Edit: Phong
Beta: Gờ
~~~~~
Nhan Tịch vốn muốn ngủ một giấc thật sâu nhưng lại bị cái đồng hồ phiền nhiễu đánh thức, nàng vén chăn duỗi cánh tay tàn nhẫn tặng cho cái đồng hồ một chưởng, không kiên nhẫn trở mình tiếp tục ngủ, nhưng mắt còn chưa kịp nhắm, một tiếng gọi lớn của mẹ Nhan truyền tới
“ Aizz, tôi nói một số người ý thức một chút được không? Mới đi làm ngày thứ hai đã muốn tới trễ? Cô nói xem sao tính tình cô không siêng năng giống tôi một chút !”
Nhan Tịch tiếp tục xoay người, dùng mền bịt lỗ tai muốn ngủ tiếp, nhưng mẹ Nhan vẫn tiếp tục gọi lớn không ngừng đề cao âm lượng. Nhan Tịch thở dài, đá văng chăn ra, lập tức từ trêи giường bật dậy, híp mắt một hồi, sau khi thanh tỉnh mới cắn cắn môi lê dép đi rửa mặt.
Lúc nàng dụi mắt đi ra, mẹ Nhan đang khom người múc cháo, nhìn bữa sáng là một bàn lớn thức ăn phong phú nhất thời tâm tình Nhan Tịch thật tốt, chạy về phía bàn ăn như hổ đói vồ mồi, mẹ Nhan đứng một bên nhìn mà than thở .
“ Cô nói cô cũng đã lớn vậy rồi còn khiến tôi lo lắng. ”
Nhan Tịch cắm cúi ăn không thèm ngẩng đầu lên, cũng không quan tâm lời của mẹ Nhan.
Mẹ Nhan nhìn Nhan Tịch đang ngồi trước mặt cắn bánh tiêu ngon lành mà không thèm ngẩng đầu, nghiến răng tức giận, hận luyện sắt không thành thép
“ Nhan Tịch, cô đúng là bùn nhão không đắp nổi tường !”
Nhan Tịch nhanh chóng giải quyết xong bữa ăn sáng rồi lau miệng, vô cùng khoa trương vẫy tay với mẹ vẫn còn đang tức giận, nhanh chóng xỏ giày chạy ra ngoài. Từ hồi trung học đến đại học lỗ tai nàng bị mẹ nói đã đóng thành kén từ lâu. Nhan Tịch đã sớm quen. hiểu rõ bà mắng mình, mình nhất định phải nghe còn không được cãi lại nếu không hai người nhất định sẽ cãi vả, nên dàn xếp ổn thỏa để sáng sớm không phải ồn ào .
Nhan Tịch nhìn đồng hồ, bước nhanh đến trạm, lên xe buýt, quẹt thẻ rồi đi ra phía sau tìm một chỗ ngồi xuống. Nàng chạy có chút mệt, thở hổn hển một hồi mới cúi đầu liếc đồng hồ, cuối cùng thở phào nhẹ nhỏm, cũng may không tới trễ, nhưng ít nhiều trong lòng lại có chút không thoải mái.
Mua đồng hồ báo thức kia chẳng phải là uổng công vô ích sao? Chỉ vỗ một cái thôi mà đã không thèm kêu, xem ra ngày mai phải mua hai cái dự bị rồi. Cũng may một đường coi như suôn sẻ, qua nửa giờ đã đến Thượng Hoa, Nhan Tịch cảm thấy mình không chỉ không tới trễ lại còn là một nhân viên gương mẫu, tâm vừa thả lỏng, khi xe buýt đến trạm nàng thực hiện động tác “ đại bằng giương cánh ” thời đại học thích nhất, ai ngờ trật chân, chưa kịp duỗi cánh đã nặng nề té đập mặt ở trạm dừng.
Cánh tay phải bị đụng đau điếng, Nhan Tịch xoa xoa tay đau nước mắt tuôn trào, sau nửa ngày ổn định thân thể mới vịn biển trạm dừng xe buýt đứng ngay ngắn lại. Nàng cắn răng nhịn đau, đỏ mặt nghiêng lấm lét nhìn trước sau một lần rồi nhe răng cười, kẹp túi xách đang định chạy trốn thì một chiếc BMW màu trắng bạc đột ngột lướt qua bên người.
