Lưu Luyến

Chương 4




Sau khi đụng trán mới có thể tiến vào cấm địa thuỷ lạo, đây cũng không phải là ngẫu nhiên.

Ryan cẩn thận so sánh chỗ giống và khác của hai lần tiến vào thuỷ lao, cậu phát hiện để phát động kết giới, ngoại trừ thần chú đi xuyên qua kết giới, quan trọng hơn hết chính là dòng máu vương thất tinh linh.

Trước lần đầu tiên tiến vào thuỷ lao không lâu, trong quá trình luyện tập ma pháp hệ hoả Ryan đã làm bỏng tay mình, bởi vì không nghiêm trọng lắm, cho nên bị chảy máu Ryan cũng không băng bó, nghĩ đến nguyên nhân chính là vậy nên ngày đó cậu mới có thể thuận lợi xuyên qua kết giới.

Mà lần thứ hai lúc tiến vào thuỷ lao, Ryan bởi vì sợ nên đã dùng quần áo che đậy cái trán để đụng vào kết giới, tuy rằng chính mình đụng đến vỡ đầu chảy máu, nhưng huyết dịch không trực tiếp tiếp xúc với kết giới, dẫn đến chính mình trì trệ rất lâu dưới đáy hồ. Thời điểm sắp tử vong, cậu dùng bàn tay dính máu mình bám vào cục đá ở đáy hồ, hơn nữa trước đó bản thân còn đọc thầm phép thuật phá vỡ kết giới, khi ấy Ryan mới có thể thông qua.

Tìm ra mấu chốt của vấn đề, Ryan tự do ra vào cấm địa, cậu hầu như coi thuỷ lao là tẩm điện của mình. Mỗi ngày đọc xong sách ở thư khố liền chạy đến rễ cây sinh mệnh, bơi xuống đáy hồ, dùng dao nhỏ mang theo bên người cứa một đường nơi cổ tay, sau đó nhắm mắt lại chạm vào phía trước, ngay lập tức ngã vào trong vàng cát mềm mại.

Thời gian lâu dài, trên cánh tay Ryan không khỏi đầy là vết cắt chưa kịp khép lại, vết thương dữ tợn ngoằn ngoèo bám vào trên làn da nhẵn nhụi như mỡ dê, nhìn qua thật sự giật mình.

Borg có tố chất thân thể vô cùng cường hãn của long tộc, hắn nguyên bản cho rằng trên người nam nhân mang theo một chút thương tích là chuyện không có gì to tát, thế nhưng cơ thể của tinh linh vốn không cường tráng bằng long tộc, hơn nữa Ryan còn nhỏ tuổi, thân thể so với tinh linh thành niên thì càng thêm mảnh khảnh, hơi mất chút máu là sắc mặt liền trắng xám như một tờ giấy, cho dù là người qua loa như Borg cũng có chút nhìn không nổi.

Hôm nay, Ryan mang đến mấy tập sách ma pháp mà bản thân đang nghiên cứu gần đây, xem dáng vẻ là muốn ở lại chỗ này. Cậu rớt xuống từ trên trời như thường lệ, chuẩn xác nhào vào trên người Borg: “Borg ——!”

Borg: “…” Nhóc không chê vẩy rồng cộm chính mình sao?

Ryan rất vui vẻ vểnh khoé miệng, dùng phép thuật điều kiển vàng cát xung quanh Borg, ngưng kết thành một giá sách nho nhỏ, cậu mang mấy cuốn sách ra khỏi túi không thấm nước đặt lên giá. Ryan một bên bận rộn, một bên tán gẫu câu được câu không cùng Borg.

“Phụ thân cảm thấy trong cung điện không cần quá nhiều người hầu, nên ông ấy đã giảm bớt số lượng tôi tớ rồi, bây giờ liên tiếp mấy ngày ta đều không thấy được một người, trong cung điện giống như mộ phần vậy ấy.”

“…”

“Kỳ thực dù có thêm người hầu cũng không khác gì nhau, nhiều hơn một người, tất cả cũng chẳng nói chuyện với nhau.” Ryan nói, “Ngay cả cười một cái đều rất hiếm thấy.”

