Lưu Manh Đại Đế

Chương 193: Đánh Lén






Nói xong, Nguỵ Triệu Vinh liền bỏ qua Võ Thiện Nhân, cất bước lại gần vị trí Nguyễn Hoàng Yến.

Linh lực từ trong người hắn bùng nổ, giống như sắp sửa thi triển thêm một đòn tấn công trí mạng nhằm phế bỏ đối phương.
Thời điểm này, Nguyễn Hoàng Yến chân linh khí trong đan điền vẫn còn hỗn loạn, cơ mà khi nhìn thấy hành động của Nguỵ Triệu Vinh thì đôi mắt nàng không hề sợ hãi, trong con ngươi bỗng nhiên loé lên hai tia sáng kỳ lạ.
Khi Nguỵ Triệu Vinh vung tay lên, đang định chuẩn bị triển khai công kích thì bất ngờ lại phát sinh diễn biến mới.

Hắn chợt cảm nhận đằng sau lưng mình có một cỗ ba động của linh lực.

Ngay lập tức, thần thức Nguỵ Triệu Vinh nhanh chóng phóng ngược về sau, liền bắt gặp một khối châu to bằng nắm tay đang bắn tới.
Khoảng cách quá gần mà tốc độ của khối châu lại rất nhanh nên căn bản Nguỵ Triệu Vinh không có cơ hội né tránh.

Vừa chạm vào người hắn, bỗng bề mặt khối châu xuất hiện những vết rạn nứt rồi trong nháy mắt hoàn toàn bạo tạc.

“Oanh.”
Kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, một cỗ năng lượng cuồng bạo không thề thua kém một kích cực mạnh của Vương Cấp sơ kỳ từ bên trong khối châu được giải phóng.
Màn tập kích bất ngờ này đúng là không tệ, nhưng mà nếu chỉ có bấy nhiêu đó thì chưa đủ sức uy hiếp đến Nguỵ Triệu Vinh.

Bên ngoài cơ thể hắn vốn đã dự phòng sẵn một lớp linh lực bảo hộ nên cỗ năng lượng kia sau khi phá vỡ được tầng lớp bảo hộ đó thì cũng chẳng còn bao nhiêu lực đạo.
Nguỵ Triệu Vinh hừ một tiếng khinh thường, song chưa kịp mở miệng nói gì bỗng lại nghe một âm thanh xé gió nổi lên.
Lần này là một quyền chấn vỡ không gian, mang theo nguồn lực lượng tuyệt đối cường đại cùng với hơi thở nguy hiểm.

Nhưng khó tin nhất đó là thiên địa thuộc tính bao gồm năm loại kim, mộc, thổ, thuỷ, hoả xuất hiện đủ cả.

Nguỵ Triệu Vinh tròng mắt muốn rớt ra ngoài, trong lòng hét toáng: “Không có khả năng! Nguỵ Tử Cẩu, hắn vậy mà sở hữu Linh Mạch hoàn mỹ! Hắn là… Linh Giả ngũ hệ?!”
Nhưng Nguỵ Triệu Vinh vừa kịp suy nghĩ đến đấy thì năm loại thuộc tính đột nhiên biến mất, thay vào đó có một luồng khí tức là hoả thuộc tính vô cùng kỳ dị bùng lên.
“Không đúng! Hoá ra thằng oắt con này là Linh Giả hệ hoả.

Vừa rồi có lẽ là thiên địa thuộc tính bị hỗn loạn, hoặc cũng có thể do ta hoa mắt chăng?” Nguỵ Triệu Vinh nghi hoặc.
Trong khi hắn đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác thì quyền phong đã xuyên phá thời không đánh tới.

Nguỵ Triệu Vinh rợn cả tóc gáy, vội vàng xoay người biến chiêu, hai tay kết quyết, tức tốc đánh ra một linh thuật hệ thổ là Đạn Chỉ Thần Công.
“Bồng.”
Hai cỗ năng lượng đối chiến biến thành một vụ nổ long trời lở đất, khiến cho không gian chung quanh vặn vẹo, vẽ lên từng đường sóng gợn.
“Ầm… Ầm…”
Đợi đến khi năng lượng ba động trong không gian tan biến chợt thấy thân thể Nguỵ Triệu Vinh bắn lùi về sau một đoạn xa.

Thoạt trông màu nước da trên khuôn mặt hắn nhuộm trắng bệch như người sắp chết, y phục trên người lại càng rách bươm nhiều hơn.
Xem chừng dù có Đạn Chỉ Thần Công ngăn cản nhưng Nguỵ Triệu Vinh cũng phải khá vất vả mới hoá giải được một quyền kia.