Vốn còn tưởng là người đi đường, ai ngờ khi cửa sổ xe chiếc BMW kia chậm rãi hạ xuống thứ Nhan Tịch thấy đầu tiên chính là mái tóc màu hạt dẻ không lẫn vào đâu được, Nhan Tịch nhắm chặt mắt, tay xiết chặt quần áo, lòng thầm than. Xong rồi, lại gặp sếp!
Cặp kính mát màu đen lớn chừng bàn tay trêи khuôn mặt trắng nõn của Claire khiến Nhan Tịch không thấy được cảm xúc của cô, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi Nhan Tịch cũng biết dáng vẻ vừa rồi của mình khiến người ta khinh bỉ cỡ nào. Claire gác cùi chỏ ở cửa sổ xe, nhìn chằm chằm Nhan Tịch nhìn một hồi rồi tầm mắt dời đến tay phải nàng
“ Cô không sao chứ? ”
Nhan Tịch khó khăn gật đầu, vội trả lời
“ Ổn, tôi rất khoẻ. Phó tổng, cô đi nhanh đi. ”
Oái, vừa dứt lời Nhan Tịch cũng biết mình còn nói đã nói sai, lời này sao nghe giống như mình mới là sếp. Cô nữa, cũng đừng xen vào việc của người khác chứ, sao không tìm nơi nào đậu xe đi? Nhan Tịch nhanh chóng ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Claire, bặm môi.
Quả nhiên, Claire chậm rãi nâng tay phải thon dài của mình lên gỡ kính mát xuống, mím môi tựa tiếu phi tiếu, dùng đôi mắt màu xanh da trời mê chết người không đền mạng kia nhìn Nhan Tịch, đầu vai tán lạc tóc dài mềm mại cùng với xương quai xanh hấp dẫn câu dẫn Nhan Tịch khiến lòng nàng ngứa ngáy khó chịu. Qua một lúc, Claire nhẹ nhàng cười
“ Cô sợ tôi lắm sao? ”
Nhan Tịch đỏ mặt, vội lắc đầu, lắp bắp
“ Không sợ, không sợ chút nào. Phó tổng, tôi ổn, tôi thật sự không sao. ”
“……”
Không khí lại rơi vào im lặng, Nhan Tịch đã quẫn bách đến cực điểm, mặt thậm chí còn nóng hơn cánh tay đang đau, nàng lúng túng nhìn Claire không biết nói gì, quyết định im lặng giả câm.
Claire không nói nhiều nhìn Nhan Tịch chằm chằm từ trêи xuống dưới một chút rồi gật nhẹ đầu kéo cửa sổ xe lên, nhanh chóng lái xe rời đi. Nhưng trong lòng cô ít nhiều có chút khó hiểu. Trước khi về nước cô không ít lần nghe daddy nói con gái Trung Quốc rất khiêm tốn và dè dặt, giống người mẹ đã qua đời của cô, vừa rộng lượng vừa xinh đẹp thuần khiết như nước. Nhưng vì sao Nhan Tịch lại như thế? Cô trở lại lâu như vậy mà lúc ăn cơm ở căn-tin chưa từng có ai dám đến gần vậy mà Nhan Tịch không chỉ bưng mâm cơm tới còn làm đổ nước canh đầy bàn, đáng ra phải vô cùng quẫn bách, không ngờ Nhan Tịch chỉ gãi đầu coi như không có chuyện gì đến gần nói chuyện phiếm với cô, còn dám nói daddy hà khắc. Dáng vẻ xấu hổ làm gương mặt đỏ ửng rồi khuôn mặt nhăn nhó sau khi biết sự thật của Nhan Tịch thật khả ái khiến Claire khắc sâu vào trí nhớ. Không thể không nói năng lực phục hồi của Nhan Tịch rất mạnh, chiều qua Claire lại thấy nàng ở nhà hàng vui vẻ ăn cùng Lara, hai người có vẻ rất thân, dáng vẻ xấu xa ranh mãnh của Nhan Tịch lúc nói chuyện phiếm thật dễ thương. Còn động tác ôm biển trạm dừng vừa rồi là công phu Trung quốc sao? Biểu diễn như vậy là thất bại rồi. Claire nghiêng đầu nhìn Nhan Tịch xoa tay chu mỏ qua kính chiếu hậu, nhếch môi, quả là một cô gái thú vị.
