Lưu Manh Đại Đế

Chương 202: Lão Kim Xuất Hiện






Để tránh Võ Thiện Nhân có hành động phản kháng, ở lần công kích thứ hai này, Triệu Khánh Ngọc cố ý triển khai tinh thần lực phong toả không gian chung quanh hắn.

Đồng thời, bá khí Thần Cấp cường giả cũng được mụ thi triển khoá chặt chân linh khí bên trong cơ thể Võ Thiện Nhân.

Quả nhiên, khi mà Võ Thiện Nhân muốn bỏ chạy thì phát hiện toàn thân giống như bị thiên địa thuộc tính trói buộc, không thể nào nhúc nhích.

Một luồng uy áp cường đại phủ xuống, vặn xoắn từng mạch máu trong não khiến cho đầu óc hắn đau như búa bổ.
Đứng trước tồn tại Thần Cấp cường giả, Võ Thiện Nhân cảm thấy hoàn toàn bất lực.

Hắn trơ mắt nhìn đạo công kích chuẩn xác đánh thẳng vào thân thể mình.


Khi chạm tới lớp vảy màu vàng, bỗng nhiên đạo công kích lại hoá thành một lưỡi đao linh lực bén ngọt chém mạnh một nhát.
“Phanh.”
Trước lưỡi đao quỷ dị đó, cho dù Võ Thiện Nhân đang duy trì trạng thái long biến, cho dù da thịt hắn đã trở nên cực kỳ cứng rắn nhưng vẫn không đủ.

Thân thể hắn trong tình huống như vậy giống như biến thành một miếng đậu hũ, nhanh chóng bị cắt xuyên qua.
Chỉ trong chớp mắt, lớp vảy rồng bị chém vỡ, sau khi lưỡi đao tán đi để lại một đường rãnh dài sâu hoắm từ trên ngực kéo dài xuống tận dưới bụng, lộ ra cả đống lục phủ ngũ tạng bầy nhầy bên trong.
“AAA…” Võ Thiện Nhân không nhịn nổi bất giác rên rỉ đau đớn.
Một màn này chẳng khác nào đã lấy đi nửa cái mạng của hắn.

Cũng may là Ngũ Hành Giới Chỉ giúp cho hắn có năng lực khôi phục đặc biệt mạnh mẽ.

Có điều, vết thương thực sự quá lớn, trong thời gian ngắn chỉ có thể khiến cho miệng vết thương không ngừng thu nhỏ lại.

Cơ mà việc đột ngột mất đi quá nhiều máu tươi khiến cho Võ Thiện Nhân cảm thấy trong đầu nổi lên một trận choáng váng.
Phát hiện ra điều này, Nguỵ Văn Tấn chợt thốt lên: “Ồ, sinh mệnh hắn có khả năng tái tạo thật kỳ dị!”
Đứng bên cạnh, Triệu Khánh Ngọc nhe nanh cười độc ác, thanh âm như tiếng độc xà rít lên: “Nói mau, còn một tên đồng bọn của ngươi hiện đang ở đâu?”
Tuy rằng đau đớn muốn chết nhưng Võ Thiện Nhân vẫn đủ tỉnh táo nghe được lời nói từ đối phương.

Hắn thở gấp mấy cái, cố tình nói: “Con mụ xấu xí ghê tởm hỏi ngu quá! Nguỵ Triệu Vinh chỉ là một con chó! Ta muốn giết hắn mà cũng cần có người hỗ trợ sao?”
Triệu Khánh Ngọc xưa nay ghét nhất là bị người khác xỉa xói diện mạo của mình, nghe vậy thì sắc mặt đen kịt, nộ khí bùng lên: “Cũng có nghĩa khí lắm! Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu! Nhất định sẽ khiến cho cuộc đời sau này của ngươi mỗi ngày phải nếm trải muôn vàn nỗi đau thể xác, khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Ngay tức thì, Triệu Khánh Ngọc há miệng phun ra một chùm độc khí, biến thành mấy trăm con độc xà ngoe ngẩy phóng đến.
Về phần Nguỵ Văn Tấn, hắn mặc kệ cho vợ mình muốn làm gì thì làm, con mắt hình tam giác khẽ máy động, chăm chú quan sát mọi động tĩnh trên người Võ Thiện Nhân, không rõ là trong lòng đang có suy nghĩ gì.
Mấy trăm đầu độc xà lao đến, bâu chặt lấy miệng vết thương trước ngực Võ Thiện Nhân thi nhau cắn xé từng ngụm máu thịt.


Số lượng độc xà là quá nhiều, dù Ngũ Hành Giới Chỉ lợi hại đến đâu cũng không thể nhanh bằng tốc độ cắn nuốt của bọn chúng.
Càng lúc, đầu óc Võ Thiện Nhân càng trở nên mơ hồ, có vẻ đã không thể kiên trì nổi nữa rồi.

