Lưu Ly Toái

Chương 4




Ta nghĩ người nào đó nhất định thật cao hứng khi ta mất đi đứa con của mình, bởi vì hắn tươi cười thật vui vẻ. Thậm chí đến trình độ đắc ý. Hắn nói, hắn đã sớm nói qua, trong hai thứ, ta chỉ có thể chọn một.

Lời nói của hắn làm ta nghi nhờ, việc thê tử sinh non phải chăng có liên quan đến hắn… có điều ta cũng không nói ra nghi ngờ này.

Hắn nói tiếp, lần sau mà ta còn muốn chạy trốn, tốt nhất là trước hãy đem hậu sự an bài thỏa đáng, bởi vì lần này hắn có thể cho qua, nhưng lần sau thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Nếu ta không muốn xảy ra chuyện gì thì tốt nhất là ngoan ngoãn a.

Ta không khỏi hỏi hắn, trừ bỏ thê tử của ta, hắn còn có gì để mà áp chế ta? Hắn nhìn ta cười lạnh, hắn nói so với tưởng tượng thì ta mềm lòng hơn nhiều. Ngoài thê tử, người ta quan tâm còn có không ít a. Hắn không ngại làm bạo quân nhưng thừa nhận không được trách nhiệm hại nước hại dân. Hắn vẫn có thể đem tất cả đổ lên người ta. Huống chi, mang theo một nữ nhân thì có thể chạy đến đâu? Không phải hắn khinh thường ta a, thật sự là từ nhỏ sống an nhàn sung sướng trói gà không chặt, ta thế nào cũng không có khả năng chạy trốn. Khả năng lớn nhất của ta chỉ có thể là nghĩ kế trị quốc bình thiên hạ. Đương nhiên, ở trên giường ta cũng là một vật báu tuyệt vời, khiến kẻ khác dục tiên dục tử.

Đối với lời nói của hắn, ta chỉ đáng giá hai chữ – đê tiện mà thôi. Quả không hổ là đế vương, có thể tâm ngoan thủ lạt đến như vậy.

Con người a, nếu muốn có thể để không bị người khác bức bách là vô cùng khó khắn. Nghĩ đến ta đời này xuất thân vinh hoa phú quý, lại được hưởng quyền cao chức trọng khiến người ta không dám cãi lời, chỉ là trước mắt chuyện muốn toàn thân trở ra đã trở nên quá xa vời. Tuy rằng ta không tính là yêu thê tử, nhưng cũng không nhẫn tâm đến mức coi mạng sống của nàng là việc nhỏ mà không để ý tới. Trong bất tri bất giác, nàng đã trở thành gánh nặng mà ta không thể buông tay.

Có điều, ai kêu ta muốn kết hôn cơ chứ. Huống hồ đối thủ của ta lại là nam nhân có địa vị cao nhất trên đời này, muốn chống lại hắn, chỉ sợ ai cũng không sống khá giả được.

Vì thế ta khuất phục, khuất phục có điều kiện. Điều kiện của ta là hy vọng tất cả bào trì nguyên như vậy, quan hệ của ta cùng hắn, nhất là bí mật của hai ta, không được làm cho người thứ ba biết. Nói cách khác, hắn tiếp tục duy trì quyền lực trên vạn người dưới một người của ta, mà hắn, có được thân thể của ta.

Hắn đồng ý. Hắn nói thực ra cũng không muốn bức ta quá đáng. Chó nóng nảy còn có thể trèo tường, người nóng nảy – đặc biệt là người thông minh như ta, còn không biết có thể làm ra chuyện gì đâu. Hắn muốn ta, nhưng hắn không có hứng thú muốn một kẻ địch. Phải biết rằng hắn cũng bề bộn nhiều việc a.

Ngày cứ như vậy tiếp diễn. Mất đi đứa con thực sự làm cho ta rất đau lòng, nhưng quyền lực ngày càng tăng làm tâm tình ta đỡ hơn một chút, nói đến, ta còn là một người có quyền lực a.

