Cảnh báo: Trong chương có tình tiết 18+, các bạn nên cân nhắc trước khi đọc.
Nói đến Võ Thiện Nhân, lúc này thần trí mơ mơ màng màng, thấy mình đang lạc vào một phiến không gian hư ảo, bốn bề đều là sương mù trắng xóa bao vây, không thể phân biệt phương hướng.
Theo linh cảm, hắn cứ bước đại về một hướng.
Đi mãi, đi mãi…
Mỏi chân quá, Võ Thiện Nhân ngồi bệt xuống, trong bụng vừa đói vừa mệt khiến hắn chẳng gắng gượng nổi nữa.
Chợt ngay khoảng không phía xa xuất hiện hai bóng người lờ mờ từ từ tiến lại gần.
Võ Thiện Nhân mở căng hai mắt, đến khi nhận ra sung sướng reo lên: “Cha, mẹ… Là hai người thật sao?”
Bóng dáng một nam một nữ chập chờn ẩn hiện, đôi mắt hiền từ nhìn Võ Thiện Nhân chứa đầy vẻ yêu thương.
Một hồi lâu, bỗng hai người họ lặng lẽ rời đi.
Võ Thiện Nhân hoảng sợ vội vàng kêu lớn: “Cha, mẹ… Con là Thiện Nhân đây…”
Hắn cố gắng đứng dậy, vội vã đuổi theo nhưng càng đuổi thì hai người kia lại di chuyển càng nhanh, chỉ một thoáng đã biến mất trong biển sương mù.
Võ Thiện Nhân như gà con lạc mẹ, ngơ ngác trông theo, hai mắt đỏ ngầu, đôi môi run rẩy chực bật lên thành tiếng khóc.
Mấy khắc sau, lại có một bóng đen bước tới, lần này là một người đàn ông lớn tuổi, trên khuôn mặt hằn lên những nét khắc khổ của thời gian, Võ Thiện Nhân nhìn thấy vội vui mừng nói: “Lão trưởng làng, là người đó sao?”
Nhưng vẫn như lần trước, bóng người không đáp chỉ lặng lẽ nhìn hắn rồi quay lưng bỏ đi.
Kế đó, một bóng hình tuyệt sắc giai nhân xuất hiện, mắt phượng mày ngài, băng cơ ngọc cốt, dung mạo xinh đẹp tựa như tiên tử trên chín tầng trời.
Nàng đứng cách vài trượng, dịu dàng nhìn hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng long lanh như hai vì tinh tú.
“Vũ Hà Kiều My! Sao nàng lại ở đây? Để ta ôm một cái nào!”
Võ Thiện Nhân vội vàng nhón chân chạy đến, vòng tay muốn ôm mỹ nhân vào lòng, những bỗng thấy khoảng không trống rỗng, giật mình phát hiện hình bóng Kiều My đã biến mất từ lúc nào.
Không gian quay cuồng.
Võ Thiện Nhân lại nghe văng vẳng bên tai một giọng cười đanh ác, vừa ngửa mặt nhìn đột nhiên bắt gặp đôi mắt Trần Công Minh đang chằm chặp hướng về phía mình.
Cứ thế, Võ Thiện Nhân lúc tỉnh lúc mê, trong đầu liên tục là những giấc mộng không có hồi kết.
Không biết là qua bao lâu, Võ Thiện Nhân mơ màng mở mắt.
Lần này là màn đêm đen đặc, may mà có vài tia ánh sáng từ đâu đó lọt tới nên có thể đại khái quan sát được một chút xung quanh.
Đầu tiên, hắn cảm giác toàn thân tê cứng, lạnh buốt đến tận xương tủy.
Bất chợt, Võ Thiện Nhân hoảng hốt phát hiện như có ai đó bao bọc lấy thân mình, rất dịu dàng mà cũng rất thận trọng, nép chặt vào ngực hắn, hơi thở đều đặn, thoang thoảng hương sen.
Đôi bàn tay ôm hắn rất chặt, lành lạnh như băng, từ tốn hút lấy hơi ấm nơi thân thể.
Điều đáng nói là chính hắn cũng ôm chặt lấy thân thể mềm mại này, tựa hồ một nam nhi đang dang rộng vòng tay chở che, bảo vệ người tình của mình vậy.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Võ Thiện Nhân bắt gặp một dung mạo mỹ lệ vô cùng, đôi môi đỏ, làn da trắng, hơi thở đượm hương thơm, đôi mắt nàng nhắm nghiền giống như đang ngủ say, đẹp đẽ mà thê lương.
Võ Thiện Nhân đầu óc có chút không tỉnh táo: “Ơ hay, là Nguyễn Hoàng Yến đây mà! Tại sao ngay cả nàng ta cũng nhảy vào trong giấc mơ của ta?”
Dù không gian tăm tối, dù chỉ là trong mộng nhưng Võ Thiện Nhân vẫn cảm thấy không gì có thể che giấu nổi vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Nguyễn Hoàng Yến.
Nàng đang quấn lấy hắn như một người con gái rất mực dịu dàng níu kéo người tình, quấn quýt cùng hắn.
Bộ ngực ngạo nghễ nhấp nhô theo từng hơi thở, làn da trắng muốt càng thêm dụ hoặc.
Màn tập kích bất ngờ khiến Võ Thiện Nhân có đôi chút mất tự chủ, khí huyết dâng trào.
Trong lòng hắn lẩm bẩm mắng: “Con mẹ nó! Sao ta lại khó chịu thế này?”
