Lưu Manh Đại Đế

Chương 133: Đánh Rất Hay






Hai ngày trước, Châu đại trưởng lão bất ngờ nhận thông tin Võ Thiện Nhân từ trong Tây Nguyên đã an toàn trở về.
Vì vậy, vào sáng sớm hôm nay, Lê Châu gác hết thảy công việc sang một bên, tranh thủ đạp vân bay đến Hưng Yên Phong, muốn xem thử tình trạng hiện nay của Võ Thiện Nhân là như thế nào.

Ai ngờ Châu đại trưởng lão ngồi chờ nửa buổi trời cũng không thấy bóng dáng Võ Thiện Nhân đâu.

Bực mình quá, Châu đại trưởng lão liền cho gọi Đỗ Quang và An Bình đến truy hỏi, mới biết được khi trời vừa sáng là Võ Thiện Nhân đã thông qua Dòng Chảy Thời Không truyền tống đến Thông Thương Phong.
Sau khi nhận tin, Châu đại trưởng lão liền một đường bay đến đây.

Gần tới nơi, thần thức vừa phủ xuống thì bắt gặp cảnh tượng nhốn nháo bên dưới.

Không những thế, Châu đại trưởng lão còn phát hiện ra Võ Thiện Nhân, người đồ đệ chưa chính thức của mình đang bị Trần Mông uy hiếp tính mạng.

Hắn cả giận, liền cấp kỳ phách một chưởng cứu nguy.


Một chưởng này tùy tiện đánh ra nhưng nào phải trò đùa, ở cảnh giới Thần Cấp cường giả, dù chỉ là một cái vung tay dậm chân cũng có thể khiến cho trời long đất lở.
Nhắc cũng thật buồn cười, trên Hưng Yên Phong, hai người Đỗ Quang và An Bình không khảo mà xưng.

Có lẽ vì chột dạ, hoặc quá sợ hãi trước việc Châu đại trưởng lão đột ngột xuất hiện nên đã khai tuốt tuồn tuột những sự việc liên quan đến Võ Thiện Nhân, đặc biệt là màn xung đột cùng với đám thành viên Phục Minh Hội.

Ngay cả chuyện Trần Công Minh có mối quan hệ với Trần Mông đường chủ cũng tuôn ra hết.

Vì vậy, thông qua tình huống trước mắt, Châu đại trưởng lão đại khái đoán được bảy tám phần câu chuyện.

Mặt khác, Lê Châu sớm nhận ra người đồ đệ Võ Thiện Nhân của mình không ngờ trong vòng chưa đến một năm đã có thể tu luyện đến Tướng Cấp sơ kỳ.

Tốc độ biến thái như vầy khiến cho ngay cả Thần Cấp cường giả như hắn cũng phải kinh ngạc.
Nhìn tình trạng thương thế của Võ Thiện Nhân, Châu đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên phẩy ra một chùm năng lượng tinh thuần, bay thẳng đến dung nhập vào cơ thể hắn.
Vừa hay, Võ Thiện Nhân cảm thụ trong người như có một dòng suối nhỏ mát mẻ chảy qua, luân chuyển qua kinh mạch rồi chạy vào lục phủ ngũ tạng.

Lập tức sự đau đớn liền có dấu hiệu thuyên giảm rõ rệt.
Vào lúc này, nhìn đám thành viên Phục Minh Hội mặt mày sưng tím, trong đó có hai tên môn sinh Tướng Cấp trung kỳ trọng thương khá nặng, hẳn là bị Võ Thiện Nhân đánh cho một trận nhừ đòn.

Chỉ bằng vào tu vi Tướng Cấp sơ kỳ mà có thể gây náo động bậc này, quả thật khiến cho người ta không lường được.

Ánh nhìn của Lê Châu đại trưởng lão đối với Võ Thiện Nhân bỗng càng thêm thuận mắt hơn.

Đồ đệ của Linh Bảo Phong phải có ngạo khí như vậy chứ? Đánh rất hay! Thật giống phong phạm của hắn hồi trẻ đó! Ha ha…
Huống hồ, xưa nay Châu đại trưởng lão vẫn có tiếng là bênh vực đệ tử.


Dẫu rằng Võ Thiện Nhân chưa làm lễ bái sư chính thức nhưng hắn đã khấu đầu gọi một tiếng sư phụ, vậy thì cũng được coi là đồ đệ ký danh của mình, Lê Châu không thể không quản đến.
Chỉ còn một chuyện là mấy vị sư huynh, sư muội nhất định sẽ làm khó.

Võ Thiện Nhân biểu hiện càng nổi bật thì càng rắc rối to.

Nhưng thôi kệ, Châu đại trưởng lão đã quyết chí thu nhận đệ tử, không ai có thể quản được.

