Lưu Luyến

Chương 3




Loáng một cái mấy ngày đã trôi qua. Trong quãng thời gian này, Ryan ở trong thư viện càng lâu hơn trước đây, thậm chí có lúc cậu không về tẩm điện, trực tiếp chồng mấy cuốn sách gối dưới đầu, nằm trên bàn ngủ tạm một đêm.

Ngoại trừ thư tịch phụ thân quy định phải nghiên cứu, Ryan còn tranh thủ đọc rất nhiều dã sử. Không biết có phải nguyên nhân là do long tính vốn phóng túng hay không, mà dã sử của long tộc hầu như không có ngoại lệ đều là tin đồn về xx của những long tộc có tiếng tăm, ngay cả chuyện như hai cái âm hành của người yêu cũ anh trai vương hậu long tộc có độ kéo dài khác nhau cũng đều được ghi chép lại, đối với chủng tộc thanh tâm quả dục như tinh linh mà nói, đủ để khiến vương tử tinh linh nhỏ tuổi đỏ mặt tới tận mang tai.

Ở trong thư khố của vương tộc đến tận ngày thứ sáu, Ryan rốt cuộc tìm ra ghi chép liên quan đến kho báu của Borg.

“Em vợ của Kim long vương Borg,… Lục giới thông lịch năm 659 bị tinh linh tộc giam giữ trong thuỷ lao của vương tộc. Vương hậu long tộc đau lòng khôn xiết… Số lượng kho báu tư hữu rất lớn, một số thần tử của long tộc cho rằng có thể phân phối tài sản của tội thần, nhưng vương hậu giận dữ, bác bỏ kiến nghị, sau lần đó không có người nhắc lại chuyện di dời tài sản của Borg, kho báu vẫn còn nằm tại lãnh địa của Borg —— Tức trong biển Sisi phía đông long giới.”

Ryan đọc thầm đoạn chữ viết này hai lần, đột nhiên khép sách chạy ra khỏi thư khố. Tại cửa chính cung điện, cậu đụng phải phụ thân Ed. Ed liếc mắt nhìn Ryan một cái: “Không ra thể thống gì.”

“… Xin lỗi, phụ thân.” Ryan hơi cúi thấp đầu với phụ thân mình, vững bước đi ra khỏi tầm mắt của Ed, rồi lại bắt đầu chạy.

—— Borg! Có thể đến gặp Borg! Có thể chơi tung hứng thật cao với Borg!

Ryan tung tăng nghĩ, không nhịn được nhún nhảy tại chỗ mấy lần, sau đó lại tiếp tục chạy như bay về hướng thuỷ lao.

Ryan tới bên hồ nước phong ấn Borg, cậu không dừng bước, hít sâu một hơi rồi liền tăng tốc độ nhào về hướng hồ nước. Cậu bơi xuống đáy hồ, ấn vào một cục đá dưới đáy.

Không thể đi xuyên qua.

Ryan nhíu mày, cậu dùng lực ấn tảng đá kia —— Nhưng vẫn không có động tĩnh.

Ryan có chút hoảng hốt. Cậu hơi di chuyển sang chỗ khác, ấn toàn bộ cục đá ở gần đó, thậm chí ngay cả cỏ nước xung quanh cũng bị kéo đứt làm hai, nhưng cậu vẫn không thể xuyên qua kết giới, tựa như đây thật sự chỉ là một hồ nước bình thường.

Dưỡng khí không đủ, Ryan bắt đầu có chút khó chịu. Cậu bới loạn xạ quái thạch dưới đáy hồ ra, bùn cát xung quanh cũng đều bị cậu lật khuấy lên, nhiễu hoặc ánh mắt của Ryan.

Đã đến cực hạn. Nếu như không rời khỏi đáy hồ, cậu nhất định sẽ chết đuối.

Ryan càng lúc càng hoảng loạn, lúc này một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu cậu như một tia sét, cậu đột nhiên nhớ đến lần trước lúc tới nơi này đã xông thẳng xuống đáy hồ, rồi mới xuyên qua kết giới đi tới bên dưới đáy.