Nửa năm sau, hắn chào đón đứa con đầu lòng. Là một đứa nhỏ thật khỏe mạnh xinh đẹp a. Ngay lập tức cả nước cử hành chúc mừng, chúc mừng vương triều đã có người kế thừa.

Hắn rất vui, chân thành mà vui vẻ. Mấy ngày nay hắn vẫn ở trong cung chăm sóc cốt nhục của mình, không rảnh tìm ta phiền toái. Ta bớt được chút thời gian bồi bên cạnh thê tử của ta.

Trải qua nửa năm điều dưỡng, khí sắc của nàng đã tốt lên rất nhiều, nhưng muốn khôi phục sức khỏe trước kia vẫn còn cần nhiều thời gian. Tuy rằng ta không thương nàng – phải nói là ta chưa từng yêu nàng, nhưng ta vẫn thực sự đau lòng nàng. Mặc kệ như thế nào, nàng là thê tử của ta, thân là nam nhân, ngay cả vợ con cũng không thể chăm sóc tốt thì thực sự ta không phải là nam nhân tốt. Ta vì bản thân mà đã thực xin lỗi nàng một lần, không muốn có lỗi với nàng lần nữa.

Ta vẫn cảm thấy rằng sự trốn tránh của ta là thực có lỗi với nàng. Nàng là một người phụ nữ đáng thương, gả cho ta nhất định chỉ có thể trải qua những ngày tương kính như khách. Nàng không thể nhìn thấy tình cảm mãnh liệt mà ta che giấu đằng sau bộ mặt lạnh nhạt này, cũng chẳng có cách cảm nhận được loại kịch liệt triền miên mà nam nhân có thể cho nữ nhân ngoài cảm giác bình thản như nước này. Nàng không thể gợi nên hấp dẫn ta, hoàng đế nói không sai, nàng không thể cho ta khoái cảm.

Hoàng đế luôn miệng nói ta phản bội, nhưng mà nói thật, ta không cho là như vậy. Trong lúc đó ta cùng hắn, có chỗ nào dùng được từ này?

Làm thần tử của hắn, ta cống hiến thông minh tài trí. Khiến cho hắn hiểu được rằng cho ta làm vị trí Thừa tướng này không phải là sai lầm. Không khách khí nói thì là với sự trợ giúp của ta thì việc hắn muốn khai sáng một cái thái bình thịnh thế tuyệt đối không phải là vấn đề. Cho dù ta yêu quyền lực, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngồi lên cái vị trí kia. Bởi vì ta rất hiểu biết bản thân, ta sẽ có lúc tùy hứng cực kỳ, ta chỉ thích chơi đùa với quyền lực, nhưng không thích hợp làm thủ lĩnh.

Làm bạn giường của hắn, cơ thể của ta tận lực trung thành với hắn. Nói ngay đến chính ta cũng không dám tin tưởng, ta biết rõ ràng nam nhân và nữ nhân là khác nhau – thế nhưng người từng nhìn thấy ta cởi áo tháo thắt lưng cũng chỉ có hắn và thê tử của ta. Sinh hoạt cá nhân của ta sạch sẽ đến mức độ khiến người ta kinh dị. Ta thậm chí còn không biết đến cái gì gọi là phong trần nữ tử. Không như tam cung lục viện của hoàng đế, ta duyệt người rất hẹp hòi. Ta một mực nghĩ, ta thủ thân như ngọc như vậy rốt cục là vì cái gì a? Nhưng thực là hiển nhiên, công tác bận rộn khiến thân thể và tinh thần của ta mệt đến không thở được chính là nguyên nhân. Ở phương diện này, ta không tính là phản bội hắn đi?

Như vậy, là tình cảm sao? Điểm này làm ta có chút buồn cười. Hắn nói rằng ta thuộc về hắn, hắn cũng dùng hành động để biểu lộ cái nhìn đó. Chỉ là hắn chưa bao giờ hỏi qua ta. Hắn không biết ta có suy nghĩ gì về quan hệ giữa ta và hắn, hắn cũng chẳng để ý. Ta thừa nhận hắn là hoàng đế, hắn có quyền tùy tiện, nhưng ta không cho rằng đây là căn cứ xác minh tình cảm của hắn giành cho ta. Đây chẳng qua chỉ là dục vọng độc chiếm của hắn mà thôi, độc chiếm đối với người mà hắn hứng thú. Trong tình huống như vậy làm gì mà hắn không thích đều có thể trở thành hành vi phản bội. Chẳng qua đối với ta thì chẳng tính là cái gì. Ta sẽ không bởi vì điều đó mà áy náy. Ta sẽ chỉ cảm thấy đau lòng.

