Lưu Manh Đại Đế

Chương 169: Chúc Đại Nhân Ngon Miệng






Sự thực đúng như Võ Thiện Nhân suy đoán, khi hắn vừa mới xuất hiện thì nữ sinh tướng Cấp sơ kỳ đã phát hiện ra.

Vào thời điểm này, không phải vô tình mà chính là cố ý dẫn dụ Cô Lâu Đao Thú đến, muốn mượn tay Võ Thiện Nhân ngăn cản một lát để nàng có cơ hội bỏ chạy.
Võ Thiện Nhân chỉ lướt sơ qua đã nhìn thấu thủ đoạn của đối phương.

Một chiêu này chẳng phải là hắn từng dùng trong Tây Nguyên hay sao? Không ngờ nay lại bị người khác tính kế với mình, điều này khiến hắn vô cùng tức giận.
Không để cho nữ sinh có cơ hội đến gần, Võ Thiện Nhân lập tức nhảy ra khỏi hố cát, thấy đối phương còn cách mình một đoạn, liền ngoác miệng gào lên: “Cô Lâu đại nhân, ta chỉ là đi ngang qua đây mà thôi.

Ngươi cứ ở lại cùng nàng ta chơi đùa vui vẻ đi.

Chúc đại nhân ngon miệng!”
Nói đoạn, Phong Quyền Tàn Vân lập tức bùng nổ, thân hình hắn như mũi tên lao vút đi, so với cái rắm còn muốn nhanh hơn.
Nữ sinh Tướng Cấp sơ kỳ gương mặt ngây ngốc, không ngờ mình lại vớ phải một gã lưu manh nhát gan sợ chết.

Đúng lúc, bàn tay xương xẩu của Cô Lâu Đao Thú chộp thẳng lên vai của mình, nàng hãi quá, cuống cuồng thét lên: “AAA… Sinh Mệnh Châu! Cứu mạng…!”
“Bùng.”

Nghe tiếng thét chói tai từ sau truyền đến, Võ Thiện Nhân lạnh toát sống lưng, nào còn dám quay đầu nhìn lại, cứ thế chạy thẳng một mạch.

Đối diện với linh thú cấp sáu, một tồn tại sánh ngang với Vương Cấp sơ kỳ hắn hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, nếu bị phát hiện chỉ có con đường chết.
Chạy chừng nửa canh giờ, cảm nhận phía sau hoàn toàn yên tĩnh Võ Thiện Nhân mới dám đứng lại thở dốc.

“Hộc… Hộc… Nguy hiểm thật!”
Nhưng hắn chưa kịp nghỉ ngơi, chợt cảm thụ một cỗ năng lượng cương mãnh đánh úp xuống thân thể mình.
“Không xong!”
Màn tập kích quá nhanh và bất ngờ!
Không né tránh, Võ Thiện Nhân quyết đoán thi triển Đẩu Chuyển Tinh Di.

“Bồng.”
Một cỗ năng lượng trên không trung đánh tới, ồ ạt như thủy triều, sau khi đi vào kinh mạch bị dẫn dắt theo quỹ đạo của Đẩu Chuyển Tinh Di, trong nháy mắt lại từ huyệt bách hội nằm trên đỉnh đầu bắn ngược trở lên.
“Hự.”
Võ Thiện Nhân xoay người lại, liền trông thấy không xa trước mắt là đội ngũ gần tám mươi thành viên Phục Minh Hội do Trần Công Minh cầm đầu.

Hung thủ vừa tập kích bất thành chính là một Tướng Cấp sơ kỳ nằm trong số đó, gương mặt hắn hiện tái nhợt, xem ra ăn trọn một chưởng của mình mùi vị không dễ chịu chút nào.

Nhìn thấy Võ Thiện Nhân hóa giải công kích bằng một phương thức kỳ lạ, Trần Công Minh thực rất kinh ngạc.