Nếu như lần này cũng phải va đập giống như lần trước…

Ryan cắn răng, cậu hơi bơi vài bước về hướng mặt hồ, suy nghĩ một chút, kéo quần áo lên che đậy cái trán để giảm bớt lực va đập có thể xuất hiện, sau đó đột nhiên quay đầu đụng vào cục đá dưới hồ.

Ryan cũng không đi xuyên qua, cậu mạnh mẽ đập đầu trên tảng đá, sức lực to lớn khiến bùn cát tại khe hở của cục đá đều bị hất lên. Giữa một mảnh bụi đất mù mịt, Ryan sờ sờ trán mình, cậu liếc mắt nhìn một mảng máu lớn dính trên lòng bàn tay, kinh hãi mà sặc một ngụm nước.

Vương tử tinh linh quen sống trong nhung lụa chưa từng bị thương tích lớn như thế, cậu uất ức méo miệng, mạnh mẽ đạp chân một cái muốn bơi trở lên. Nhưng Ryan vừa mới quay người lại, liền phát hiện chân mình bị trật.

“…” Ryan mở to hai mắt nhìn lên trên. Lúc mới nhảy vào cũng không cảm thấy gì, bây giờ càng nhìn càng thấy hồ nước này sâu không lường được, bản thân kéo thêm cái chân què làm thế nào cũng bơi lên không nổi.

Nếu như ngày hôm qua ở trong thư khố liếc mắt đọc thêm vài lần về phép thuật khống chế nước thì tốt rồi.

Phải chết ở chỗ này…?

Ryan tuyệt vọng ngồi xuống đáy hồ.

Thuỷ lao thật sự quá vắng vẻ, nếu ngày hôm nay cậu chết ở đây, sợ là hơn trăm năm sẽ không có ai phát hiện.

Có thể phụ vương cùng mẫu thân cậu sẽ lại muốn có một tiểu vương tử.

Có thể chờ em trai của cậu đọc được lịch sử liên quan đến ác long trong thuỷ lao, mà y cũng giống mình nắm giữ sự nhiệt tình khác hẳn với tộc nhân, như vậy y cũng sẽ lén lút dọc theo cây sinh mệnh tiến thẳng xuống dưới vào một buổi chiều nào đó, rồi phát hiện khoá cửa bị phá hỏng cùng xác chết táng dưới đáy hồ.

Nếu như quả thật có một ngày như thế, vương tộc sẽ vì cái chết của mình mà quy tội cho Borg bên dưới đáy hồ sao?

Ryan từ từ nằm xuống đáy, tuỳ ý để nước hồ rót vào trong xoang mũi cùng trong miệng của cậu.

Cậu cảm thấy lồng ngực mình bị nước hồ bốn phía tàn nhẫn đè ép, không khỏi khó chịu bám vào cục đá dưới đáy. Giữa lúc Ryan thấy bản thân sắp sửa nghênh đón tử vong, trước mắt đột nhiên loé lên bạch quang, rồi chợt té xuống.

——

Borg cau mày nhìn chằm chằm Ryan ngã xuống cách đó không xa, cánh tay đối phương run rẩy chống trên đất, ho như muốn ra cả phổi. Trông Ryan thật sự rất nhếch nhác, nếu không biết cậu là vương tử tinh linh, Borg suýt chút nữa cho rằng cậu bị người nào đó đuổi giết.

Borg suy nghĩ một chút, từ từ cựa mình ngồi xuống, hắc long to lớn liền hoá thành một thanh niên tóc đen cường tráng. Hắn cúi đầu nhìn y phục kiểu dáng mấy trăm năm trước trên người mình một cái, đi về phía Ryan.

Cả người Ryan bị bao phủ trong cái bóng rọi xuống đất của Borg. Cậu nhìn đôi con ngươi không bị che khuất bởi tóc rối trên trán Borg, không xác định hỏi: “Borg…?”

Borg ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Ryan, muốn thuận khí giúp đứa nhỏ bị kinh hách. Nhưng lực tay của hắn quá lớn, Ryan vốn hơi đỡ một chút, lại bị Borg đập đến ho liên tục.