“Tinh linh đều là dáng vẻ như vậy.” Borg nói.

Ryan học giọng điệu nói chuyện của hắn, ra vẻ từng trải nói: “Đúng đấy, tinh linh đều là dáng vẻ này.” Cậu ngước mắt nhìn Borg và mỉm cười, “Vẫn là ngươi tốt nhất.”

“…” Borg quay đầu qua một bên phì mũi.

Ryan sắp xếp đồ vật của cậu xong, cầm một cuốn sách trở lại bên cạnh Borg. Cậu ngồi xuống gần đầu của Borg, dựa vào người hắn bắt đầu đọc sách.

So với tính cách lãnh đạm của tinh linh tộc, Ryan thực sự quá sôi nổi. Borg luôn cảm thấy Ryan hoàn toàn không thích hợp với tinh linh tộc —— Có lẽ đây cũng là nguyên nhân Ryan thường xuyên thích chạy đến chỗ của hắn.

Thế nhưng Ryan vẫn có những chỗ giống tinh linh —— Lúc cậu chuyên tâm đọc sách quá mức trầm tĩnh, tựa như bầu không khí đều ngưng đọng xung quanh người cậu.

Borg lẳng lặng nhìn cậu một lúc, chậm rãi nói: “Sau này ngươi nên ít đến chỗ của ta.”

Ryan đang ngưng thần điều khiển vàng cát để luyện tập ma pháp hệ thổ. Nghe được Borg nói vậy, Ryan không khỏi sững sờ, vàng cát lơ lững trong không trung rớt xuống đất trong nháy mắt.

Đôi mắt đẹp đẽ của Ryan hơi trợn to, có chút mờ mịt nhìn Borg. Cậu mở miệng hỏi: “Cái gì…?”

“Ta nói,” Borg kiên trì nói, “Sau này người nên ít đến chỗ của ta. Bởi vì ——”

Lời nói của hắc long chợt im bặt đi trong dòng nước mắt chảy ra khỏi vành mắt của Ryan.

“Ngươi ——” Borg hơi hoảng hốt. Lúc hắc long cựa mình ngồi dậy đã biến thành hình người, hắn cau mày luống cuống tay chân dùng ống tay áo lau mặt cho Ryan, mới vừa lau hai lần hắn lại đổi thành dùng tay —— Borg không quên chuyện chính mình đã khiến Ryan phát khóc vì lau mặt lúc cậu bị thương.

“Khóc cái gì?”

“Xin lỗi.” Ryan nghẹn ngào tránh né bàn tay của Borg, “Ta không phải cố ý đến quấy rầy ngươi.” Ryan cảm thấy có chút xấu hổ, “Ta cho rằng… Ta cho rằng ngươi cũng rất ——”

Borg sững sờ.

Cho dù Ryan còn chưa nói hết, thế nhưng Borg vẫn hiểu rõ ý của cậu —— Ryan muốn nói sở dĩ cậu luôn đến thuỷ lao, là vì cậu cho rằng hắn cũng rất cô đơn.

—— “Cũng”.

Borg nhìn Ryan đang nghẹn ngào, suy nghĩ một chút, duỗi tay ra muốn kéo Ryan đến bên cạnh mình.

Ryan luôn dính chiêu này nhất, chỉ cần ôm cậu một cái, tâm tình của Ryan sẽ trở nên vui vẻ bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được —— Thế nhưng hiện tại Ryan chỉ cứng người, cũng không muốn đứng bên cạnh Borg.

Borg híp mắt. Trên tay hắn hơi dùng sức, Ryan gầy yếu liền không thể không ngã ngồi trong lồng ngực của Borg.

Borg kéo ống tay áo của Ryan, lộ ra đầy vết thương doạ người trên cánh tay cậu: “Ngươi nhìn xem, tay của ngươi.”

“Ta không quan tâm đâu.” Ryan nhỏ giọng nói.

“…” Borg nhíu mày. Hắn cảm giác mình và Ryan nói chuyện không thông với nhau. Hắn mở miệng, cuối cùng vẫn không biết nói cái gì, ngược lại có chút tức giận mà cúi đầu nặng nề cắn một cái trên chiếc cổ thon dài của Ryan, “Sẽ chết.”