Trận chiến ở Thông Thương Phong, bản thân hắn cũng từng nếm trải qua cảm giác này.
Quay trở về phân tích kỹ càng, Trần Công Minh đã đoán ra Võ Thiện Nhân chẳng qua là sử dụng thủ thuật nào đó đánh bật ngược công kích của đối thủ, giống như dùng gậy ông đập lưng ông.

Tuy nhiên, hắn phỏng đoán nếu lực tấn công đạt đến một mức độ nào đó thì Võ Thiện Nhân sẽ không thể sử dụng chiêu thức này.
Thực ra Trần Công Minh suy nghĩ khá chính xác, Đẩu Chuyển Tinh Di phụ thuộc chính yếu vào thể chất của Võ Thiện Nhân, nhục thể của hắn càng cứng rắn thì khả năng dung nạp càng lớn.

Ngược lại, nếu năng lượng đi vào cơ thể vượt quá khả năng chống chịu thì lập tức sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, kinh mạch vỡ nát hoàn toàn.
Hiện tại, Võ Thiện Nhân một khi tiến hành Hàng Long Biến Thân, thân thể trở nên vững chắc như tường đồng vách sắt, chắc chắn uy lực của Đẩu Chuyển Tinh Di sẽ đạt đến một cấp độ khủng bố.
Tuy trong lòng biến hoá nhưng ngoài mặt Trần Công Minh vẫn tỏ thái độ khinh thường: “Tiểu tử, ta tìm ngươi đã lâu.

Ngươi đúng là một con rùa rụt đầu chỉ biết chạy trốn thôi sao? Ha ha…”
Võ Thiện Nhân xì một tiếng, chẳng thèm tốn hơi sức đáp lại.


Quả là oan gia ngõ hẹp, sàng qua sàng lại mấy vòng vẫn chạm trán với tên khốn đáng ghét này.
“Hừ! Hôm nay ta xem thử ngươi có thể dựa vào ai được nữa?” Trần Công Minh cao giọng nói, hắn rất thích thú với cảm giác được hạ nhục đối thủ.
Bản thân Võ Thiện Nhân không hiểu đang suy nghĩ gì, một chút mất bình tĩnh cũng không có, cũng không hề có ý trốn chạy.

Đại ca Trần Công Minh là Trần Mông từng thông qua Thảo Linh đường chủ muốn hoá giải hận thù giữa hai bên nhưng hành động của Trần Công Minh hôm nay hoàn toàn trái ngược.

Như vậy cũng tốt, Võ Thiện Nhân vốn không có ý buông tha cho hắn.

Có điều đối phương cậy người đông thế mạnh, nếu để bọn chúng quần công thì sẽ đau đầu lắm.
Tình huống bây giờ đã không còn giống như lúc ở trên Thông Thương Phong, cho dù Võ Thiện Nhân bung hết sức mà đánh, có chiến thắng thì cũng là khổ chiến.

Kết cục như vậy dĩ nhiên Võ Thiện Nhân không hề muốn chút nào.

Hắn cần phải dưỡng sức bởi vì chặng đường phía trước còn rất nhiều đối thủ lợi hại khác.

Thế nên Võ Thiện Nhân chẳng muốn dây dưa mất thời gian, trong lòng đã có sẵn đối sách.
Hắn dùng điệu bộ ung dung, cười châm biếm: “Ngươi đúng là một thằng ngốc đầu đất, tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Lần trước trên Thông Thương Phong bị ta đánh cho bò lê bò càng mà không sợ sao? Trình độ còn non và xanh lắm! Cút về tiếp tục tu luyện vài năm nữa đi.

Ha ha…”
Trần Công Minh sắc diện khó coi.

