“Ầm… Ầm… Ầm…”
Đôi bên giằng co trong vài hơi thở, con chim ưng khổng lồ bỗng nhiên bị xé toang, tán loạn vào trong thiên địa.
Công kích bất thành nhưng cái bóng màu đỏ lại không chút lo lắng: “Ngươi đã bị ta đánh trọng thương mà vẫn còn hơi sức cầm cự đến lúc này, đúng là khiến cho ta hết sức bất ngờ đó!”
Đáp lại, âm thanh từ cái bóng màu trắng đột nhiên trở nên sắc lạnh khác thường: “Sư muội, ta sẽ không để Vạn Hoa Cung bị huỷ hoại trong tay ngươi.”
Ngay tức thì, thân hình cái bóng màu trắng bất ngờ bành trướng.
Bên ngoài thân thể đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa kỳ dị, khiến cho con người ta giật mình kinh hãi.
Khí tức trên người cái bóng màu trắng kéo lên với một tốc độ chóng mặt, chưa đầy một khắc đã tăng đến Thần Cấp trung kỳ, sau đó là Thần Cấp trung kỳ đỉnh phong, cuối cùng dừng lại ở Thần Cấp hậu kỳ.
Chứng kiến một màn trên, cái bóng màu đỏ hoảng hốt gào lên: “Thiêu đốt linh hồn? Ngươi điên rồi! Nhưng tại sao có thể tăng đến Thần Cấp hậu kỳ? Chẳng lẽ… là ngươi lừa ta! Vốn dĩ ngươi không hề bế quan đột phá mà muốn dụ ta đến đây để giết ta!”
Cường giả Thần Cấp trung kỳ thiêu đốt linh hồn, trong thời gian ngắn có thể mượn lực lượng thiên địa kích thích tu vi cảnh giới gia tăng đến Thần Cấp hậu kỳ.
Có điều, cái giá phải trả không hề nhỏ, thọ nguyên cứ mỗi khắc lại rút đi mất mười năm.
Bên dưới mặt đất, Võ Thiện Nhân cảm giác có một nguồn áp lực cực đại từ trên không ép xuống, đè nén làm cho hắn hít thở không thông.
Thậm chí chân linh khí trong đan điền cũng trở nên xáo động, có dấu hiệu vượt khỏi tầm kiểm soát, chuẩn bị túa cả ra ngoài.
Võ Thiện Nhân cả kinh, vội gầm vang một tiếng trong lòng, toàn tâm toàn ý khống chế cục diện.
Cũng trong lúc đó, một cỗ năng lượng khủng bố từ cái bóng màu trắng ầm ầm phóng ra, theo một đường thẳng trực tiếp nhắm vào cái bóng màu đỏ.
“Bồng.”
“Hự!”
Cái bóng màu đỏ kêu lên một tiếng đau đớn, vội quẳng lại một câu “Đồ tiện nhân nham hiểm, ta sẽ không tha cho ngươi!”, rồi điên cuồng phá không bỏ chạy.
Mặc dù cái bóng màu trắng thành công đẩy lui kẻ địch nhưng hình như không có ý định đuổi theo đối phương.
Diễn biến đây đây là hết.
Trận chiến kết thúc, không gian lại trở về trạng thái yên ắng.
Võ Thiện Nhân nhìn thấy hai người phụ nữ đã đánh nhau xong thì vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc hắn đang mẩm tính nên làm gì tiếp theo thì đột nhiên trên không trung cái bóng màu trắng phun ra một chùm máu tươi, miệng phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ.
Ngay sau đó, cái bóng màu trắng từ trên không trung rơi chúi đầu lao xuống mặt đất, cơ mà xảo diệu thế nào vị trí đáp xuống lại nằm ngay gần nơi mà Võ Thiện Nhân đang ẩn nấp.
“Rầm.”
Sau khi cát bụi bay đi, hiện lên trước mắt Võ Thiện Nhân là một gương mặt già nua, mái tóc đã bạc phơ, y phục trên mình một màu trắng toát.
Khuôn mặt bà lão đầy đặn, phúc hậu.
Vầng trán cao đã có nhiều nếp nhăn.
Hai mắt bà lão nhắm nghiền, hơi thở phập phù yếu ớt, giống như có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Bên cạnh đó, từ bên trên cơ thể già nua toát lên những luồng tử khí dày đặc.
