Lưu Manh Đại Đế

Chương 167: Hai Cánh Cửa






Dù rằng Võ Thiện Nhân mất tám canh giờ để lĩnh ngộ mộc thuộc tính nhưng nhờ cú lừa ngoạn mục ở tầng đầu tiên, giúp câu kéo thời gian nên tạm thời không bị đối thủ bỏ lại quá xa cuộc chơi.

Khi hắn đặt chân lên Thanh Mộc Đảo thì vẫn được coi là một trong những người đến khá sớm.
Võ Thiện Nhân đã phát hiện đang có rất nhiều môn sinh tiến về vị trí Thanh Mộc Đảo, trong lòng liền đưa ra nhận định: “Có lẽ Thanh Mộc Đảo chính là nơi cánh cửa truyền tống xuất hiện.

Ta không thể chần chờ nữa, cần phải nhanh chóng đẩy cao tốc độ mới được.”
Tiến tới, tiếp tục tiến tới.

Võ Thiện Nhân vẫn đang mò mẫm tìm kiếm cánh cửa truyền tống trên Thanh Mộc Đảo.

Đôi mắt hắn tập trung quét nhìn kỹ lưỡng bốn phương tám hướng.


Hắn để ý thấy trên hòn đảo này có trồng một số loại cây trái nhưng đều là những loại hết sức bình thường, không có gì đặc biệt hết.
Cũng thật lạ, không gian bên ngoài kia hiện có vô số đao phong rình rập, thế nhưng khi hắn bước chân vào trong phạm vi của Thanh Mộc Đảo lại là một bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, giống như là hai thế giới trái ngược vậy đó.

Diện tích của Thanh Mộc Đảo không lớn, vì vậy chưa đầy nửa canh giờ, Võ Thiện Nhân đã phát hiện không xa trước mặt có một luồng kim quang chớp động.
Khi Võ Thiện Nhân hối hả chạy đến thì quả nhiên phát hiện cánh cửa truyền tống, nhưng mà không phải một mà có đến tận hai cánh cửa màu vàng.

Đứng ở đó hiện có một gã nam sinh, khi nghe thấy tiếng động phát ra từ đằng sau, hắn quay đầu lại thì trông thấy Võ Thiện Nhân đang tiến tới gần.

Bỗng nhiên, đôi mắt do dự của hắn ánh lên một tia quyết đoán, ngay lập tức lựa chọn đi vào cánh cửa bên trái.

Tức thì hào quang bùng nổ, thân hình trong chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.
Võ Thiện Nhân lấy làm lạ bèn lại gần xem thử thực hư, liền phát hiện ở bên cạnh hai cánh cửa có một tấm bia đá, trên đó vẻn vẹn đề một hàng chữ: “Một cánh cửa tiến vào màn thứ ba, một cánh cửa quay ngược trở lại màn đầu tiên.”
Đọc xong Võ Thiện Nhân giật nảy mình, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Hai cánh cửa này, ta nên chọn lối đi nào đây?”
Lần này không cần hắn giở trò nữa mà Thánh Viện đã chuẩn bị sẵn một màn hãy chọn giá đúng.

Hắn chăm chú quan sát, chỉ thấy hai cánh cửa này giống nhau như đúc, không mảy may sai lệch một phân nào.

Chẳng lẽ Thánh Viện thực sự muốn khảo nghiệm vận số của chúng môn sinh sao?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ thật kỹ lưỡng, Võ Thiện Nhân lại cho rằng chuyện này có lẽ không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, nhất định là còn ẩn giấu huyền cơ bên trong.

Bất chợt trong đầu hắn nghĩ đến một biện pháp.


Không gian hiện tại nằm trong khảo nghiệm Ngũ Hành Trận, năm cánh cửa đại biểu cho năm loại thuộc tính có trong thiên địa kim, mộc, thổ, thuỷ, hoả.
Màn thứ nhất, cánh cửa màu trắng đại biểu cho kim thuộc tính.

Màn thứ hai, cánh cửa màu xanh đại biểu cho mộc thuộc tính.

Theo nguyên tắc đó, vậy thì màn thứ ba, cánh cửa màu vàng sẽ đại biểu cho thổ thuộc tính.

Hai cánh cửa trước mắt mặc dù hình dạng rất giống nhau nhưng lại thông đến hai không gian hoàn toàn khác nhau.

