Lưu Manh Đại Đế

Chương 212: Ba Món Quà






Ở một diễn biến khác, lúc này Võ Thiện Nhân chân đạp trên Hoàng Kim Chuyên xé gió bay đi thật nhanh.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện khoảng không gian trước mắt mình phát ra từng cơn sóng gợn, trong nháy mắt hiện lên thân ảnh của Hồ Tâm, cung chủ Vạn Hoa Cung.
Bà ta cất giọng nói ngay: “Chàng trai trẻ khoan đi đã!”
Võ Thiện Nhân hoảng hốt, điều khiển Hoàng Kim Chuyên đứng lại giữa không trung, cung kính nói: “Lão tiền bối! Không rõ người còn có chuyện gì sai bảo vãn bối sao?”
Hồ Tâm đưa tay đến trước, nói: “Đạo cấm chế này là của ngươi đúng không?”
Ánh mắt quét đến, Võ Thiện Nhân liền nhìn thấy trong lòng bàn tay bà lão hoá ra là một bông hoa sen màu hồng.

Đây chính là một đạo Liên Hoa Cấm do hắn thi triển cách đây không lâu.
Hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Chẳng lẽ bà lão này nổi lòng tham đối với Liên Hoa Cấm sao? Có điều, thái độ của bà ta đối với mình rất hoà nhã, không giống như kiểu người gian xảo độc ác.

Hơn nữa, đối phương vốn là một Thần Cấp cường giả, nếu muốn cướp thì cần gì phải bày vẽ ra lắm chuyện như vầy?

Sau khi cân nhắc thấu đáo, hắn liền quyết định thừa nhận: “Không sai, đây đúng là đạo cấm chế của vãn bối!”
Sắc mặt Hồ Tâm hơi giãn ra, bỗng yêu cầu bảo: “Ngươi hãy thi triển một lần trước mắt cho ta xem!”
Võ Thiện Nhân càng lấy làm lạ, không hiểu vì sao bà lão này lại có hứng thú với Liên Hoa Cấm như vậy? Tuy nhiên, hắn vẫn đáp ứng yêu cầu của đối phương, liền vung tay thi triển Liên Hoa Cấm.

Hắn không lo lắng việc bà lão nhìn động tác mà học lỏm được, trừ phi hắn truyền cho đối phương đầy đủ khẩu quyết Liên Hoa Cấm.
Lý do Hồ Tâm kêu Võ Thiện Nhân biểu diễn trước mặt mình chính là muốn tận mắt chứng thực thân phận của hắn.

Bởi vì quyết định sắp tới của bà ta cực kỳ trọng đại, nhất định không thể để bất kỳ sai sót nào xảy ra.
Khi bàn tay của Võ Thiện Nhân hoàn thành bước cuối cùng, đánh ra một bông hoa sen màu hồng, đôi mắt Hồ Tâm sáng rực.

Bà ta ngửa đầu cười ha hả, rồi khoát tay một cái, mang Võ Thiện Nhân đáp xuống mặt đất.
Võ Thiện Nhân chao đảo, còn chưa kịp ổn định thân hình thì chợt nghe bên tai một câu nói: “Chàng trai trẻ, bà lão này muốn thu nhận ngươi làm thân truyền đệ tử, ngươi có đồng ý hay không?”
Sự việc quá đột ngột làm cho hắn giật mình cả kinh: “Lão tiền bối không nói đùa đó chứ?”
Hồ Tâm ánh mắt hiền từ nhìn Võ Thiện Nhân, nói: “Ta họ Hồ, tên có duy nhất một chữ Tâm, chủ nhân Vạn Hoa Cung.

Chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ lập tức truyền cho ngươi chức vị cung chủ Vạn Hoa Cung.

Hiện nay Vạn Hoa Cung có ba ngàn cung nữ, sự sống chết của họ sẽ đều nằm cả trong tay ngươi.”
Để thốt lên những lời này, Hồ Tâm đã phải đắn đo suy nghĩ nung lắm.

Mười năm đằng đẵng, cuối cùng thì bà ta cũng hiểu ra “lựa chọn” mà ông lão kỳ nhân muốn nhắc đến.
Theo môn quy tổ truyền, Vạn Hoa Cung nghiêm cấm môn hạ đệ tử không được có bất kỳ quan hệ nào với nam nhân.

Vậy nên, việc Hồ Tâm quyết định thu nhận Võ Thiện Nhân làm đệ tử, muốn truyền cho hắn chức vị cung chủ đã phá vỡ môn quy, biến bà ta trở thành tội đồ của Vạn Hoa Cung.

Có điều, theo quẻ bói Âm Dương Ngũ Quỷ, nếu lựa chọn thì Vạn Hoa Cung còn có cơ hội quật khởi.


Đổi lại, nếu không lựa chọn thì Vạn Hoa Cung chắc chắn sẽ đi đến kết cục diệt vong.