Xem ra mặc dù chiến thắng nhưng tình trạng hiện nay của bà lão vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này, Võ Thiện Nhân thực sự rất kinh hoảng.
Hắn ngồi im chờ đợi, mãi một lúc lâu mà thân hình bà lão vẫn không hề mảy may suy chuyển.
Sau một thoáng lưỡng lự, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng từ nơi ẩn nấp nhảy ra, đánh tiếng hỏi: “Lão tiền bối! Người không sao chứ?”
Không thấy bà lão trả lời, hắn cố tình gọi thêm mấy câu nhưng đều có chung một kết quả giống nhau.
Bỗng trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ đen tối: “Bà lão này chính là một Thần Cấp cường giả, nhất định trên người mang theo rất nhiều bảo bối.
Hay là ta nhân cơ hội bà ta đang hôn mê mà lấy trộm đi?”
Võ Thiện Nhân đúng là một kẻ coi trời bằng vung, cói thúng bằng nia, coi thìa bằng muôi! Ngay cả Thần Cấp cường giả mà hắn cũng dám âm mưu thi triển công phu “hai ngón”.
Cũng may là sau đó hắn kịp thời đè nén lòng tham: “Không được! Dẫu sao thì bà lão này vẫn là một cường giả Thần Cấp, lỡ may trên người bà có chuẩn bị sẵn thủ đoạn phòng ngự nào đó thì ta toi đời.”
Nghĩ vậy, Võ Thiện Nhân liền quyết định mau chóng rời đi.
Mặc kệ đối phương hôn mê thật hay giả vờ, hắn vẫn cung kính cúi đầu hành lễ: “Lão tiền bối! Vãn bối không dám quấy rầy người nghỉ ngơi, xin phép được cáo từ!”
Nhưng đúng lúc Võ Thiện Nhân vừa đi được ba bước thì bỗng một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Chàng trai trẻ, khoan đi đã!”
Võ Thiện Nhân hoảng sợ, vội quay đầu lại chợt trông thấy bà lão đã thức tỉnh ngồi dậy.
Đôi mắt tinh anh của bà lão đang chăm chú hướng về phía hắn.
Đáng sợ là đôi mắt ấy không hề mang theo khí tức của Thần Cấp cường giả, chỉ là một đôi mắt hết sức bình thường nhưng dường như có thể xuyên qua cơ thể, nhìn thấu tâm can ẩn giấu bên trong.
“Hú hồn thật, may mà vừa rồi ta kịp ngưng tay, nếu không cái mạng nhỏ đi tong.” Võ Thiện Nhân rùng mình kinh hãi.
Hắn cảm thấy mình như một đứa trẻ con bị lột trần truồng trước mặt đối phương.
Trên thực tế, bà lão vốn không hề hôn mê mà chỉ là cố tình phô bày bộ dáng như vậy.
Khi vừa rơi xuống đây, bà ta đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của một thanh niên lạ mặt tu vi Tướng Cấp trung kỳ.
Ban đầu, bà lão còn tưởng Võ Thiện Nhân là thuộc hạ dưới trướng sư muội mình nhưng hoá ra không phải.
Vì vậy khi trông thấy hắn xoay người bỏ đi, bà lão mới quyết định gọi lại.
Tuy nhiên tình huống vừa rồi đúng là rất nguy hiểm, nếu Võ Thiện Nhân cố tiến gần thêm một bước nữa thôi thì bà lão sẽ lập tức xuất chiêu đánh chết ngay tức khắc.
Hắn lại không hay biết hành động lần này đã mang đến cho mình một màn tạo hoá vô cùng lớn.
Nghe bà lão gọi, Võ Thiện Nhân không dám rời đi nữa, đành cung cung kính kính nói: “Lão tiền bối, hoá ra người không sao hết! Vãn bối nhìn người sắc diện hồng hào, tinh anh tráng kiện, nhất định là sẽ sống lâu trăm…”
Cơ mà Võ Thiện Nhân chưa kịp nói xong thì bà lão đột nhiên đưa tay ôm ngực, há miệng phun thêm một vòi máu đỏ tươi, sắc mặt chỉ một thoáng đã trắng bệch như tờ giấy, nào có giống câu “sắc diện hồng hào, tinh anh tráng kiện”? Võ Thiện Nhân há hốc mồm, tròng mắt muốn lòi cả ra ngoài.
Con mẹ nó! Ông trời muốn chơi hắn một vố hay sao?