Lưu Manh Đại Đế

Chương 217: Hồi Cung






Trước ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Võ Thiện Nhân tinh thần khẽ động, trong lòng bàn tay liền lập tức xuất hiện một lá cờ màu đỏ, bên trên hai mặt lá cờ có thêu những hình thù vô cùng kỳ lạ.
Bọn bốn người cung phó vừa nhìn thấy thì kinh hãi kêu lên: “Sinh Tử Kỳ!”
Theo môn quy Vạn Hoa Cung, trước khi được lão cung chủ thu nhận, tất cả mọi người đều phải cam tâm tình nguyện dâng lên ấn ký sinh mệnh.

Hiện nay, bên trong Sinh Tử Kỳ có chứa ba ngàn đạo ấn ký sinh mệnh của ba ngàn cung nữ, ngay cả bốn vị cung phó cũng không ngoại lệ.

Điều đó có nghĩa người nào nắm giữ Sinh Tử Kỳ trong tay, sẽ có quyền định đoạt sự sống chết của bọn họ.
Lão cung chủ Hồ Tâm là người có tấm lòng nhân hậu.

Sinh Tử Kỳ lại là một phương pháp khống chế cực đoan nên trong nhiệm kỳ của mình, bà ta chưa từng dùng nó để cai trị Vạn Hoa Cung.

Vì vậy mà không ít người dường như đã bỏ quên việc đó ra khỏi đầu.
Thời khắc này, đột nhiên trông thấy Sinh Tử Kỳ khiến ai nấy đều run rẩy sợ hãi, ngây người như phỗng.

Bỗng nhiên, Võ Thiện Nhân quát vang một tiếng: “Trước đó không biết thì ta có thể tha thứ cho, nhưng nay đã nhìn thấy Sinh Tử Kỳ còn không mau hành lễ? Hay là muốn ta xử theo môn quy?”
Hắn chỉ là một Tướng Cấp trung kỳ nhưng lại dám lớn mật quát nạt gần trăm cường giả Vương Cấp và bốn cường giả Thánh Cấp sơ kỳ.

Việc này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho mọi người cảm thấy hoang đường.
Nghe tiếng quát vang như tiếng sấm, đám nữ nhân hoảng hồn bừng tỉnh.
Hai cung phó Đông Cung và Tây Cung là Thanh Mai và Thảo Chi không chút chậm trễ vội hành lễ, nói: “Thuộc hạ bái kiến tôn chủ!”
Những cung nữ đang ở phía sau cũng lập tức làm theo: “Thuộc hạ bái kiến tôn chủ!”
Chỉ duy có chị em Phương Thuỳ, Phương Trinh vẫn không chịu cúi đầu.

Đúng là bọn họ đã nhận ra Sinh Tử Kỳ, chỉ có điều muốn khống chế Sinh Tử Kỳ cần dùng đến Sinh Tử Chi Thuật.

Đây là bộ linh thuật do lão tổ đời thứ nhất Bạch Thần Nữ sáng tạo nên, về sau được truyền cho các đời cung chủ Vạn Hoa Cung.

Bởi vậy cho nên việc Võ Thiện Nhân cầm trong tay Sinh Tử Kỳ chưa khẳng định được điều gì cả, nói không chừng hắn đã nhân lúc lão cung chủ gặp nạn mà lén lút trộm đi.
Trên đường hồi cung, Võ Thiện Nhân sớm biết bằng tu vi của mình muốn thuận lợi ngồi lên chiếc ghế cung chủ Vạn Hoa Cung vô cùng khó.

Về chuyện Sinh Tử Kỳ, hắn lo sợ Hồng Diễm nghe tin tìm đến nên chưa muốn tiết lộ quá sớm.

Cơ mà vừa rồi trong lời nói chị em họ Phương lại có ý khinh thường thân phận đồng tử của Như Ý, Cát Tường làm cho Võ Thiện Nhân vô cùng tức giận.

Nếu vậy thì hắn sẽ chiều theo ý kiến người hâm mộ, biểu diễn một chút để bọn họ sáng mắt ra.
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên.

Kế đó, tinh thần lực khởi động, chiếu theo phương pháp của Sinh Tử Chi Thuật chảy vào Sinh Tử Kỳ.

Chỉ trong một nhoáng hắn đã tìm được hai đạo ấn ký sinh mệnh của Phương Thuỳ và Phương Trinh.


