỗi lần đều do lão cung chủ phát ra.

Tổng cộng sẽ là mười lăm triệu linh thạch, cùng ba vạn viên linh đan tam phẩm và bốn mươi viên linh đan tứ phẩm.

Ba tháng trước vừa đúng thời hạn mười năm nên mọi người mới tìm đến xin tôn chủ ban lợi tức.”
Nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, Võ Thiện Nhân mặt mày thất sắc, giãy nảy lên: “Con bà nó! Muốn lấy mạng của ta sao?”
Nhưng đúng lúc này, trong đầu hắn chợt nhớ đến khối tài sản nằm trong túi không gian mà sư phụ Hồ Tâm đưa cho mình.

Thôi đúng rồi! Hắn còn thắc mắc là tại sao số lượng linh thạch lại vừa vặn con số mười lăm triệu, không thừa không thiếu một xu.

Ba vạn linh đan tam phẩm thì được sắp xếp rất gọn gàng.

Hoá ra là lão cung chủ chuẩn bị hết thảy cho công việc này.

Thảo nào mà lúc đưa cho hắn, sư phụ đã căn dặn “đây là toàn bộ tài nguyên của Vạn Hoa Cung”, chứ không nói “đây là tài sản riêng” của bà.

Vậy mà hắn còn tưởng bở là bà tặng cho hắn! Thế có chết không cơ chứ?
Hiểu rõ nội tình, Võ Thiện Nhân khóc không thành tiếng.

Niềm vui chưa được bao lâu thì lại gặp ngay tình huống tréo ngoe này.

Chẳng lẽ là ông trời cố tình trêu ngươi hắn hay sao? Cơ mà, đáng sợ hơn cả đó là hiện nay hắn đã tiếp nhận vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung, cho nên sau mười năm nữa, hắn sẽ phải tự tay chuẩn bị số lợi tức khổng lồ đó cho ba ngàn cung nữ.

Đến bản thân hắn còn chưa lo nổi, vậy thì làm sao có thể nuôi thêm ba ngàn miệng ăn đây? Nghĩ đến viễn cảnh đó mà hắn rùng mình hoảng hốt! Mé nó chứ! Hắn bị sư phụ hố cho một vố cực nặng rồi!
Chuyện Hồ Tâm đưa túi không gian ngoài hắn ra thì không ai hay biết.

Đúng là lúc này trong đầu hắn đang có toan tính im ỉm giấu đi.

Chỉ có điều, nghĩ đến những ân tình mà Hồ Tâm đã dành cho mình, nghĩ đến sự gửi gắm cuối cùng của bà thì hắn không thể làm được chuyện vong ân bội nghĩa đó.

Ngẩn ngơ một hồi lâu, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng lên tiếng: “Được rồi, các nàng hãy theo ta đến đó một chuyến!”
Rất nhanh, cả ba người đã đi đến khu vực đại điện.

Đúng như lời Như Ý nói, bên trong hiện có bốn vị cung phó Phương Thuỳ, Phương Trinh, Thanh Mai, Thảo Chi đang ngồi tĩnh toạ.
Nghe tiếng bước chân, vừa mở mắt liền trông thấy bọn Võ Thiện Nhân đi tới.

Bốn vị cung phó mặt mày tươi tỉnh, vội đình chỉ hành động, bước đến gần hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến tôn chủ!”
Võ Thiện Nhân đi thẳng một mạch vào trong, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dành cho cung chủ, đứng ngay phía sau hắn là chị em Như Ý, Cát Tường.
Hắn quét mắt nhìn bốn vị cung phó, nói: “Đều là người nhà cả, các vị cung phó chớ nên câu nệ, ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Bốn vị cung phó “vâng dạ” ứng tiếng rồi nhanh chóng phân chia thành hai bên tả hữu.

Bọn họ người nào cũng có tu vi Thánh Cấp sơ kỳ, vậy nên mới nhìn thoáng qua đã phát hiện ra cảnh giới của Võ Thiện Nhân hiện tại đang là Tướng Cấp đỉnh phong.

