Vừa rồi Nguyễn Hoàng Yến hao tổn khá nhiều linh lực thi triển Thiên Gia Kiếm Trận, lúc này chân linh khí trong đan điền còn chưa ổn định, đối phó với một mình Nguỵ Triệu Vinh đã khó, huống hồ lại có thêm một đầu Hắc Xà Tinh trợ chiến.
Có điều kinh nghiệm chiến đấu của nàng xem chừng cũng vô cùng phong phú, khi cái lưỡi dơ bẩn của Hắc Xà Tinh sắp sửa chạm đến lập tức trên người Hoàng Yến hiện lên một bộ khôi giáp màu đồng tinh xảo rực rỡ, kiên cố bảo vệ toàn bộ thân thể.
Nguyễn Hoàng Yến thân mặc khôi giáp, tay cầm Thiên Gia Thần Kiếm khiến cho Nguỵ Triệu Vinh sững sờ, giống như trước mặt mình lúc này chính là một tiên tử vừa mới hạ phàm, xinh đẹp chói mắt.
Sau một thoáng mê muội, Nguỵ Triệu Vinh cất giọng nói: “Bộ khôi giáp này là một kiện linh bảo hạ đẳng sao? Đáng tiếc vẫn không thể giữ nổi cái mạng cho tiện nhân ngươi đâu!”
Khôi giáp ngưng tụ hoàn chỉnh thì cái lưỡi đỏ lòm của Hắc Xà Tinh đã liếm tới, song vừa tiếp xúc với lớp khôi giáp liền nghe âm thanh “xèo xèo” dội lại.
Hắc Xà Tinh rú lên một tiếng kinh hãi, cái lưỡi hai vòi vội thụt về, đổi lại tròng mắt trắng dã liền chuyển sang màu đỏ, từ hai con ngươi phóng xuất hai tia hắc quang kỳ dị.
“Chíu… Chíu…”
Khoảng cách quá gần, Hoàng Yến không kịp xoay sở liền bị trúng chiêu.
“Bùng… Bùng…”
Hai luồng hắc quang chỉ to bằng hai ngón tay nhưng uy lực không hề tầm thường chút nào.
Mặc dù có kiện khôi giáp bảo vệ nhưng Hoàng Yến vẫn cảm thấy thân thể mình như bị vây hãm trong biển lửa vô tận, chung quanh là hoả khí điên cuồng thiêu đốt da thịt.
“Tu vi tiện nhân nhà ngươi hơi non, không thể phát huy uy lực chân chính của linh bảo.
Tốt nhất là đưa cho ta sử dụng đi! Khặc khặc…” Đừng từ xa quan sát, Nguỵ Triệu Vinh thản nhiên nhận định.
Trên gương mặt của Hoàng Yến lấm tấm những hạt mồ hôi, tuy nhiên thần sắc nàng vẫn tỏ vẻ bình thản kỳ lạ.
Chân linh khí từ đan điền đột nhiên bùng nổ, nàng thét vang một tiếng, chân đạp mạnh xuống đất, thân mình thuận thế bắn lui ngược về sau, đồng thời Thiên Gia Thần Kiếm cấp kỳ phách một kiếm vào Hắc Xà Tinh.
Đạo kiếm khí mang theo khí tức kim thuộc tính sắc lạnh vừa tới, Hắc Xà Tinh cuộn tròn thân mình, cái đuôi hung hăng quật tới một nhát đã dễ dàng hoá giải công kích của Hoàng Yến.
Cái miệng Hắc Xà Tinh “khè khè” mấy cục đờm tanh tởm, cặp mắt hung đỏ biến hoá, cái mang ngay cổ đột ngột bành to như hình dẻ quạt tạo thành tư thế rắn vồ mồi.
“Thuỷ Khống!” Hoàng Yến hừ lạnh, song thủ nhanh như chớp vung lên, cố ý thi triển một bộ linh thuật hệ thuỷ.
Thiên địa thuộc tính chuyển động kết hợp với thuỷ linh lực từ trên người Hoàng Yến ngưng tụ nên một quả cầu lục giác màu đen.
Chưa đầy hai nhịp thở, quả cầu lục giác đã biến hoá thành một lồng giam khổng lồ chụp thẳng xuống đầu Hắc Xà Tinh.
Khi Nguyễn Hoàng Yến sử dụng Thiên Gia Thần Kiếm thì trong các đạo công kích luôn ẩn chứa kim thuộc tính, bây giờ lại là một linh thuật khống chế hệ thuỷ, Nguỵ Triệu Vinh kinh ngạc thốt: “Con tiện nhân này hoá ra là Linh Giả song hệ sao? Thảo nào chiến lực lại cường hãn đến như vậy!”