Tinh thần lực hoá thành chưởng ấn chụp thẳng tới hai đạo ấn ký sinh mệnh đó rút ra ngoài.
Ngay tức khắc, trong lòng bàn tay trái của hắn đã nắm gọn hai đạo ấn ký sinh mệnh, trước ánh mắt bàng hoàng của Phương Thuỳ, Phương Trinh bất ngờ dùng lực bóp nhẹ một cái.
“Hự!”
“Hự!”
Chị em Phương Thuỳ, Phương Trinh bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình bị ai đó bóp nghẹt, cùng lúc phun ra một búng máu tươi.
“Phụt!”
“Phụt!”
Nhưng chưa hết, từ trên người Võ Thiện Nhân, đột nhiên bọn bọ cảm thấy một cỗ khí tức khủng bố toả ra.
“Ầm! Ầm!”
Không chỉ có hai người họ mà toàn bộ cung nữ có mặt tại đây đều bị luồng uy áp đó làm cho hoảng sợ, chân linh khí trong đan điền có dấu hiệu rối loạn, khí huyết nhộn nhạo, không còn nằm trong khả năng khống chế của mình.
Sắc mặt Phương Thuỳ cắt không còn hột máu, kinh hãi thét lên: “Thần Cấp cường giả!”
Đến lúc bấy giờ, Võ Thiện Nhân mới quắc mắt nhìn hai người họ, sát khí thâm trầm tuôn ra, thản nhiên hỏi: “Các ngươi còn gì để nói hay không?”
Chị em họ Phương bị một màn trên doạ cho tái mét, mồ hôi vã ra như tắm.

Đừng nói đến uy áp Thần Cấp cường giả làm chi, chỉ riêng chuyện ấn ký sinh mệnh đang nằm trong tay đối phương, lỡ chẳng may hắn có ác ý thì tính mạng sẽ đi tong.
Hai người sợ hãi quá, vội vã cúi đầu hành lễ: “Xin tôn chủ tha mạng! Thuộc hạ bái kiến tôn chủ!”
Nghe được những lời đó, Võ Thiện Nhân trong lòng hạ hoả nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên bộ dáng sát thần, quét mắt một lượt hỏi: “Ở đây còn ai không phục?”
Cung phó Đông Cung là Thanh Mai thầm cảm thấy may mắn.

Nếu nàng ta hành động lỗ mãng ắt là phải chịu quả đắng như chị em Phương Thuỳ, Phương Trinh rồi.
Không cần suy nghĩ thêm, Thanh Mai liền tiến tới hô vang một tiếng: “Cung nghênh tôn chủ hồi cung!”
Ba cung phó còn lại đưa mắt nhìn nhau, giống như đạt được sự đồng thuận, cũng lập tức hô theo: “Cung nghênh tôn chủ hồi cung!”
Tiếp đến là gần một trăm cung nữ cảnh giới Vương Cấp đồng thanh: “Cung nghênh tôn chủ hồi cung!”
Đạt được kết quả như vậy, Võ Thiện Nhân thở phào một hơi.

Cũng may là hắn ra tay quyết đoán nên mới mau chóng từ chỗ là khách biến thành vai chủ, từ thế bị động biến thành chủ động.
Mới rồi, bên cạnh việc thi triển Sinh Tử Chi Thuật, hắn còn phóng thích một tia Nguyên Thần Chi Lực trong hạt gạo tinh thể, nhằm cáo mượn oai hùm, giả thần giả quỷ một phen.


Quả nhiên chỉ trong một chiêu đã thành công chấn nhiếp chúng nữ.
Đại công cáo thành, Võ Thiện Nhân liền thu lại tia Nguyên Thần Chi Lực và ấn ký sinh mệnh của chị em họ Phương, đồng thời hắng giọng nói: “Bản thân ta tuy vô năng vô đức nhưng đã được sư phụ tin tưởng giao phó trọng trách.

Vậy thì kể từ bây giờ Vạn Hoa Cung chính là nhà của ta.

Nếu ai dám đến nhà ta gây rối ta sẽ đánh bỏ mẹ nó! Đổi lại, nếu người trong nhà sinh sự đấu đá lẫn nhau thì đừng trách ta thủ đoạn vô tình.”
Ngừng lại một chút, hắn nói thêm: “Còn điều này, Như Ý, Cát Tường hiện nay là người của ta.

Nếu ai có ý khinh thường các nàng cũng chính là khinh thường ta.

Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ! Nghe rõ chưa?”
Bốn cung phó lúc này đã hoàn toàn bị khuất phục, run rẩy đáp: “Vâng! Vâng!”
Võ Thiện Nhân trong đầu thầm nghĩ đúng là cuộc đời chẳng ai biết được chữ “ngờ”.

Trước đó vài ngày hắn chỉ là một môn sinh nho nhỏ trên Hưng Yên Phong, còn bị Song Thần Độc Sát đuổi chạy như chó, mém thì đã mất mạng.

Không ngờ hôm nay lại vụt trở thành cung chủ Vạn Hoa Cung, nắm giữ sinh tử của ba ngàn thuộc hạ.

Hắn cảm thấy bản thân quả thực vô cùng oai phong! Đến ngay cả Thánh Cấp cường giả đứng trước mặt mình cũng phải răm rắp nghe lời.
Thấy không còn chuyện gì, Võ Thiện Nhân liền quay sang nháy mắt nói với Như Ý, Cát Tường: “Ta đi đường xa mệt mỏi, muốn về tẩm cung để nghỉ ngơi.”