Không ai biết cảm tình của ta đối với hắn, ngoài chính bản thân ta. Ta là một kẻ ngu ngốc a, rõ ràng năm lần bảy lượt nói với mình, con đường này không được đi, nhưng thói quen thực sự là một thứ đáng sợ. Khi đó ta đã quen với quyền lực hắn cho ta, quen với vòng tay của hắn, quen với nhiệt tình như hỏa của hắn, với thói độc chiếm, quen với ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ta của hắn, sau đó, nghĩ không muốn rơi vào tay giặc, thật sự rất khó a. Chậm rãi, nhưng ra biết chính mình đã rơi vào tay giặc. Cho nên ghen tuông mà cưới vợ, cho nên phản kháng việc hắn bố trí người bên cạnh, tất cả, đều là giãy dụa, giãy dụa, trong tâm tình mà chính mình hiểu được nhưng lại chẳng hề muốn tin tưởng.

Nhưng ta sẽ tuyệt đối, tuyệt đối không nói cho hắn. Cho dù một ngày nào đó hắn đem tất cả sự việc mà nói ra, ta cũng sẽ không nói. Trong quan hệ của ta cùng hắn, ta nhất định không phải là kẻ chiếm ưu thế. Hắn có thể không cố kỵ thủ đoạn mà chiếm lấy thể xác cùng linh hồn của ta, còn ta lại không thể lấy được thực tâm của hắn. Điều này là không hề công bằng với ta. Nhưng nếu không thể khống chế được bản thân động tâm, thì ta chỉ có thể nghĩ cách để bảo vệ chính mình. Liền giống như lời phụ thân nói đi, đối với bản thân tốt một chút.

Con hắn khá là xuất sắc. Một tuổi khi trong cung bày ra nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai, tất cả đại thần tham dự đều chứng kiến lựa chọn của tiểu hoàng tử: Trong rất nhiều đồ vật lung linh, búp bê xinh đẹp kia một phen nhìn thẳng rồi túm lấy truyền quốc ngọc tỷ. Kết quả này khiến hoàng đế vui mừng nở hoa, ngay tại chỗ tuyên bố đưa búp bê còn chưa biết gì này lên làm thái tử, chỉ định ta làm thái phó.

Với trình độ của ta thì làm thái phó không thành vấn đề. Chỉ là việc này không phải đồng nghĩa với việc hắn đem tương lai vương triều phó thác cho ta sao, hắn không thấy quá vội vã sao? Huống chi thái phó đương nhiên phải chạm mặt cùng tiểu thái tử, không thiếu chào hỏi với nương của tiểu thái tử. Ta chính là không thích người phụ nữ đương gọi là Hoàng hậu nương nương nga. Ta cũng biết nữ nhân kia không thích ta. Một là bởi vì lập trường của nhà mẹ đẻ nàng vừa vặn đối lập với ta, hai là bởi vì nàng thân là hoàng hậu, nhưng thời gian ở bên hoàng thượng lại chẳng bằng ta. Hoàng đế sắp xếp như vậy không biết có suy nghĩ gì?

Có điều ta không có thời gian hỏi thăm hắn. Một năm nay hắn vội vàng cùng con hắn ở chung, chẳng những vắng vẻ hậu cung phi tần, mà ngay cả hoàng hậu cũng bị vắng vẻ. Trời mới biết hắn vì sao làm thế a. Có điều hắn cưng chiều tiểu hoàng tử là không tầm thường. Có lẽ vì đó là đứa con đầu tiên của hắn đi.

Nói đến đứa nhỏ, không khỏi nghĩ đến của ta. Nếu có thể sinh ra, không thể kém cỏi so với hắn đi. Đáng tiếc…