Trong đầu bốn người bỗng hiện lên chung một suy nghĩ: “Quả nhiên là tôn chủ không muốn phô bày ra thực lực Thần Cấp của mình.

Ở lần gặp đầu tiên người áp chế tu vi xuống Tướng Cấp trung kỳ, hôm nay lại để ở mức Tướng Cấp đỉnh phong.”
Sau khi ổn định thân hình, Tây Cung Thảo Chi cất giọng uyển chuyển: “Tôn chủ…”
Nhưng không để nàng kịp nói hết câu, Võ Thiện Nhân bỗng cắt ngang: “Bốn vị cung phó là vì chuyện lợi tức mười năm mà đến phải không?”
Phương Trinh chớp động đôi mắt sáng, cung kính nói: “Tôn chủ! Hiện nay đã quá hạn ba tháng mà chưa nhận được lợi tức.

Mọi người ai cũng đều rất nóng lòng.

Kính mong tôn chủ sớm giải quyết việc này để cho chúng thuộc hạ yên tâm tu luyện!”
Võ Thiện Nhân cảm thấy chuyến này mình ngồi trên chiếc ghế cung chủ chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.

Nóng muốn bỏng cả đít! Ban đầu hắn còn tưởng làm cung chủ là oai phong lắm lắm! Ai dè chưa sơ múi được chút gì đã bị chúng nữ kéo đến đòi xẻ thịt.

Nếu thực sự bây giờ không đưa ra được đủ số lợi tức, e rằng hình ảnh tôn chủ trong mắt chúng nữ sẽ bị ảnh hưởng trầm trọng.

Mặc dù nói là vậy nhưng Võ Thiện Nhân hiểu rằng việc bồi dưỡng môn hạ là rất cần thiết.


Thực lực của Vạn Hoa Cung càng lớn mạnh thì hắn càng được an toàn.
Đôi mắt hắn bỗng loé lên một tia sáng kỳ lạ, bỗng bảo: “Chuyện đâu còn có đó! Trước hết ta có một việc muốn thông báo với mọi người.”
Bốn vị cung phó nghe nói vậy thì ai nấy đều khấp khởi mừng thầm trong dạ.

Mấy tháng nay bọn họ ăn không ngon, ngủ không yên.

Cứ nơm nớp lo sợ tân tôn chủ sẽ viện lý do vừa tiếp nhận Vạn Hoa Cung mà tạm hoãn việc phân phát lợi tức.
Cung phó Phương Thuỳ mỉm cười hỏi: “Chẳng hay là tôn chủ muốn thông báo chuyện gì?”
Đợi một lúc, Võ Thiện Nhân chậm rãi nói: “Bản thân ta vừa mới tiếp nhận chức vị cung chủ nên có nhiều việc không nắm rõ.

Vậy nên nay ta sắc phong cho Như Ý chức vụ chấp pháp trưởng lão, phụ trách các vấn đề thưởng phạt của toàn bộ ba ngàn cung nữ.

Cát Tường sẽ nắm giữ chức vụ đại hộ pháp, thống lĩnh một ngàn cung nữ, có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho Trường Sinh Điện.

Khi ta không có mặt, hai nàng có thể thay ta xử lý mọi công vụ của Vạn Hoa Cung.”
Mọi người nghe xong thì mặt mày biến sắc.

Hai chức vị này trước nay Vạn Hoa Cung chưa từng có.

Nếu theo như lời tôn chủ thì chẳng phải chấp pháp trưởng lão và đại hộ pháp so về quyền hạn còn lớn hơn cả cung phó hay sao? Bốn vị cung phó trong lòng có đôi chút không thoả mái nhưng rốt cuộc không một ai dám lên tiếng phản đối.

Chị em Như Ý, Cát Tường cũng bị làm cho bất ngờ.

Chỉ có điều, hai nàng tuyệt đối phục tùng Võ Thiện Nhân nên dĩ nhiên không hề có ý kiến.