Vi diệu thay, một chiêu Thất Tinh Bắc Đẩu Trận không những không hạ sát được Cô Lâu Đao Thú mà còn giúp nó có cơ hội đạp nhập lên Vương Cấp trung kỳ.
Nếu để cho Cô Lâu Đao Thú thành công tiến hoá thì xong đời, tất cả sẽ kết thúc.
“Tất cả lập tức kết trận! Nhất định phải nhân thời khắc này một kích tiêu diệt nó!” Tuy không nắm chắc nhưng Trần Công Minh vẫn hạ quyết tâm.
Sau một màn vừa rồi, đám thành viên Phục Minh Hội linh lực trong người đều rệu rã, khi nghe Trần Công Minh hô hào thì đành gắng gượng khởi động bí pháp.
Nhưng đáng tiếc là muộn mất rồi, Cô Lâu Đao Thú chỉ trong thời gian ngắn đã hoàn toàn đột phá, thương thế trên người khôi phục với một tốc độ chóng mặt.
Dù rằng Cô Lâu Đao Thú chưa hoàn toàn khai mở linh trí nhưng nó cũng cảm nhận được Trần Công Minh chính là người gây nguy hiểm nhất cho mình.
Vì vậy, đôi mắt trống rỗng vô hồn của nó chòng chọc nhìn về hướng Trần Công Minh, kế đó, thân hình đột nhiên vùn vụt bắn đến.
Trần Công Mình đang chuẩn bị sẵn sàng thi triển Thất Tinh Bắc Đẩu Trận thêm một lần nữa thì bị hành động của Cô Lâu Đao Thú doạ cho sợ xanh mặt, vội ra lệnh cho đám thuộc hạ xung quanh mình: “Các ngươi mau chặn nó lại cho ta!”
Cơ mà Cô Lâu Đao Thú lúc này hoàn toàn bạo nộ, thế như chẻ tre xông tới, không một ai có thể ngăn cản.
Cho dù là Châu Đăng Khoa, tu vi Tướng Cấp trung kỳ cũng bị một chưởng chấn bay.
Trần Công Minh vốn muốn bỏ chạy nhưng không thể, bởi vì Cô Lâu Đao Thú đã phóng thích toàn bộ bá khí phủ tới khiến linh lực trên người của hắn ngưng trệ hoàn toàn.
Cô Lâu Đao Thú đã là linh thú cấp sáu đỉnh phong, thực lực tương đương cường giả Vương Cấp trung kỳ, Trần Công Minh dẫu có ba đầu sáu tay cũng không thể phản kháng.
Có thể nói rằng, lúc này hắn chẳng khác nào một phàm nhân tay không tấc sắt.
Chỉ trong vài nhịp thở, Cô Lâu Đao Thú đã lướt đến trước mặt Trần Công Minh, vươn tay chộp thẳng vào cổ rồi nhấc bổng hắn lên.
Thời điểm này, có không ít môn sinh đang trên đường tìm kiếm cánh cửa thông đạo sang màn tiếp theo, đi đến đây thì nhìn thấy cảnh tượng trên, vội di chuyển đến một nơi an toàn rồi phóng mắt theo dõi.
Các ngón tay Cô Lâu Đao Thú đặt trên cổ Trần Công Minh cứng rắn còn hơn cả sắt thép, sắc lạnh như băng, đang từ từ siết chặt.
Đám thành viên Phục Minh Hội hoảng sợ, đồng thanh gào lên: “Hội chủ!”
Hiện tại, Trần Công Minh giống như cá nằm trên thớt, giẫy giụa một lúc thì cảm thấy toàn thân trở nên yếu ớt, hô hấp nặng nề.
“Hộc… Hộc…”
Bỗng bàn tay xương xẩu còn lại của Cô Lâu Đao Thú nắm chặt, một quyền mang theo năng lượng khủng bố được phát động, muốn nện thẳng vào thân thể Trần Công Minh.
Cơn gió mang theo khí tức tử vong thổi đến khiến Trần Công Minh lạnh gáy.
Đứng trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc, dù không cam lòng nhưng Trần Công Minh đành quyết định sẽ chấn vỡ Sinh Mệnh Châu.
Trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất một ý niệm là sống mà thôi, cái gì mà tranh đoạt Tân Vương, tất cả đã không còn quan trọng.
Bỗng nhiên, Trần Công Minh nghe thấy một tiếng hét, thanh âm có phần quen thuộc.
“Súc sinh, mau thả người ra cho ta! Công Minh hiền đệ chớ sợ hãi, ta đến cứu ngươi đây.”