Muốn đánh nhau sao? Hắn liền bồi tiếp.
Quay trở lại thực tại, nhìn chúng môn sinh khấu đầu hành lễ, Châu đại trưởng lão phẩy tay, nghiêm giọng nói: “Được rồi, mọi người đứng dậy cả đi.”
Trong khi mọi người lục đục đứng dậy thì chỉ duy có Võ Thiện Nhân vẫn khư khư ôm bắt đùi của Châu đại trưởng lão, ánh mắt còn toát lên vẻ say mê, hưởng thụ.
Châu đại trưởng lão cảm thấy khó coi, đành hắng giọng nhắc nhở: “Thiện Nhân! Ngươi cũng đứng dậy cho ta! Khụ khụ…”
Lúc này, Võ Thiện Nhân mới giả bộ bừng tỉnh, buông tay ra, nói: “Ôi chao! Là do đệ tử quá xúc động, không thể hoãn cái sự sung sướng này lại.”
Nhìn tình huống trước mặt, toàn bộ mấy trăm môn sinh chết lặng như tờ.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Đệ tử? Sư phụ? Chẳng phải Linh Bảo Phong thế hệ này chỉ có tám người đệ tử thân truyền thôi sao? Không lẽ Võ Thiện Nhân là đệ tử thân truyền xếp hàng thứ chín mà Châu đại trưởng lão mới thu nhận gần đây?
Đúng lúc đó, bỗng xuất hiện một đoàn hộ vệ binh sĩ, nhân số ước chừng năm mươi người.

Dẫn đầu là một nam tử trung niên, diện mạo rất đỗi bình thường, trông không có điểm nào nổi bật.
Rất nhanh, bọn họ đã tiến lại gần.

Nhận ra sự có mặt của Lê Châu đại trưởng lão, nam tử trung niên vội vội vàng vàng chạy tới, khấu đầu hành lễ: “Thuộc hạ Gia Bảo, xin bái kiến Châu đại trưởng lão.”
Nói xong, hắn cùng đám thuộc hạ phía sau cúi rạp người xuống, không dám nhúc nhích.
Đợi mãi, cuối cùng cũng nghe thanh âm của Lê Châu đại trưởng lão vang lên, rõ ràng tỏ vẻ không hài lòng: “Gia Bảo trưởng lão! Thánh Viện giao cho ngươi quản lý Thông Thương Phong, tại sao lại để xảy ra tình trạng môn sinh tranh đấu với nhau như vậy?”
Trước mắt là cảnh tượng đổ nát, lại nghe Châu đại trưởng lão chỉ tội, Gia Bảo trưởng lão hồn vía lên mây, run rẩy nói: “Chuyện này… là thuộc hạ sai sót! Xin đại trưởng lão trách phạt!”
Ánh mắt Châu đại trưởng lão như có như không liếc nhìn qua hướng của Trần Mông, nhàn nhạt cất tiếng: “Hừ! Nếu điều tra phát hiện dám cấu kết với kẻ khác gây tổn hại đến thanh danh của Thánh Viện nhất định sẽ nghiêm trị thật nặng.


Còn bây giờ ngươi hãy tự mình dọn dẹp nơi này cho thật sạch sẽ.”
Gia Bảo trưởng lão lấy ống tay áo thấm vội trận mồ hôi đang đổ trên trán, vội đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Cái liếc mắt cảnh cáo của Châu đại trưởng lão khiến cho Trần Mông rùng mình.

Không ngờ chỉ vì đứa em trai tham lam, ngu ngốc mà bản thân hắn lại đắc tội với Châu đại trưởng lão, một trong những tồn tại đỉnh cấp Thánh Viện.
Ban đầu Trần Mông còn tưởng đứng sau lưng Võ Thiện Nhân là Thảo Linh đường chủ nên mới quyết định nhúng tay vào chuyện này.

Nhưng với màn biểu hiện vừa rồi, rõ ràng giữa Võ Thiện Nhân và Châu đại trưởng lão có mối quan hệ rất không tầm thường.
Đáng nói là từ trước đến nay, Châu đại trưởng lão vẫn nổi tiếng bao che người nhà.

Huống hồ căn nguyên của chuyện này đều do lòng tham của Trần Công Minh.

Dù trong tay Võ Thiện Nhân không bằng không chứng nhưng núp dưới bóng đại thụ là Châu đại trưởng lão thì sau này ai dám động đến hắn chứ?
Mẹ kiếp! Lần này quá nóng vội! Đúng lý thì hắn phải điều tra thật kỹ càng trước khi hành động.

Cũng may là Võ Thiện Nhân chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu không thì khó mà thoát khỏi cơn thịnh nộ của Châu đại trưởng lão.
Trần Mông còn đang suy tính xử lý hậu quả thế nào cho tốt thì bỗng phía sau lưng, Trần Công Minh bất ngờ bước ra, ngang nhiên tố giác: “Bẩm báo đại trưởng lão! Chính Võ Thiện Nhân cố tình sinh sự, tuỳ tiện đánh người, có ý coi thường môn quy.

Kính mong đại trưởng lão đòi lại công đạo cho chúng đệ tử?”
Nghe Trần Công Minh nói xong, Trần Mông sắc mặt đen kịt, chỉ muốn vung tay đập cho thằng em chó chết này một nhát.