Nếu hắn dựa vào khí tức từ trên mỗi cánh cửa, nói không chừng có thể phân biệt được đâu mới là lối vào chính xác màn thứ ba.
Thời gian không cho phép kéo dài, Võ Thiện Nhân liền mau chóng khởi động tinh thần lực, tách thành hai luồng phân chia trái phải chụp thẳng đến hai cánh cửa màu vàng.
Một lát sau, sắc mặt Võ Thiện Nhân tỏ vẻ vui mừng: “Quả nhiên ta dự đoán không sai, cánh cửa bên trái có khí tức của kim thuộc tính, cánh cửa bên phải có khí tức của thổ thuộc tính.”
Đúng là trên mỗi cánh cửa đều có ẩn chứa một luồng khí tức thuộc tính.

Cho dù khí tức này rất mỏng manh nhưng cũng may là Võ Thiện Nhân sở hữu linh mạch hoàn mỹ nên cảm ứng đối với thiên địa thuộc tính tương đối mạnh, thông qua chân linh khí năm màu từ trong đan điền liền nhận ra ngay.
Trong trường hợp này, nếu là người không có kim linh mạch hoặc thổ linh mạch thì sẽ rất khó phân biệt.

Có lẽ cũng chỉ còn nước cuối cùng là dựa vào may mắn của mình mà thôi.
Nhớ đến gã nam sinh mới rồi đã bước vào cánh cửa bên trái, Võ Thiện Nhân trong bụng cười hắc hắc, cảm thấy đối phương thật là quá xui xẻo, khó khăn lắm mới đi đến được đây chẳng ngờ lại lựa chọn sai lầm, quay ngược trở về vị trí xuất phát.

“Không biết bây giờ bộ mặt hắn sẽ đặc sắc cỡ nào đây? Ha ha…”
Võ Thiện Nhân vốn tính tình cẩn thận, vì vậy liền thử kiểm tra thêm mấy lần nữa mới cảm thấy yên tâm.


Đúng lúc hắn chuẩn bị tiến vào cánh cửa bên tay phải, một âm thanh cuồng tiếu đột ngột vang lên.
“Võ Thiện Nhân, ta xem lần này ngươi làm sao mà thoát đây?”
Ngoái đầu nhìn lại, Võ Thiện Nhân phát hiện ra đám Phục Minh Hội đang chạy tới, cầm đầu chính là tên Trần Công Minh đáng ghét.

Theo sau Trần Công Minh nhân số rất đông, lướt sơ qua lên đến gần tám mươi người.

Trong số đó, lực lượng chủ yếu là Nhân Vực cấp mười lăm, nhưng đáng chú ý nhất là Tướng Cấp sơ kỳ có bảy người, Tướng Cấp trung kỳ có ba người, nếu tính thêm Trần Công Minh thì cả thảy có mười một môn sinh hàng Tướng Cấp.

Đội hình đông đảo như vậy đem so sánh với một Vương Cấp sơ kỳ cũng không hề thua kém bao nhiêu.
Trước thanh thế của Phục Minh Hội, Võ Thiện Nhân cẩn thận quét thần thức kiểm tra, bất giác trong lòng lạnh đi.

Tuy rằng hắn rất tự tin vào thực lực bản thân mình nhưng không ngu xuẩn đến mức nhảy vào chiến đấu với một đội ngũ mạnh mẽ bậc này.
Huống hồ tình huống hiện nay không giống như trên Thông Thương Phong, nếu hắn bị đám thành viên Phục Minh Hội quấn lấy sẽ khiến cho tốc độ phá giải Ngũ Hành Trận bị ảnh hưởng, như vậy thì cơ hội lọt vào mười sáu người đầu tiên là rất thấp.
Đáp lại lời khiêu khích của Trần Công Minh, bộ dạng Võ Thiện Nhân một chút hứng thú cũng không có.

Hắn cười lạnh một cái, chẳng nói chẳng rằng liền tiến thẳng vào cánh cửa màu vàng nằm bên tay phải.
Trần Công Minh hung hăng xông đến, sát khí không một chút che giấu, vừa lao tới vừa hét: “Võ Thiện Nhân! Ngươi mau đứng lại cho ta!”
Nhưng rất nhanh, thân hình Võ Thiện Nhân liền biến mất, hòa vào màn hào quang.