Đợi xe của sếp đã đi xa Nhan Tịch mới thở dài cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ôm bả vai đi đến Thượng Hoa. Nàng vừa bước vào công ty đã bị Lâm Nhược Nhiên kéo tay lôi đi xềnh xệch mà không thèm để ý đến tay phải bị thương của nàng, lôi lệ phong hành* giao phó một đống nhiệm vụ. Nhan Tịch cúi đầu nhìn một đống văn kiện trong ngực rồi ngẩng đầu dùng vẻ mặt đưa đám nhìn Lâm Nhược Nhiên
*Lôi lệ phong hành (thành ngữ): thi hành chính sách pháp lệnh nghiêm nghị nhanh chóng , cũng có thể hiểu là làm việc thanh thế mãnh liệt , hành động nhanh chóng.
“ Nhiên Nhiên , tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé vừa tới công ty, vì vậy nên chị muốn bóc lột sao ? ”
Lâm Nhược Nhiên cúi đầu sửa sang lại văn kiện, không thèm nhìn nàng
“ Em đúng là có phúc mà không biết hưởng, bao nhiêu người muốn được tôi đề bạt tôi vẫn chưa giúp, làm việc nhanh đi, làm không xong thì tăng ca cho tôi!”
Nhan Tịch nhìn dáng vẻ hung ác của Lâm Nhược Nhiên không dám nói nữa, buồn bực cúi đầu lật xem mớ giấy tờ trong tay, bắt đầu suy nghĩ về đống sản phẩm mới. Là một công ti đa quốc gia nhưng Thượng Hoa biết rất rõ ưu thế của mình nên các sản phẩm cùng kỳ bắt nguồn từ các xí nghiệp lâu năm ở Trung quốc chắc chắn không thể sánh bằng. Vì bọn họ thấy được thị trường tiêu thụ to lớn của Trung quốc nên đặc biệt quan tâm đến việc phát triển các mặt hàng cao cấp_ trước mắt là thị trường tương đối yếu ở Trung Quốc, Nhan Tịch lòng thầm trầm trồ khen ngợi liếc nhìn từng món sản phẩm mình chỉ có thể xem qua ti vi, vậy mà Lâm đại tiểu thư lại yên tâm giao tài liệu quan trọng vậy cho một nhân viên nhỏ bé mới tới như nàng.
“ Con bé ngốc nghếch này, tôi bảo em xem bảng điều tra thị trường xem thử cái nào lợi nhuận thu được lên đến 30% sẽ tung ra thị trường, vậy mà em ở đây xem cái gì ? ! Xem truyện tranh sao ? !”
Sau khi cuối đầu nghe Lâm Nhược Nhiên chửi một trận, Nhan Tịch không dám lơ là nữa. Nàng cúi đầu thảm hại, nghiêm túc lật xem tỉ mỉ từng trang văn kiện một. Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi hài lòng gật đầu, xoay người trở về phòng làm việc. Nhan Tịch thật đổ đốn! Từ nhỏ đến lớn đều rất lười biếng, không chí cầu tiến, lần này cô trở về nhất định phải uốn nắn nàng lại thật tốt.
Tiểu Từ đang đánh máy bên cạnh coi như có chút lương tâm, nhìn Nhan Tịch mới vừa bị Bộ trưởng mắng, an ủi
“ Tiểu Nhan, cô cũng đừng quá buồn . Giám đốc chỉ muốn tốt cho cô thôi, tôi rất ít khi thấy cô ấy xem trọng thuộc hạ nào như vậy.”
Nhan Tịch bĩu môi, lòng rất khó chịu lật văn kiện xoành xoạch
“ Cô ấy đâu phải xem trọng tôi, rõ ràng là chọn trái hồng mềm bóp*. ”
* Chọn trái hồng mềm bóp: ăn hϊế͙p͙ kẻ yếu
Tiểu Từ nghe vậy vừa cười vừa lắc đầu
“ Cô mà là trái hồng mềm gì, ngày hôm qua ở căn-tin cô ——”
“ Này, dừng lại, chúng ta đừng nói chuyện kia được không ?”