Không biết là do bị cắn đau, hay bởi vì Borg đuổi cậu, nước mắt Ryan lại rơi xuống.

“Thu hồi nước mắt đi, không phải đuổi ngươi đi ngay lập tức.” Borg nói, “Dù gì ngươi cũng là thái tử tinh linh, ngươi vẫn luôn khóc sướt mướt như vậy trước mặt Ed?”

“Chỉ, chỉ có ngươi…”

“… Ta cũng không muốn có vinh dự đặc biệt như vậy.” Borg dữ dằn nói, nhưng bàn tay hắn vẫn vỗ nhẹ từng chút trên lưng Ryan.

Đợi đến khi cảm xúc của Ryan từ từ ổn định lại, Borg mới nói tiếp: “Ryan, không có thái tử nào sẽ làm cánh tay của mình thành cái dạng này.” Hắn nhìn thấy Ryan xao động hít một hơi muốn mở miệng, liền lập tức trầm giọng cắt ngang kháng nghị còn chưa nói ra khỏi miệng của cậu: “Ngươi còn muốn nói lý lẽ.”

Ryan chậm rãi cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gảy sẹo trên cánh tay. Một lát sau, Ryan nhỏ giọng hỏi: “Chỉ là bởi vì nguyên nhân này sao?”

“Hử?”

“Không phải bởi vì chê ta phiền nên mới muốn đuổi ta đi chứ?” Ryan ngẩng đầu lên nhìn Borg, cậu vừa mới khóc nên viền mắt vẫn còn hồng hồng.

Borg nhìn đôi mắt kia, theo bản năng trả lời: “Không phải.” Vừa dứt lời, hắn lại cảm thấy có chút ngại ngùng, liền dời ánh mắt sang chỗ khác.

“Ta biết rồi.” Ryan bốc một nắm vàng cát từ trên đất, “Làm giúp ta một cái bình nhỏ đi.”

“Tự mình làm.” Borg không muốn quản Ryan, “Ban nãy không phải vừa làm một cái giá sách sao?”

“Không giống nhau, giá sách kia là chất lên như chất hạt cát, mật độ không đủ lớn.”

“Ồ.” Borg tiếp nhận vàng cát Ryan đưa cho hắn rồi nắm chặt bàn tay lại, lúc mở tay ra vàng cát đã ngưng kết. Borg tựa như nắm bùn nặn ra một chiếc bình nhỏ có vẻ ngoài không thể nói là đẹp đẽ, tiếp theo lại lấy một nhúm vàng cát ấn một cái trên miệng bình, vàng cát liền ngưng tụ thành nắp bình.

Borg đưa chiếc bình cho Ryan: “Ngươi muốn đựng cái gì? Chỗ này của ta cũng không có gì có thể cho ngươi mang về làm đặc sản…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Ryan rút con dao ra, dùng sức cứa một vệt trên cổ tay của mình, dùng chiếc bình kia hứng máu.

“Ngươi ——” Lông mày của Borg lập tức nhíu lên.

“Ta?” Ryan đã hứng đầy bình, cậu dán cái nắp vào miệng bình từ từ xoay xoay, tìm kiếm vị trí có thể làm cho cái nắp hoàn mỹ kết nối với miệng bình, không hề quan tâm cổ tay của bản thân còn đang chảy máu tí tách.

Borg nắm một chút vàng cát bao quanh cổ tay của Ryan, lúc hắn buông tay ra, vàng cát đã ngưng tụ thành một dải băng mềm mại, quấn lấy vết thương của cậu.

Ryan khó mà tin nổi giơ cổ tay lên nhìn một chút: “Thật lợi hại.”

“Thuật ngự kim của long tộc là mạnh nhất trong lục giới.” Borg dừng một chút, lạnh lùng nói, “Ngươi rốt cuộc bị cái gì, chán ghét vết thương trên người mình chưa đủ nhiều?”

“Sau này đi vào chỉ cần trực tiếp lấy máu trong bình là được rồi.” Ryan nói, “Không cần lại cắt trên người.”

