Lưu Manh Đại Đế

Chương 101: Linh Phách Xuất Thế






Về những thắc mắc trên, Võ Thiện Nhân chỉ suy nghĩ lướt qua một chút rồi thôi.

Lần này gặp nạn không chết mà còn nhân cơ hội đột phá Tướng Cấp sơ kỳ, lại cộng thêm chuyện tu luyện thành công Hàng Long Biến Thân Quyết, đủ khiến cho hắn cười không khép được miệng trong ba ngày ba đêm.
Đi qua lượn lại vài vòng, nhìn đằng trước, ngó đằng sau, ngắm ngắm nghía nghía rất lâu.

Càng nhìn Võ Thiện Nhân lại càng cảm thấy bộ dạng khi long biến này của mình quả thực rất oai phong, rất có khí phách.
Hắn ngoác miệng cười đắc ý, lên giọng tự sướng, tranh thủ “thẩm du” tinh thần: “Ài…! Ta là người đơn thuần chất phác, trước nay vẫn yêu thích một cuộc sống giản dị, không phô trương.

Đáng tiếc là ta quá ưu tú, thiên tư trác tuyệt, phong độ uy vũ bất phàm, sớm hay muộn thì cũng sẽ dương danh thiên hạ mà thôi.

Lão trưởng làng Vũ Đại nói rất đúng, Võ Thiện Nhân ta chính là rồng trong loài người.


Hôm nay câu nói này đã ứng nghiệm rồi a! Ha ha…”
Đúng lúc này, giọng lão Kim bỗng truyền âm nói: “Chúc mừng nhóc con đột phá thành công vào Tướng Cấp sơ kỳ.

Đây chắc là Hàng Long Biến Thân Quyết? Nhóc con đã tu luyện thành công sao?”
Thấy lão xuất hiện, Võ Thiện Nhân tươi cười hớn hở, nhanh chóng khoe khoang: “Ông ngoại, ông thấy cháu của mình có oai phong hay không? Hắc hắc…”
Sau đó, Võ Thiện Nhân thuật lại vắn tắt sự tình vừa trải qua.

Nghe xong, lão Kim thở dài một hơi, mắng bảo: “Hừ! Ta đã cảnh báo khi hấp thu cần phải hết sức cẩn thận.

Rõ ràng là trứng của một đầu Hoàng Kim Cự Long, vậy mà ngươi coi không khác gì trứng gà, trứng vịt bán đầy ngoài chợ.

Cũng may lần này trong hoạ có phúc, nếu không thì nhóc con đã sớm đi chầu ông bà ông vải rồi.”
Võ Thiện Nhân đáp lời vâng dạ, phe phẩy cái đuôi rồng, còn nhe răng cười đắc ý bảo: “Đây là do cháu ăn ở thiện lương nên được trời cao phù hộ đó.”
Tiếp tục tạo bộ dáng diễu võ dương oai một hồi, bỗng Võ Thiện Nhân hỏi: “Ông ngoại, Hàng Long Biến Thân này liệu có cần che giấu trước mặt người khác không?”
Suy nghĩ đôi chút lão Kim liền đáp: “Không cần thiết! Nói về thuật luyện thể biến thân, trên Ngũ Đại Thiên Hà tuy số lượng không nhiều nhưng cũng không quá hiếm.”
Chỉ chờ có thế, Võ Thiện Nhân nhảy tung tăng nói: “Vậy thì yên tâm rồi.

Đợi quay trở về Thánh Viện, ta liền bất ngờ long biến doạ Thích Thật Thà một trận, khiến cho hắn sẽ sợ té đái luôn.

Hắc hắc…”
Nhìn ánh mắt hắn láo liên, không biết trong đầu còn nảy thêm chủ ý quái đản nào nữa, lão Kim vội ho khụ khụ, nhắc nhở: “Nói là vậy nhưng nhóc con cũng không nên quá lạm dụng Hàng Long Biến Thân Quyết.

Long biến chỉ nên dùng vào những thời điểm phi thường nguy hiểm, như vậy mới thu lại hiệu quả bất ngờ.”