Dù lựa chọn hay không lựa chọn Hồ Tâm cũng biến thành tội nhân thiên cổ.

Đã là như vậy, tại sao lại không đánh cược một phen?
Đối diện với Hồ Tâm, sắc mặt của Võ Thiện Nhân biến hoá liên tục: “Con bà nó! Chẳng lẽ… ta thực sự ưu tú đến vậy sao?”
Nhớ hồi còn ở Hưng Yên Phong, vì giành giật hắn mà bốn đại trưởng lão nổ ra một cuộc tranh cãi nảy lửa.

Cho đến bây giờ, đang trên đường chạy trối chết bỗng đâu lại mọc lên một cường giả Thần Cấp, chỉ vừa thăm hỏi dăm ba câu liền muốn thu nhận hắn làm đệ tử thân truyền.

Càng nghĩ, hắn càng lấy làm đắc ý.
Cơ mà nghe đến việc trở thành chủ nhân của ba ngàn cung nữ Vạn Hoa Cung thì hắn lại cảm thấy chột dạ.

Có khi nào ba ngàn cung nữ đó cũng giống như cung chủ của họ, là những bà lão già nua, xấu xí, da dẻ nhăn nheo như quả táo tàu.

Nếu đúng vậy thì đang có ba ngàn bà nội, bà ngoại, bà cố nội, bà cố ngoại… chờ đợi hắn?! Cái gì mà “sự sống chết nằm trong tay hắn”, chẳng lẽ muốn hắn phải bỏ công chăm sóc cho bọn họ cả đời sao? Nghĩ đến viễn cảnh đó, trong lòng Võ Thiện Nhân lạnh toát, một trận mồ hôi tức khắc tuôn ra.
Võ Thiện Nhân đành lựa lời nói: “Vãn bối chỉ là một Tướng Cấp nho nhỏ nhưng lại được lão tiền bối đặc biệt coi trọng, quả thực trong lòng sung sướng vô cùng! Chỉ có điều người cũng thấy rồi đó, tu vi của vãn bối rất thấp, e rằng không đảm nhận được chức vị này đâu.

Hay là lão tiền bối tìm người khác thử xem!”
Ở đất Thần Châu, danh tiếng của Vạn Hoa Cung tuy không sánh bằng Võ Thần Điện nhưng trong ngàn dặm quanh đây có ai mà chưa từng nghe đến? Hồ Tâm cho rằng chỉ cần mình mở lời thì đối phương sẽ lập tức đồng ý, không ngờ lại nhận được câu từ chối.

Bà ta liền nhận định Võ Thiện Nhân là người trung hậu, thật thà, không ham hư danh phù phiếm.

Vậy nên trong lòng càng coi trọng hắn nhiều hơn.

Hồ Tâm không muốn dùng sức mạnh ép buộc hắn.


Nhất định phải để cho hắn cam tâm tình nguyện đáp ứng.

Có như vậy thì ngày sau hắn mới toàn tâm toàn ý cống hiến cho Vạn Hoa Cung.

Hồ Tâm liền cất tiếng dụ dỗ: “Tu vi cao thấp không quan trọng! Nếu đồng ý ta sẽ tặng cho ngươi ba món quà lớn! Ngươi thấy sao?”
“Ồ, còn có quà!” Nghe đến đó, Võ Thiện Nhân trong lòng nhảy nhót.

Hắn vội nói: “Lão tiền bối, người có thể nói rõ là món quà gì được không?”
Hồ Tâm cơ mặt nhăn nhúm.

Không ngờ một Thần Cấp cường giả như mình muốn thu nhận một tên Tướng Cấp làm đồ đệ lại tốn nhiều hơi sức đến vậy.

Tình huống lúc này vô cùng gấp rút, hơi thở của bà càng ngày càng yếu đi, nếu còn dây dưa e là sẽ không kịp mất.
Bà tay quắc mắt hỏi: “Ta chỉ cho ngươi một cơ hội! Nói mau, có nguyện ý hay là không?”
Võ Thiện Nhân xem thái độ thì đúng là bà lão rất muốn thu nhận mình làm đệ tử, không giống như muốn làm hại mình.

Hắn liền quyết đoán quỳ xuống, dập đầu binh binh mấy cái, nói to: “Đệ tử là Võ Thiện Nhân.

Xin bái kiến sư phụ!”
Trông thấy hành động và nghe được lời nói của hắn, khuôn mặt bà lão toát lên một sự vui mừng, nói: “Võ Thiện Nhân, cái tên này đúng là rất ý nghĩa! Được rồi, con hãy đứng lên đi!”
Hồ Tâm nhẩm lại mấy lần cái tên “Võ Thiện Nhân”, trong lòng hi vọng rằng đứa nhỏ này cũng giống như cái tên, vừa thiện lương, vừa nhân nghĩa.