Lưu Manh Đại Đế

Chương 12: Ngươi tên thích thật thà?






Chơi một lúc, con gà đã trần như nhộng, thấy nó nằm im không nhúc nhích, Võ Thiện Nhân buồn chán, nói: “Thôi! Tha cho ngươi. Ta là người lương thiện, không hành hạ ngươi nữa.”

Nói là vậy nhưng trong bụng hắn đang suy tính, đi tìm chỗ nào gần nguồn nước, kiếm chút đất mềm, bọc con gà lại, thêm mồi lửa, làm món gà nướng thì ngon tuyệt.

Chỗ này đã vào sâu trong rừng, Võ Thiện Nhân chưa từng đặt chân đến, sau một hồi suy tính, liền đại khái đi về một hướng.

May mắn là đi không bao xa, chợt nghe có tiếng nước chảy róc rách. Võ Thiện Nhân mừng thầm trong dạ, vội tăng tốc tiến lên.

Đến gần, quả nhiên thấy một dòng thác đổ từ trên cao xuống. Võ Thiện Nhân đang định chạy đến, chợt thấy trong lùm cây đằng xa có một cái mông lòi ra, y phục trắng hếu. Hắn giật mình, vội thu người nấp sau một gốc đại thụ.

Chăm chú quan sát một hồi, Võ Thiện Nhân khẳng định chắc nịch “Đây là mông của nam nhân”, nhưng không hiểu đối phương đang làm gì? Vì ở khoảng cách xa nên nhất thời không thể biết được tình huống cụ thể.

Bản tính Võ Thiện Nhân tò mò, thấy sự lạ liền đánh bạo mon men lại gần, cố gắng không gây ra tiếng động. Cách người kia khoảng vài trượng, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ chân tướng.

Thấp thoáng qua lùm cây, dưới chân thác có bốn, năm thiếu nữ đang tắm. Bọn họ không mặc y phục, lộ ra da dẻ người nào người nấy trắng mịn, ngực nở mông to, đường cong lồi lõm mê hoặc, dưới bóng nước còn loang loáng ẩn hiện một vùng màu đen huyền bí.


“Hoá ra là một tên dâm tặc. Vô sỉ, hạ lưu!” Võ Thiện Nhân thầm tặc lưỡi khinh bỉ.

Chỉ là, bản thân hắn lúc này cũng bị cảnh tượng trước mắt hút hồn, nhất thời không cách nào dứt ra được.

“Xem một tí cũng là xem. Xem nhiều tí cũng là xem. Cố tình cũng là xem. Vô tình cũng là xem. Ta không xem thì người khác cũng xem. Đã thế ta đây cũng phải xem.” Võ Thiện Nhân lập luận.

Có điều, nếu đứng ở vị trí của hắn thì rất dễ bị phát hiện. Duy chỉ có lùm cây chỗ gã nam nhân kia mới là an toàn nhất.

Võ Thiện Nhân trống ngực đập mạnh, lâu lắm rồi mới có cái cảm giác lén lút này.

“Con mẹ nó, thật là quá kích thích đi!”

Rón rén bước lại gần, Võ Thiện Nhân vỗ vỗ vào vai đối phương, nhỏ giọng nói: “Xin chào người anh em!”

Người kia đang nhón cổ chăm chú quan sát, bỗng bị đánh động liền giật bắn mình, ngã bật ngửa. Nom kỹ mặt mũi, hoá ra là một gã thanh niên trắng trẻo, áo quần bảnh bao sang trọng, mang bộ dáng con nhà có tiền.

Gã thanh niên theo phản xạ định hô lên: “Là kẻ…”

Nhưng không kịp cho đối phương nói hết câu, Võ Thiện Nhân liền động thủ ngay, sẵn có con gà cầm trên tay, nhét thẳng vào mồm hắn.

“Suỵt… Nhỏ tiếng chút!” Võ Thiện Nhân ra dấu im lặng.

Gã thanh niên hoảng hồn, đẩy mạnh con gà ra khỏi miệng, nghe mùi tanh của máu xộc lên, mặt mày xây xẩm, thiếu chút nữa thì nôn thốc nôn tháo.

“Mẹ kiếp! Cái quái gì mà ghê tởm thế này? Ngươi… ngươi là ai?”

Gã thanh niên có chút hoảng sợ khi bị bắt gian tại trận. Cũng may, hắn còn tỉnh táo, biết tình cảnh hiện tại nên giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe.

“Ây da… Người anh em thật là không đúng nha! Chuyện lén lút hèn hạ thế này cũng có thể làm ra. Thật là không đáng mặt nam nhi!” Võ Thiện Nhân vờ vịt nói.


Giây lát định thần, nhìn ngó trang phục của Võ Thiện Nhân, gã thanh niên thở phào một hơi.

“Hừ! Con bà ngươi! Ta còn tưởng là vệ binh Thánh Viện đến chứ? Ta xem thì đã xem rồi, nhìn thì cũng nhìn rồi. Ngươi muốn sao?”

“Hắc hắc… Không có gì! Chỉ là… Lùm cây này rất tuyệt, hay là người anh em cho ta ngồi ké một miếng. Hai chúng ta cùng nhau thưởng thức mỹ cảnh.” Võ Thiện Nhân cười tà, nháy mắt bảo.