Cũng may hắn đang ở trong trạng thái biến thân nên lực tấn công và phòng ngự tăng mạnh, nếu đổi lại là lúc bình thường có lẽ đã bị đánh cho trọng thương rồi.

Nhưng mà vết thương do Thiên Gia Kiếm Trận gây nên trước đó vốn được áp chế thì nay lại bùng phát trở lại, khoé miệng hắn không ngừng trào ra từng dòng máu nóng hổi.
“Nguỵ Tử Cẩu, ngươi dám đánh lén ta? Nói mau, rốt cuộc ngươi là ai?” Nguỵ Triệu Vinh càng nghĩ càng tức giận.

Đối phương chỉ là một tên Tướng Cấp trung kỳ nho nhỏ vậy mà dám giở trò lươn lẹo trước mắt hắn.

Chính xác thì đây là toàn bộ kế hoạch mà Võ Thiện Nhân âm thầm vạch ra.

Ban đầu là tìm cách tiếp cận Nguỵ Triệu Vinh, khiến cho đối phương buông lỏng cảnh giác với mình.

Kế đó sử dụng khối Sát Châu mà Thảo Linh đường chủ tặng cho hắn lúc còn ở Ngũ Hành Phong.

Đây chính là một chiêu phô trương thanh thế dọn đường cho một kích trí mạng tiếp theo.

Quả nhiên cũng nhờ đó mà hắn loại bỏ được lớp phòng ngự ẩn giấu trên người Nguỵ Triệu Vinh.

Cuối cùng, hắn thuần thục thi triển thức thứ hai Bá Vương Lâm Thế có trong Long Hổ Thần Quyền.
Vì biết thực lực địch nhân rất mạnh nên Võ Thiện Nhân đã không ngần ngại sử dụng đến chân linh khí năm màu.

Đó cũng là thời điểm mà Nguỵ Triệu Vinh hoảng hốt phát hiện ra năm loại thiên địa thuộc tính cùng lúc xuất hiện.

Nhưng ngay sau đó, Võ Thiện Nhân đồng thời câu thông cỗ năng lượng hoả thuộc tính từ Thức Hải dung nhập vào trong Bá Vương Lâm Thế.


Chính nhờ vậy mà vô tình che giấu được năm loại thuộc tính, giúp hắn bảo vệ bí mật linh mạch hoàn mỹ có trong cơ thể.
Sau khi vận dụng mọi thủ đoạn, uy lực của Bá Vương Lâm Thế đã gia tăng gấp đến mấy lần so với thi triển thông thường.

Có thể nói, đây chính là một trong những sát chiêu mạnh nhất của hắn, so với một kích của Vương Cấp trung kỳ cũng không thua kém bao nhiêu.

Cơ mà đáng tiếc Nguỵ Triệu Vinh không phải là một đối thủ dễ chơi, một quyền đó chỉ có thể khiến hắn bị sây sát đôi chút mà thôi.
Màn tập kích bất thành, nhìn thấy Nguỵ Triệu Vinh đang vô cùng phẫn nộ, Võ Thiện Nhân vội vã thối lui ra sau, miệng còn già mồm bảo: “Đại nhân chớ nóng! Tiểu nhân chỉ là hiếu kỳ muốn xem thử bản lĩnh của người lớn đến đâu mà thôi.

Quả nhiên đúng như tiểu nhân suy đoán, đại nhân chính là một chiến thần vô địch, tuyệt thế cường giả bất khả chiến bại.”
Đến nước này nếu Nguỵ Triệu Vinh còn tin vào mấy lời nói tào lao đó thì đúng là đã uổng phí sống mấy mươi năm trên đời.

Hắn tức giận muốn xì khói, miệng lẩm nhẩm cái tên Nguỵ Tử Cẩu, Nguỵ Tử Cẩu… Con mẹ nó chứ, rõ ràng là muốn dùng cách này để chửi khéo mình.

Vậy mà hắn lại không sớm nhìn ra chân tướng, còn có ý định thu nhận hắn theo bên mình.

Chuyện nực cười như vậy nếu truyền về Độc Xà Động thì chẳng phải mặt mũi của Nguỵ Triệu Vinh từ nay về sau đánh mất hết rồi hay sao?
Bao nhiêu phẫn nộ được Nguỵ Triệu Vinh dồn cả vào trong một tiếng rống: “Thằng chó chết! Để ông nội hóa kiếp cho mày!”
Màn kịch đã bị đối phương bóc trần, Võ Thiện Nhân liền giở quẻ cười ha hả: “Ồ, đại nhân gọi tiểu nhân là chó, rồi lại muốn làm ông nội tiểu nhân.

Vậy há chẳng phải chính miệng tự thừa nhận mình là một con chó già sao? Đại nhân chó, mau sủa vài tiếng cho tiểu nhân nghe đi nào! Ha ha…”