Nhan Tịch nhìn tiểu Từ với bộ mặt khổ sở, tiểu Từ cũng biết đã chạm vào nỗi đau của người khác, gật đầu không tiếp tục nói chuyện này nữa. Dù sao nàng đắc tội với sếp cũng một mình chịu hậu quả. Để xoa dịu linh hồn bé nhỏ đang bị thương kia của Nhan Tịch, hắn nhìn chung quanh một chút thì thầm buôn chuyện
“ Aizz , thật ra thì giám đốc bố trí cho cô nhiều nhiệm vụ vậy cũng là có lý do.”
“ Lý do gì ?”
Nhan Tịch tâm tình không tốt nhướng một bên mày nhìn tiểu Từ. Khó khăn lắm nàng mới hạ được quyết tâm xem tài liệu vậy mà cái loa bên cạnh hết lần này tới lần khác om sòm, ở Thượng Hoa này nàng không vừa mắt ai cả.
Tiểu Từ ho nhẹ một tiếng, không thành thật nói
“ Thượng Hoa không phải mới thành lập mấy năm thôi sao, chưa kể các doanh nghiệp nước ngoài bây giờ đều có tiếng tăm, trận chiến này sẽ rất kịch liệt. Nhưng tính tình sếp lớn lại tương đối dễ dãi, không quá mức hà khắc, còn Claire của hôm nay——”
Tiểu Từ nói đến đây thì thở dài, Nhan Tịch nhìn dáng vẻ đau đớn sâu trong lòng của hắn, có chút buồn cười.
“ Tôi thừa nhận cô ấy quả thật rất đẹp, nhưng cũng quá lạnh lùng. Lúc mới tới công ty đã xem xét tác phong của chúng tôi, cô nói xem cô con gái này của ông chủ lớn có phải là bình hoa vô dụng không chứ ? Nào ngờ chỉ mấy ngày sau cô ấy đã cùng giám đốc các phòng xuống tổng bộ kiểm tra, ánh mắt ấy, tư thái ấy dọa chúng tôi sợ đến thở cũng không dám thở mạnh. Sau khi xem xong mặt cổ lạnh như đá Đại Lý, giám đốc các phòng sợ sệt cúi đầu. Nghe nói lúc ấy Claire ngẩng đầu lên, đảo mắt vèo một cái nhìn chung quanh, không ai dám nói câu nào . ”
Nhan Tịch nghe xong thì ngây người, có thật Claire kinh khủng vậy không? Còn vèo một cái nữa ? Quá khoa trương rồi.
Thấy ra Nhan Tịch không tin Tiểu Từ ɭϊếʍ môi nói tiếp
“ Cô không thấy thôi, Claire thật sự được coi là tiêu chuẩn của sếp lạnh lùng, cổ dùng ánh mắt quét qua giám đốc các phòng một lượt, chỉ nói mỗi câu “ cho các anh chị một tuần lễ . ” rồi trực tiếp phất tay áo bỏ đi !Giám đốc các phòng đứng nhìn nhau nửa ngày không dám nhúc nhích, cô nói xem cổ có kinh khủng không ? !”
“ Một tuần lễ ? Nghĩa là sao ? ”
Nhan Tịch nhìn tiểu Từ không hiểu hỏi lại. Tiểu Từ nhìn nàng khinh thường, lắc đầu
“ Ý là trong vòng một tuần lễ phải điều chỉnh lại chuyên ngành riêng của phòng mình thật tốt, nếu để cô ấy tiếp tục thấy dáng vẻ lười biếng này của mọi người, đoán chừng ngày bị xa thải cũng không xa.”
“ Hả ?”
Tiểu Từ nghiêm túc gật đầu, kéo cái ghế nhỏ trở về vị trí của mình đi tiếp tục đánh tài liệu. Còn Nhan Tịch ngây người ngồi nhìn máy vi tính hồi lâu, trong đầu nàng tưởng tượng hình ảnh Tiểu Từ mới vừa nói không khỏi rùng mình, đưa ra quyết định sau này thấy Claire phải trốn càng xa càng tốt.
Ai ngờ buổi tối hôm đó nàng không tránh khỏi, còn trực tiếp chĩa súng vào mình.
~~~~~Hết Chương 5~~~~~