Lưu Manh Đại Đế

Chương 176: Tinh Thần Công Kích






Không gian Ngũ Hành Trận màn thứ bốn.
Đây là một thế giới nguyên thủy sâm lâm, rừng lá cây dày đặc, gai góc đan xen, rất giống với tình cảnh trong Tây Nguyên cấm địa.

Có khác chăng là không gian vô cùng ẩm ướt, ngập tràn khí tức của thuỷ thuộc tính.
“Trần Công Minh chuyến này xong rồi.

Ha ha…” Võ Thiện Nhân vừa di chuyển vừa cười sảng khoái.
Nhắc mới nhớ, vì sao trong thời khắc cuối cùng Trần Công Minh lại bị mất đi ý thức, khiến cho việc sử dụng Sinh Mệnh Châu bị gián đoạn? Tất cả chuyện này, đúng là có bàn tay của Võ Thiện Nhân nhúng vào.
Số là sau khi Võ Thiện Nhân tu luyện Cửu Chân Tinh Thần đến tầng một, hắn phát hiện Cửu Chân Tinh Thần ngoài việc bồi dưỡng tinh thần lực trở nên cường đại thì còn có một công dụng vô cùng lợi hại, đó là biến tinh thần lực thành một đòn công kích, đánh vào tinh thần đối thủ.
Con người vốn là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai yếu tố là linh hồn và thể xác.

Trong đó, tinh thần thuộc về linh hồn, bao gồm các khía cạnh của trí tuệ và ý thức, thể hiện trong những kết hợp của tư duy, tri giác, trí nhớ, cảm xúc, ý muốn và trí tưởng tượng.

Theo đó, tinh thần mang trên mình một nguồn năng lượng, tạm gọi là lực lượng tinh thần hay tinh thần lực.

Theo thời gian, tinh thần lực càng mạnh thì năng lực của con người càng cạnh, mang đến một bản lãnh phi thường.
Thông qua tinh thần lực, Linh Giả có khả năng phóng xuất thần thức ở phạm vi nhất định.

Trong chiến đấu, người có tinh thần lực mạnh hơn sẽ chiếm nhiều ưu thế, bởi vì từng diễn biến, từng hành động của đối thủ đều nằm trong sự kiểm soát của mình.

Quan trọng nhất vẫn là tinh thần lực càng mạnh thì khả năng cảm ứng và khống chế thiên địa thuộc tính càng hoàn hảo.
Nhưng tinh thần là vô hình, vô sắc, vô thanh, vô vị nên khó sử dụng như một phương thức công kích trực tiếp.

Thế mà Cửu Chân Tinh Thần lại làm được điều đó, biến cái vô hình thành cái hữu hình, biến cái không thể thành cái có thể.

Một đòn Cửu Chân Tinh Thần xuất ra sẽ giống như sóng âm, đánh thẳng vào não bộ khiến cho tinh thần đối thủ trở nên hỗn loạn, trầm mê, mặc dù chỉ là trong chốc lát nhưng cũng đủ để chuyển bại thành thắng rồi.
Cần lưu ý thêm rằng, nếu tinh thần lực của người thi triển Cửu Chân Tinh Thần lại yếu hơn đối thủ thì sẽ gặp phản phệ cực nặng, thậm chí còn dẫn đến kết cục đánh mất ý thức, từ đó về sau trở thành một người điên điên khùng khùng.
Việc này về sau hãy nói, bây giờ chúng ta sẽ quay trở lại câu chuyện của Võ Thiện Nhân.
Kể từ thời điểm dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú đến, trong đầu Võ Thiện Nhân đã sớm nảy ra kế sách này, vậy nên vẫn luôn âm thầm chờ đợi thời cơ.
Ngay lúc Trần Công Minh tuyệt vọng chuẩn bị dùng Sinh Mệnh Châu truyền tống, Võ Thiện Nhân đã nhanh nhẹn lao đến, tặng cho hắn một món quà bất ngờ.
Việc này hắn hành động cực kỳ cẩn mật, tin rằng người ngoài sẽ không thể nhìn ra chân tướng.

Cho dù có nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng không thể làm gì hắn.

Bởi vì rõ ràng là Trần Công Minh bị Cô Lâu Đao Thú đánh cho tàn phế, hắn hoàn toàn không hề nhúng tay vào.

Huống hồ trước mặt rất đông người hắn còn luôn miệng hô hào xông đến giải cứu Trần Công Minh.

Sau chuyện đó, Võ Thiện Nhân nhanh chân rời đi.

Đã có Cô Lâu Đao Thú ở đó nên hắn cũng không thèm phí sức ra tay đối phó với đám thành viên Phục Minh Hội.
Ở màn thứ ba Võ Thiện Nhân khá xui xẻo, hắn phải mò mẫm mất thêm sáu canh giờ tìm ra cánh cửa thông đạo.
Võ Thiện Nhân lúc này đã triệu hồi màn bảo hộ Thổ Thuẫn, đôi chân thi triển Phong Quyển Tàn Vân, dùng tốc độ cực nhanh đi tới giữa rừng rậm.