Bản thân Nguỵ Triệu Vinh tuy là thiếu chủ Độc Xà Động, là con trai cưng của Song Thần Độc Sát nhưng bên trong cơ thể cũng chỉ có một thổ linh mạch duy nhất mà thôi.
Nghĩ đến điều này khiến cho hắn vô cùng phiền muộn.
Trong chiến đấu, Linh Giả đơn hệ so với Linh Giả song hệ sẽ thua kém ít nhiều.
Cũng may mà khoảng cách tu vi giữa hắn và Nguyễn Hoàng Yến đủ lớn để san bằng sự chênh lệch đó.
Vào lúc này, thân thể Hắc Xà Tinh đã bị Thuỷ Khống giam cầm, hiện nó đang điên cuồng vùng vẫy muốn dùng sức mạnh nhục thể phá vỡ lồng giam chui ra.
“Bùng… Bùng…”
Trước tình huống đó, Nguỵ Triệu Vinh lại không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại còn mở miệng cười nhạt bảo: “Chỉ trong ba nhịp thở Hắc Xà Tinh sẽ thoát khốn!”
Nguỵ Triệu Vinh phi thường tự tin vào năng lực của Hắc Xà Tinh, theo hắn thấy thì màn Thuỷ Khống kia rất nhanh sẽ bị phá vỡ mà thôi.
Quả nhiên vừa đến nhịp thở thứ ba thì quả cầu lục giác bỗng bị cái đuôi của Hắc Xà Tinh đập vỡ, muôn vàn thuỷ nguyên tố bị mất sợi dây liên kết liền tan biến như bọt biển.
Hắc Xà Tinh nhân cơ hội ngóc đầu thoát ra ngoài.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Nguỵ Triệu Vinh đang định cất tiếng cười chế nhạo thì lông tóc chợt dựng đứng, gương mặt trong phút chốc trở nên ngây ngốc.
Trong không gian, một tiếng chuông trong trẻo bất chợt cất lên.
“Đinh đang…”
Kế đó, từ bên trong cơ thể của Nguyễn Hoàng Yến một chiếc chuông nhỏ màu hồng bỗng bắn vọt ra, sau một thoáng đã biến hoá khổng lồ, hào quang lóa sáng giống như mặt trời đột ngột mọc lên giữa phiến thiên địa.
Nếu tinh mắt để ý sẽ thấy hình dáng chiếc chuông trên không trung rất giống với chiếc chiếc chuông nhỏ xinh xắn mà nàng vẫn thường đeo trên cổ tay mình.
Bên kia chiến tuyến, Nguỵ Triệu Vinh sắc mặt chợt xám như tro tàn, kinh hoảng la lên: “Không thể nào! Khí tức đặc thù này… Đây chính là… Linh Phách?! Con tiện nhân này không những là Linh Giả song hệ mà còn có Linh Phách sao?”
Nguỵ Triệu Vinh từng kinh qua nhiều trận chiến nhưng chưa bao giờ hoảng hốt như hôm nay.
Linh Giả song hệ thì hắn quen biết không ít nhưng Linh Giả song hệ sở hữu Linh Phách thì trước nay chưa từng gặp qua.
Trong hàng vạn Linh Giả thì hoạ may mới có một người đản sinh Linh Phách.
Thậm chí ngay cả cha mẹ hắn là Song Thần Độc Sát cũng không ai có Linh Phách.
Bao nhiêu toan tính trong đầu Nguỵ Triệu Vinh dường như tan biến hết, lúc này chỉ còn sót lại duy nhất một nỗi đố kỵ ngập trời cuồn cuộn trào dâng.
Cảm nhận uy áp từ chiếc chuông lớn tỏa ra, Nguỵ Triệu Vinh thấy vô cùng bất an, định bụng kêu gọi Hắc Xà Tinh quay trở về bên mình.
Nhưng đúng lúc đó, bên tai hắn chợt truyền đến giọng nói lạnh như băng của Nguyễn Hoàng Yến: “Đại Hồng Chung! Thu!”
Trên bầu trời, chuông lớn khẽ ngân rung, nhanh như chớp phóng ra một chùm sáng chuẩn xác chiếu thẳng vào thân thể Hắc Xà Tinh.
“Oanh.”
Khi đó, Hắc Xà Tinh vừa thoát khỏi màn giam cầm Thuỷ Khống, nó đang chuẩn bị thu mình lấy đà vọt tới thì chợt phát hiện không gian chung quanh bỗng nhiên đông cứng.
Chờ đợi nó là một cỗ năng lượng mang theo lực thôn phệ khủng bố phủ xuống.
Hắc Xà Tinh đôi mắt sợ hãi, chỉ kịp rít lên một tiếng chói tai rồi hoàn toàn mất đi quyền khống chế thân thể, lập tức bị hút vào Đại Hồng Chung..