Đôi mắt hắn chuyển hướng vào cơ thể của Hoàng Yến, thấy y phục trên người nàng vô tình bị bung mất vài nút thắt để lộ ra bờ eo mềm mại, làn da trắng sáng tựa như ngọc ngà cùng bầu ngực căng tràn đầy đặn.
Ở một nơi thiếu thốn ánh sáng nhưng Võ Thiện Nhân cặp mắt còn muốn sáng hơn hai ngọn đuốc, ngây dại quét nhìn hết lượt những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể nàng.
Bỗng thấy thân hình Hoàng Yến khẽ động, nàng xoay mình nằm nghiêng quay lưng về phía Võ Thiện Nhân, chiếc quần mỏng manh ôm sát đôi bờ mông căng tròn đầy gợi cảm, lộ ra đôi chân dài miên man, đẹp mịn màng vô cùng quyến rũ.
Đứng trước tình huống này, một gã thanh niên sức khoẻ tráng kiện như Võ Thiện Nhân làm sao chịu nổi, khí huyết trong người nóng bừng, tiểu huynh đệ dưới đũng quần bật chế độ cương ngay tức khắc.
“Trời ạ, giấc mơ này thật là quá kích thích đi!”
Võ Thiện Nhân nuốt nước bọt ừng ực, trái tim đập liên thanh giòn giã, dục hoả càng lúc càng sôi sục.
Trong lòng hắn quay cuồng dậy sóng, lý trí thì bảo “không thể”, nhưng tiểu huynh đệ nằm bên dưới lại gào toáng lên “mau làm đi, chỉ là mơ mà mày cũng sợ hay sao?”
Rõ ràng là trong giấc mơ nhưng bên tai Võ Thiện Nhân lại nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi tới khuấy động màn đêm, kéo theo vài giọt mưa gieo tí tách từ đâu vọng đến phá tan không gian tĩnh mịch.
Lại nói, đứng trước một người con gái đẹp hoàn mỹ như Nguyễn Hoàng Yến thì làm gì có nam nhân nào dùng lý trí đánh thắng được thú tính của mình.
Vậy là Võ Thiện Nhân đưa tay sờ nhẹ vào đùi nàng, ngón tay chỉ vừa chạm vào lớp y phục mềm mịn thì toàn thân hắn đã run lên.
Hắn liền nhẹ nhàng thay đổi tư thế của Hoàng Yến, giúp nàng nằm thẳng người, hướng đầu về phía trước.
Dưới những tia sáng nho nhỏ, nhìn vào cơ thể của Hoàng Yến, cái miệng của Võ Thiện Nhân ngoác ra như muốn rơi cằm xuống đất.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng hai hạt ngọc trai đẹp đẽ ẩn hiện dưới lớp y phục, đang không ngừng phập phồng theo từng nhịp thở.
Đôi mắt thèm thuồng của hắn nhìn hau háu vào bầu ngực căng tròn đó, không cần ai mách bảo, đôi tay nhanh nhẹn lướt đến, từ từ tháo gỡ các chướng ngại trên đường.
Chỉ trong nháy mắt, bộ ngực đồ sộ như hai toà núi của Hoàng Yến lộ hiện.
Bầu ngực căng tròn và trắng mịn cùng hai hạt ngọc nhỏ xinh màu hồng phấn hơi nhô lên đầy khêu gợi.
Võ Thiện Nhân như bị hớp hồn, bèn khẽ khàng đặt tay lên ngực nàng nhào nặn.
Một sự đàn hồi tuyệt vời từ đầu ngón tay truyền đến đại não khiến cho hắn căng cứng hết cả người.
Cảm giác mềm mại như nhung lụa, ấm áp như ngọn gió xuân khiến hắn ngỡ bàn tay mình đã chạm tới ngưỡng cửa thiên đường, chỉ còn muốn mãi mãi đặt tay ở đó.
Cả thế giới ngừng lại trong một khoảnh khắc, rồi Võ Thiện Nhân hoàn toàn bùng nổ, đôi môi như thỏi nam châm hút chặt lấy chiếc môi anh đào của Hoàng Yến mà hôn tới tấp.
Miệng nàng chợt phả ra một luồng hương thơm, xộc vào thẳng khứu giác khiến sống lưng Võ Thiện Nhân tê sướng, cảm tưởng như có một luồng điện chạy xẹt qua.
Cái lưỡi hắn lúc này đã nhanh chóng xâm chiếm lãnh thổ, không ngừng tìm cuốn lấy cái lưỡi của giai nhân để tận hưởng mùi vị thơm ngọt ẩm ướt trong miệng nàng.
Một lát sau, Võ Thiện Nhân ngừng hôn, di chuyển cái miệng mình xuống ngậm lấy hạt ngọc trai hồng hào, đáng yêu nơi bầu ngực của nàng.
Một tay hắn se se hạt ngọc còn lại, một tay thì vuốt một đường từ eo xuống đầu gối, rồi lại chạy dọc theo bên đùi hướng ngược trở lên, tiến về khu vườn địa đàng xinh đẹp.
Ngay lúc đó, Võ Thiện Nhân bỗng thấy mí mắt Hoàng Yến khẽ động, miệng nàng hé mở, thở dốc một tiếng thư sướng: “Ưm… Ưm…”
Những âm thanh này chẳng khác nào liều thuốc tiên, khiến Võ Thiện Nhân kích thích vô bờ.
Tiểu huynh đệ của hắn cương cứng biểu tình như muốn phá tan không gian gò bó, chật hẹp đang giam cầm mình.