“Ngươi ——” Borg giận dữ, “Dù không cắt thì thế nào, còn không phải chảy máu nhiều như thế?”

“Đó cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Ryan coi như là chuyện đương nhiên nói, “Không thôi ta làm sao tới gặp ngươi được?”

Vì lẽ đó mới bảo ngươi đừng đến!

Hắc long trừng mắt nhìn tinh linh nhỏ tuổi một lúc, trầm mặc cúi đầu ấn ấn mi tâm.

Hắn lại ngước lên, phát hiện Ryan đang lo sợ bất an nhìn mình, sợ mình lại tìm một lý do gì đó đuổi cậu đi. Lông mày nhíu chặt của Borg không khỏi hơi giãn ra, hắn ôm eo Ryan để cậu gần kề chính mình, sờ cổ tay của Ryan hỏi: “Còn đau không?”

Ryan đàng hoàng gật đầu: “Đau.” Cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt của Borg chăm chú: “Ngươi an ủi ta một xíu đi.”

Borg chậc một tiếng. Hắn cúi đầu, hôn lên mặt mũi và cái trán của Ryan. Môi hắn vừa rời khỏi làn da của cậu, dư quang liếc đến cổ tay thấm máu. Hắn suy nghĩ một chút, môi lướt qua mí mắt cùng chóp mũi, cuối cùng rơi trên đôi môi mềm mại của Ryan.

Ryan hơi mở to mắt: “Borg…?”

Borg niết cằm của Ryan: “Mở miệng ra.”

Ryan nghe lời hé miệng. Borg không chút khách khí đem đầu lưỡi tiến vào, giống như muốn đem toàn bộ cơn đói trăm năm qua không ai xoa dịu tìm lại trên người của Ryan, hắn hung ác hôn môi cậu. Tưa lưỡi thô ráp dùng sức liếm láp khoang miệng, đầu lưỡng tiến quân thần tốc, mạnh mẽ đảo qua cuống lưỡi của Ryan. Kích thích mãnh liệt đột nhiên xuất hiện khiến Ryan khẩn trương không dứt, cậu bám chặt vào vai Borg, đầu óc hỗn loạn cảm thụ lấy khoái cảm xa lạ phun trào khắp người từ những nơi môi lưỡi tiếp xúc nhau.

—— Quá mềm. Nhóc con này, dù là thân thể hay là đầu lưỡi, đều thật mềm.

Hôn xong, Ryan hai mắt mê ly nhìn Borg. Mãi đến khi hai mắt cậu tập trung, thấy rõ vết nước mình lưu lại trên môi Borg, lúc này cậu mới muộn màng đỏ mặt lên, vùi mặt bất động trong ngực Borg.

Borg vuốt mái tóc dài của Ryan: “Thoải mái sao?”

“… Ừm.” Ryan ngẩng đầu lên, mở miệng, lại ôm thật chặt lấy Borg.

“Hả?”

“Ta muốn hỏi ——” Ryan căng thẳng lại chờ mong mà khẽ ngước mặt lên, “Có thể, hôn lại một lần được không?”

“…” Hắc long không nói gì nhìn tinh linh trong lồng ngực.

Thời điểm dán sát vào môi Ryan lần thứ hai, Borg cảm thấy có một số việc đang phát sinh biến hoá không thể nghịch chuyển.

Tính cách của Ryan thật sự quá khác lạ so với các tinh linh khác, điều này có lẽ đã chú định từ lâu rằng cuộc đời của cậu sẽ không đúng quy củ giống những tinh linh bình thường. Thế nhưng bây giờ, người khiến cuộc đời Ryan chệch ra khỏi quỹ đạo nguyên bản, đúng là mình.

Lúc Borg thất thần, Ryan phát ra một tiếng rên nhẹ kháng nghị như thú non do bị răng nanh của hắn vô tình cắn phải đầu lưỡi. Borg lập tức hồi thần, hắn vỗ về liếm láp đầu lưỡi của Ryan, giữ chặt sau gáy cậu, khiến nụ hôn này thêm sâu.

—— Mặc kệ vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

—— Ngày hôm này Ryan khóc rồi hả!

—— Khóc rồi! Nhưng mà có người dỗ cậu ấy nha!