Đột nhiên, đôi mắt hắn lay động, thân hình đột ngột dừng lại, hướng sự chú ý nhìn về một nơi.
Không xa trước mặt là một cây đại thụ cao chừng mười trượng, tán rộng xum xuê.

Nhưng kỳ lạ nhất là bộ rễ màu đen của nó không chìm xuống đất mà giống như xúc tu của loài bạch tuộc, đang ngọ nguậy di chuyển.
“Không lẽ ta hoa mắt rồi sao? Cái cây mà cũng biết đi?” Nhìn thấy sự việc lạ kỳ, Võ Thiện Nhân lẩm bẩm, lấy tay dụi dụi khóe mắt.
Bỗng nhiên, thanh âm đã lâu ngày không nghe thấy từ lão Kim đột ngột vang lên trong đầu: “Dưỡng Hồn Thụ! Không ngờ lại thấy nó xuất hiện ở đây!”
Võ Thiện Nhân rất đỗi ngạc nhiên, vui mừng truyền âm: “Ông ngoại, người tỉnh giấc rồi sao?”
Lão Kim thở dài một tiếng: “Ài… Ngươi kéo con linh thú cấp sáu chạy tới chạy lui, gây động tĩnh lớn như vậy thì ta sao có thể ngủ ngon được.”
Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, đang định khoe khoang chuyện mình mượn tay Cô Lâu Đao Thú phế bỏ Trần Công Minh thì đã nghe lão Kim nói tiếp: “Lần này nhóc con không cậy mạnh mà lại biết sử dụng đến mưu trí, âm mưu, dương mưu đều dùng đủ cả.

Quả thực khiến cho ta cảm thấy rất ngạc nhiên.

Ha ha…”
Nhận lời khen từ một cường giả đỉnh cấp như lão Kim, Võ Thiện Nhân cảm thấy thật vui lòng sướng dạ, cười khà khà đáp: “Ông ngoại à, trước nay cháu của người vẫn là người nổi tiếng thông minh đó!”
Mải mê nói chuyện không ngờ cây đại thụ kia đã chạy xa một khoảng.

Vừa rồi lão Kim có nhắc đến cái tên Dưỡng Hồn Thụ làm Võ Thiện Nhân hoàn toàn mù mịt.


Song trong đầu hắn chợt nhớ tại Tàng Thư Viện từng xem qua tư liệu về một loài cây có đặc điểm tương tự, tên gọi là Độc Mộc Hành.
Độc Mộc Hành là loài cây lạ, bộ rễ màu đen, nhìn rất giống những chiếc xúc tu.

Nhờ vào những chiếc xúc tu đó, nó có thể di chuyển từ địa phương này qua địa phương khác.

Nhưng giá trị nhất phải nói đến quả của Độc Mộc Hành, Linh Giả cấp bậc Tướng Cấp ăn vào sẽ rất hữu ích trong việc tịnh tiến tu vi cảnh giới.

Trên Thông Thương Phong, một quả Độc Mộc Hành được bán với giá khoảng hai vạn linh thạch.
Có thắc mắc, Võ Thiện Nhân chỉ tay về hướng cái cây hỏi: “Ông ngoại vừa nói cái cây kỳ quái kia là Dưỡng Hồn Thụ sao? Nhưng nếu cháu nhớ không nhầm thì tên nó là Độc Mộc Hành?”
Lão Kim liền bảo: “Đúng là mọi người vẫn thường gọi loài cây này là Độc Mộc Hành.

Còn Dưỡng Hồn Thụ là cái tên có từ thời thượng cổ, rất ít người biết đến.”
Võ Thiện Nhân phát hiện sắc thái biểu lộ của lão Kim dường như không đúng lắm, vội hỏi: “Ông ngoại à, người đừng có úp mở như vậy nữa.

Dưỡng Hồn Thụ còn công dụng đặc biệt gì đó đúng không?”
Lão Kim giọng vui vẻ giải thích: “Gọi là Dưỡng Hồn Thụ bởi vì bộ rễ của nó có tác dụng bồi bổ linh hồn.

Năm xưa ta nhớ trong một kỳ đấu giá hội, từng có một kẻ chi bảy mươi vạn linh thạch chỉ để mua một đoạn rễ Dưỡng Hồn Thụ nhỏ bằng ba ngón tay.”
Nghe đến đây, Võ Thiện Nhân giật bắn mình, miệng há to có thể nuốt trọn một quả trứng đà điểu: “Bảy mươi vạn linh thạch? Chỉ một đoạn rễ cây mà có giá trị cao ngất ngưởng vậy sao?”