Gã thanh niên còn tưởng đối phương sẽ làm khó, lấy cớ uy hiếp tống tiền, không ngờ lại nghe được mấy lời “lưu manh” này. Trong bụng thở phào một hơi. Cảm giác nhìn Võ Thiện Nhân cũng thuận mắt hơn.

“Hoá ra chúng ta có chung khẩu vị. Không biết người anh em tên gì?” Gã thanh niên tươi cười hớn hở.

Võ Thiện Nhân hắng giọng, ngẩng cao đầu nói: “Ta đi không thay tên, ngồi không đổi họ. Anh tuấn bất phàm, Võ Thiện Nhân! Còn người anh em?”

Gã thanh niên ngồi bật dậy, đáp: “Ta ngồi không thay tên, đi không đổi họ. Văn võ song toàn, Thích Thật Thà!”

“Ngươi tên Thích Thật Thà??” Võ Thiện Nhân trợn tròn mắt.

Thích Thật Thà! Không ngờ trên đời lại có cái tên “bá đạo” như vậy. So với Võ Thiện Nhân dường như còn muốn “Thiện Nhân” hơn.

“Bổn thiếu gia không thèm lừa gạt ngươi làm gì. Thích Thật Thà chính là tên, cũng chính là bản tính của ta.” Thích Thật Thà vỗ ngực, thần tình lẫm liệt bảo.

Nghe đối phương ba hoa, Võ Thiện Nhân trong lòng khinh bỉ: “Tên dâm tắc lén lút nhìn coi con gái người ta tắm mà cũng dám vỗ ngực tư xưng “Thật Thà” sao?”

Chỉ là, nghe qua cách nói chuyện của đối phương, Võ Thiện Nhân có cảm giác giống như gặp được tri kỷ, liền khoát tay cười nói: “Ha ha… Quả nhiên lợi hại. Thật là hân hạnh, hân hạnh!”

“Mẹ kiếp! Ngươi cười nhỏ chút.” Thích Thật Thà vội nhắc nhở, sợ bị phát hiện.

Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, khẽ đặt mông ngồi xuống. Liền đó, thông qua ánh mắt, hai bên đều ngầm hiểu ý nhau, không ai bảo ai, liền phân chia trái phải, xuyên qua lùm cây, thò đầu nhìn về phía xa.

Đám thiếu nữ tắm dưới dòng thác không thể ngờ tất cả hành động của họ đang bị hai cặp mắt “háu đói” nhìn chằm chặp, vẫn hồn nhiên cười đùa, trêu ghẹo nhau.

Một lát, bỗng nhiên Thích Thật Thà quay sang, cười bí hiểm nói: “Người anh em, ta có một trò vui, nhưng xem ngươi có dám thực hiện hay không?”


Võ Thiện Nhân đoán trong đầu kẻ này chắc lại nghĩ ra chủ ý đen tối nào đó. Còn chưa kịp trả lời thì Thích Thật Thà nói ngay: “Ở bên kia có đống y phục của bọn họ. Người anh em có gan ăn trộm về đây không?”

Nói đoạn, hắn chỉ tay về một hướng. Võ Thiện Nhân đưa mắt nhìn qua, thấy cách đó không xa, trên một tảng đá sạch sẽ quả nhiên có đống y phục sặc sỡ đủ loại màu sắc.

“Không hứng thú!” Võ Thiện Nhân liền đáp ngay.

“Ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào, hoá ra chỉ là một con nhỏ nhát gan.” Thích Thật Thà bĩu môi bảo.

Biết là đối phương đang nói khích, Võ Thiện Nhân không vì vậy mà bị kích động, khinh thường nói: “Ta một khi xuất thủ chỉ có thành công, chưa từng thất bại. Nếu ngươi muốn, ta có thể chiều theo yêu cầu của người hâm mộ. Có điều, ta có một nguyên tắc, đó là chuyện không có lợi… Không làm.”

Nghe vậy, Thích Thật Thà mắt sáng lên, tươi cười nói: “Tưởng chuyện gì, cái đó đơn giản thôi. Hà hà…”

Dứt lời, hắn liền lấy trong người ra một chiếc túi thơm, không rõ bằng phương thức nào, chớp mắt trên tay bỗng đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.

Múa may vài đường, Thích Thật Thà nhiệt tình bảo: “Đây là một thanh lợi kiếm. Tuy không phải hàng linh bảo nhưng vô cùng sắc bén, chém sắt như bùn. Giá trị không nhỏ đâu! Nếu người anh em đồng ý, ta sẽ tặng nó cho ngươi.”

Nhìn thấy đối phương lấy thanh kiếm to dài từ trong chiếc túi thơm nhỏ chỉ bằng nắm tay, Võ Thiện Nhân khá ngạc nhiên, thầm đoán: “Chiếc túi thơm là một kiện linh bảo.”

Linh bảo trên Đông Hoà Tinh cực kỳ quý hiếm, dù là hàng hạ đẳng thì giá thành cũng rất cao, không phải người bình thường có thể sở hữu.

Nghĩ đến bản thân hai bàn tay trắng, nghèo rớt mồng tơi, Võ Thiện Nhân cảm thấy có phần phiền muộn. Chỉ là hắn quên rằng, trên tay hắn cũng đang có một kiện linh bảo hoàn mỹ, là Ngũ Hành Giới Chỉ.​