Võ Thiện Nhân trong lòng vui vẻ nhưng vẫn lo lắng đến một việc, vội hỏi thêm: “Tiến cấp một hơi dài như vậy, không biết có ảnh hưởng đến căn cơ về sau hay không?”
Về tu luyện thì lão Kim có một bụng kinh nghiệm, liền nói ngay: “Không lo! Trước đó chỉ vì mầm mống linh phách nên nhóc con dậm chân ở Nhân Vực cấp mười một khá lâu, nếu không thì đã sớm đột phá vào Nhân Vực cấp mười bốn, thậm chí là Nhân Vực cấp mười lăm.

Lần này nhờ có quả trứng của Hoàng Kim Cự Long mà liên tục tiến cấp, tuy nhiên nhóc con đã có căn cơ, nền tảng vững chắc nên sẽ không quá ảnh hưởng.

Chỉ cần sắp tới dành chút thời gian củng cố tu vi là sẽ ổn thoả cả thôi.”
Võ Thiện Nhân thở phào nhẹ nhõm.

Hắn sợ nhất là việc tiến cấp quá nhanh sẽ để lại di chứng về sau.
Trò chuyện thêm dăm ba câu, Võ Thiện Nhân liền thoát khỏi trạng thái long biến, trở về hình thái nhân loại bình thường.
Nhìn y phục trên mình bị rách nát tả tơi, hắn cười khan mấy tiếng, vội lấy trong Ngũ Hành Giới Chỉ ra một bộ quần áo mới thay vào.
Xong xuôi hết thảy, chợt nhớ đến mầm mống linh phách, hắn đang định tiến hành kiểm tra thì bỗng nghe thấy một thanh âm vỡ vụn vang lên.

Tinh thần mau chóng dời xuống đan điền, vừa tiến vào, Võ Thiện Nhân đã ngây người ra như phỗng.

Ngay trong khí hải, mầm mống linh phách đã biến mất không còn vết tích.

Thay vào đó là sự xuất hiện của một con vật vô cùng kỳ lạ.

Hình dáng bên ngoài giống như thuộc họ nhà chim, có cái mỏ khá dài và to, trên đầu có chiếc mào đỏ xinh xắn.

Nó khoác trên mình bộ lông màu hồng đẹp đẽ, hai cánh sải rộng đang chao lượn, bay qua bay lại trong biển chân linh khí.
Không biết vì nguyên nhân nào, Võ Thiện Nhân chợt có cảm giác vô cùng thân thiết với con vật này, giống như tay chân nằm trên người hắn, chỉ cần một ý niệm thoáng qua liền có thể dễ dàng điều khiển.

Theo ý niệm của hắn, con vật kỳ lạ kia đã lập tức biến mất trong khí hải, hiện ra ngay không gian bên ngoài, nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh bay xung quanh Võ Thiện Nhân.
Chao lượn chán chê một hồi, bỗng thấy nó bay đến đậu ngay trên bờ vai của hắn, cái mỏ dài khẽ cựa quậy quét vào ngay má, tỏ vẻ nghịch ngợm.
Võ Thiện Nhân trong lòng mù mịt, khẽ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đây chính là bản thể linh phách của ta sao?”
Thất thần một thoáng, hắn vội vã truyền âm cho lão Kim.

Không ngờ, đến ngay cả lão Kim kiến thức uyên thâm nhưng nhìn thấy con chim này cũng không thể phân biệt chính xác.
Giọng lão có phần nghi hoặc: “Đây là con gì vậy? Sao ta chưa từng nghe nói đến?”
Võ Thiện Nhân càng mù mịt hơn, vặn hỏi lại ngay: “Ông ngoại hãy nói cho cháu biết.

Có phải linh phách của cháu rất tầm thường không?”
Ngẫm nghĩ hồi lâu, lão Kim mới ôn tồn đáp: “Linh phách của nhóc con mạnh yếu thế nào thì ta không dám khẳng định.

Nhưng chỉ có hai khả năng, một là mô phỏng hình thái nguyên bản của một loài linh thú nào đó.

Khả năng thứ hai thì đặc biệt hơn, chính là loại linh phách độc nhất vô nhị, lần đầu tiên xuất hiện trên Linh Giới.”
Nghe lão Kim phân tích, Võ Thiện Nhân vui vẻ trở lại, cười tươi roi rói: “Nếu ngay cả ông ngoại cũng không nhận ra thì nhất định linh phách này là độc nhất vô nhị, duy nhất trên thế gian này.

Hà hà…”