Hiện tại thân thể đã mất quyền khống chế làm cho hắn cảm giác được một nỗi tuyệt vọng vô bờ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa hắn sẽ trở thành một bộ xác ướp chỉ còn da bọc xương.
Bỗng nhiên, vào ngay lúc này, trên tay hắn, cụ thể là từ trong Ngũ Hành Giới Chỉ, một chùm ánh sáng màu trắng giống như mộng ảo bay ra ngoài, cuối cùng biến thành một ông lão râu tóc bạc phơ, y phục cũng toàn một màu trắng toát, thân hình chập chờn ẩn hiện giống như một làn khói trắng, nếu ai đó yếu bóng vía mà chứng kiến cảnh tượng này có lẽ sẽ phải đứng tim.
Võ Thiện Nhân trong lúc mơ mơ hồ hồ chợt ngẩn ra: “Ông ngoại?!! Là người sao?”
Chính xác thì đây là lần đầu tiên linh hồn lão Kim xuất đầu lộ diện.

Lão ngoái nhìn Võ Thiện Nhân, trong đôi mắt ánh lên vẻ hiền từ và nhân hậu, giống như không dùng uy nghiêm mà lại thu phục nhân tâm, làm cho mọi người càng nhìn vào thì càng thêm kính trọng.
Lão Kim vung tay một cái, chỉ thấy một cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, trong giây lát mấy trăm con độc xà đang lúc nhúc trước người Võ Thiện Nhân đã hoá thành tro bụi bị cuốn sạch đi.
Trước tình huống bất ngờ, cặp vợ chồng Song Thần Độc Sát giật mình cả kinh, sau khi quét thần thức quét đến thì không hề phát hiện trên người lão có linh lực dao động, hoá ra là một đạo linh hồn thể.

Nhưng cũng chẳng phải là linh hồn thể nguyên vẹn nữa, theo khí tức thì có lẽ chỉ là một tàn hồn, nguyên khí đã bị tổn thương trầm trọng.

Nói là vậy nhưng Song Thần Độc Sát vẫn mơ màng cảm nhận một sự nguy hiểm từ linh hồn lão toả ra.
Giải thích qua một chút về căn nguyên chuyện này, số là một khi con người bị chết, chiếu theo phép tắc thiên địa chiếu xuống Linh Giới thì sẽ bị tiếp dẫn đến Hồn Giới trở thành hồn khí.

Tuy nhiên đó là đối với phàm nhân hoặc là những Linh Giả tu vi thấp kém.

Những cường giả tu luyện đến giai đoạn Thần Cấp thì linh hồn đã bắt đầu ngưng thực, có thể thi triển một thần thông là Nguyên Thần Xuất Khiếu, đưa linh hồn ra ngoài cơ thể mà không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì.


Trong những trận chiến sinh tử, cho dù thân thể bị phá huỷ thì Thần Cấp cường giả có thể thi triển Nguyên Thần Xuất Khiếu để bảo vệ linh hồn chạy trốn.

Trừ phi thọ nguyên của họ hết hạn, nếu không sẽ vẫn thoả mái tiêu diêu khoái hoạt bên ngoài.

Có điều, vì không còn bản thể nên hoàn toàn không thể điều động linh lực.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn có thể sử dụng tinh thần lực, mượn sức mạnh thiên địa thuộc tính thi triển thần thông.

Cơ mà so với người còn bản thể thì dĩ nhiên thua kém rất nhiều.
Đột nhiên trước mặt lúc này lại xuất hiện một linh hồn thể, Nguỵ Văn Tấn trong lòng không ngừng đánh giá, đoạn cất tiếng hỏi: “Các hạ là ai?”
Lão Kim xoay người, hai tay chắp về phía sau, nói: “Hừ! Một tên Thần Cấp trung kỳ nho nhỏ mà cũng xứng hỏi tên ta sao?”
Nghe giọng điệu khinh thường của lão đối với vợ chồng mình, Triệu Khánh Ngọc ánh mắt loé hàn quang, nói: “Có lẽ khi xưa các hạ từng rất lợi hại nhưng hiện tại thì chỉ là một tàn hồn mà thôi.

Tốt nhất đừng nên xen vào chuyện này, bằng không chút hơi tàn đó cũng sẽ không giữ nổi nữa đâu.”
Trước vẻ uy hiếp của mụ, lão Kim lại không hề tức giận, nhàn nhạt mở miệng bảo: “Nhóc con, trong thời gian rảnh rỗi ở Địa Cầu, ta đã dành toàn bộ tâm huyết nghiên cứu và sáng tạo nên một linh thuật thiên về tinh thần lực, có tên gọi là Thiên La Địa Võng.

Ngươi hãy xem cho kỹ!”