Hắn biết rằng so về võ mồm sẽ không thể đấu lại Võ Thiện Nhân, đành cười gằn một tiếng: “Mạnh miệng lắm! Có giỏi thì thể hiện bản lĩnh đi.”
Ngay lập tức, Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng vươn tay, liên tục bảy đạo đao phong nhàn nhạt vô thanh vô tức hình thành, mang theo khí tức của mộc thuộc tính trực tiếp hướng Trần Công Minh chém tới.
“Xoẹt.”
“Xoẹt.”
“Xoẹt.”
“…”
Trong đoàn đội Phục Minh Hội có không ít người tinh ý nhận ra chiêu thức của Võ Thiện Nhân, lập tức kinh hô: “Ồ, đao phong hóa hình?”
Để có thể khống chế mộc nguyên tố kết thành đao phong như vậy, dẫu có là Vương Cấp cũng chưa chắc có khả năng làm được.

Điều này không quan hệ đến tu vi cảnh giới, chỉ có những người lĩnh ngộ mộc thuộc tính đến một trình độ cực cao mới đủ sức thi triển.
Đối diện, Trần Công Minh cũng đồng thời công kích.


Hắn khống chế linh lực, cũng tung ra bảy quyền liên tiếp, thế như vũ bão hướng về bảy lưỡi đao phong.
“Phanh.”
“Phanh.”
“Phanh.”
“…”
Chiêu thức đôi bên đối chiến, tốc độ của đao phong so với quyền phong không ngờ nhanh hơn.

Trần Công Minh thầm kêu không ổn, không ngờ đao phong ẩn chứa mộc thuộc tính quỷ dị lại có thể cắn nuốt linh lực của quyền phong.
Sau màn va chạm, tương quan lực lượng chênh lệch nên bảy quyền Trần Công Minh phát động đã bị phá tan.

Trong khi đó, bảy đạo đao phong của Võ Thiện Nhân mới có năm đạo bị tiêu tán, vẫn còn hai đạo bắn thẳng đến.
Trần Công Minh linh lực bùng nổ, liền tiếp tục đánh ra ba quyền, rốt cuộc cũng có thể hoá giải hai đạo đao phong cuối cùng.
Mặc dù chưa chính thức sử dụng linh thuật nhưng chỉ với màn so đấu linh lực ngắn ngủi vừa rồi, ai hơn ai thua thì mọi người điều hiểu rõ.

Trần Công Minh tu vi Tướng Cấp trung kỳ vậy mà lại rơi vào thế hạ phong trước Võ Thiện Nhân, ngay cả cọng lông chân của đối phương cũng không bị hao tổn.
Trong số những thành viên Phục Minh Hội đứng ở đây, có nhiều người khi nghe kể về trận đánh trên Thông Thương Phong vẫn còn nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc hôm nay bọn họ cũng được tận mắt chứng kiến sự cường hãn của Võ Thiện Nhân rồi.
Về phần Trần Công Minh, mặc dù đại ca Trần Công đã cảnh báo tuyệt đối không được động đến Võ Thiện Nhân nhưng rốt cuộc hắn vẫn không nhẫn nhịn được.

Càng ngày, mối hận thù, ghen ghét, đố kỵ với Võ Thiện Nhân càng lớn lên.

Trần Công Minh biết nếu mình không thể giải quyết chuyện này thì trước sau gì nó cũng sẽ trở thành tâm ma trong lòng, ảnh hưởng rất lớn đến thành tựu tu luyện ngày sau.

Vì vậy, hắn muốn nhân giải đấu Tân Vương đánh bại nhuệ khí của Võ Thiện Nhân, khiến Võ Thiện Nhân triệt để thất bại dưới tay mình.
Sau màn so đấu linh lực, Trần Công Minh liền thi triển bộ pháp, nhanh chóng tiếp cận đối thủ, hình như muốn phát động linh thuật nào đó vô cùng lợi hại.
“Hắc hắc… Dăm ba bộ thân pháp mèo cào mà cũng dám múa may trước mặt ta hay sao?” Võ Thiện Nhân cười lạnh, so về thân pháp hắn có Phong Quyển Tàn Vân nên căn bản không một chút lo lắng.