Trần Công Minh mừng rỡ, thầm nghĩ chẳng lẽ là có người đến giải cứu mình hay sao? Hắn cố gắng ngoái đầu nhìn, nhưng khi nhận ra người đến là ai thì sắc mặt lập tức đen kịt.
Chính là Võ Thiện Nhân! Hắn đang cưỡi trên… một cục gạch?!! Đúng vậy, là một cục gạch màu vàng ánh kim, ở giữa còn có bốn cái lỗ tròn xoe như ống điếu, đang xé gió lao đến thật nhanh.
Đúng vào lúc đó, nắm đấm của Cô Lâu Đao Thú đã sắp sửa giáng xuống, Trần Công Minh cảm thấy có điềm chẳng lành, không chần chờ nữa, quyết định sử dụng Sinh Mệnh Châu truyền tống.
Nhưng chính ngay thời khắc này, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh nổ ầm vang trong đại não, Trần Công Minh chưa kịp chấn nát Sinh Mệnh Châu thì ý thức đã bị một luồng lực lượng kỳ dị đánh lạc đi, đầu óc lập tức trở nên ngu muội.
Bên tai hắn mơ màng nghe thấy đám thuộc hạ hô gọi: “Hội chủ, mau sử dụng Sinh Mệnh Châu! Nhanh lên!”
Trái ngược với cảnh hỗn loạn bên ngoài, trong đầu Trần Công Minh vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở khó khăn của chính mình, hoà cùng với tiếng tim đập lịch bịch hoảng loạn.
Chợt hắn lại nghe được giọng Võ Thiện Nhân thét lên thảm thiết: “Công Minh hiền đệ! Không…”
“Bồng.”
Bỗng ngay vị trí trước bụng truyền đến một chấn động dữ dội, kéo lại sự thanh tỉnh về cho Trần Công Minh.
Trong cơ thể, có một nguồn năng lượng cường đại không khác gì sóng thần bạo nộ điên cuồng ùa vào càn quét lục phủ ngũ tạng.
Cơn đau giằng xé khiến Trần Công Mình dù rất muốn kêu gào nhưng chợt phát hiện bản thân lại không còn đủ sức kêu gào được nữa.
Đáng sợ hơn cả, đan điền của hắn lại không ngừng bành trướng, cho đến khi đạt tới giới hạn cực đại bỗng ầm ầm bạo phát, không ngờ lại bị nổ tung.
Trần Công Minh thống khổ đến tột cùng, toàn thân mềm oặt như cọng bún, sau quá nhiều chống đỡ, rốt cuộc ngất xỉu ngay tại đương trường.
Cô Lâu Đao Thú lại tiếp tục vươn tay, muốn tặng cho một đấm nữa.
Nếu nhận thêm đòn này, nhất định cái mạng của hắn sẽ đi đời nhà ma.
Sinh Mệnh Châu cảm ứng được Trần Công Minh đã hoàn toàn mất đi ý thức phòng vệ liền tự động kích hoạt.
Hố đen không gian nhanh chóng hiện lên, tiến hành truyền tống.
Chứng kiến hội chủ bị đánh đến mức không rõ sống chết, nhuệ khí chiến đấu của đám thành viên Phục Minh Hội lập tức suy giảm.
Bọn chúng giống như rắn không đầu, tâm trạng vô cùng chán nản và mệt mỏi.
Theo đó, có không ít môn sinh tu vi Nhân Vực liền lặng lẽ sử dụng Sinh Mệnh Châu rời đi.
Khi Trần Công Minh vừa vọt ra từ cánh cửa màu vàng, bỗng một bóng người lăng không bay đến đón đỡ, chính là Trần Mông đường chủ.
Sau một hồi kiểm tra, Trần Mông phát hiện đan điền của Trần Công Minh đã bị Cô Lâu Đao Thú đánh cho vỡ nát.
Mặc dù không chết song chân chính trở thành một phế nhân, từ nay về sau không còn khả năng tu luyện nữa.
Trần Mông hướng nhìn lên cánh cửa màu vàng, cặp mắt ngầu đục như một đầu mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.
“Giỏi lắm! Ngay cả người của họ Trần mà ngươi cũng dám xuống tay độc ác như vậy.”
Tuy không biết tình huống cụ thể thế nào nhưng Trần Mông phỏng đoán nhất định là có liên quan đến Võ Thiện Nhân.
Bởi vì ngay trong lúc này, thông qua hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa màu vàng, hắn rõ ràng trông thấy khoé miệng của Võ Thiện Nhân đang nổi lên một nụ cười lạnh lẽo.