Ryan từ từ hồi thần. Cậu giật giật mắt cá chân sưng đỏ, lại kéo ống quần bị cục đá câu rách, trông có chút mờ mịt.

Mãi đến tận khi men theo cảm giác đau đớn đè trên trán của mình, Ryan lúc này mới tỉnh táo lại từ trong tai hoạ ban nãy. Cậu nhìn về phía Borg, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình chằm chằm, xẹp miệng rồi khóc lên.

Borg: “…” Ca này phải làm sao.

Ryan càng khóc càng lớn tiếng —— Cậu lớn đến như vậy nhưng chưa từng phải chịu uỷ khuất như thế —— Vừa nãy lúc cậu cảm giác mình chắc chắn phải chết, ngay cả nét mặt của người em trai không tồn tại khi phát hiện ra xác chết của mình cậu cũng đã nghĩ tới.

Borg bị cậu làm cho đau đầu, hắn ngồi xuống đằng sau, bốc Ryan đặt trên đùi của mình, có chút thô bạo bóp miệng Ryan một cái. Thấy miệng bị bóp thành mỏ vịt, Ryan chậm rãi nhỏ tiếng, Borg liền kéo cái tay đang đè trên trán của Ryan xuống, liếc mắt nhìn vết thương của cậu. Phát hiện Ryan cũng không bị thương quá nặng, Borg liền dùng ống tay áo xoa xoa vết thương kia. Vừa mới lau mấy lần, Ryan lại thút tha thút thít khóc lên, Borg mới nhận ra dùng quần áo sát vết thương đối với da dẻ non mềm của tinh linh mà nói quả thật là quá mức thô bạo.

Tinh linh đúng là rắc rối.

Borg chậc một tiếng, vuốt tóc trên trán của Ryan lên, cúi đầu hôn vết thương của cậu một cái.

Ryan sững sờ, tiếng khóc ngay lập tức ngừng lại.

Borg rốt cuộc tìm ra phương pháp để lỗ tai mình được yên tĩnh. Hắn kéo Ryan vào trong lồng ngực của mình, nghiêm túc dùng môi lưỡi động viên tinh linh nhỏ tuổi đang uỷ uỷ khuất khuất, giống như như động vật liếm láp lông cho nhau. Ryan dần dần bình tĩnh lại, không để ý tới việc suy nghĩ cách thức an ủi mới mẻ như vậy, chỉ sợ hãi không thôi nhớ lại chuyện vừa nãy.

“Ta vừa nãy, suýt chút nữa phải chết.” Ryan cúi đầu nói.

Borg không biết phản ứng ra sao, hắn nhìn thấy nước mắt Ryan lại sắp rơi xuống, ấn sau gáy cậu kéo cậu lại gần, lại hôn một cái trên trán cậu.

Ryan cúi đầu nhìn cánh tay Ryan khoát lên bên hông của mình. Không biết có phải do rất lâu không biến thành hình người hay không, trên da Borg vẫn còn lưu lại vảy rồng. Ryan ôm cánh tay của Borg, nhẹ nhàng bám vào vảy rồng màu đen xám kia, đột nhiên trong đầu cậu nổi lên ghi chép liên quan đến kho báu của Borg mà cậu đã nhìn thấy trong dã sử.

“Em vợ của Kim long vương Borg, … Kho báu vẫn còn nằm tại lãnh địa của Borg —— Tức trong biển Sisi phía đông long giới.”

Borg: “… Hử?”

Ryan ngước mắt nhìn Borg, đôi mắt của cậu vẫn cứ đỏ ngầu, không giống như tinh linh, trái lại giống như một con thỏ: “Ta nói là, kho báu của ngươi vẫn còn tại lãnh địa của ngươi.”

“Ồ.” Borg khó tin nói, “Ngươi tới đây, chỉ là để nói cho ta biết chuyện này?”

“Không phải.” Trong âm thanh phát ra của Ryan còn mang theo giọng mũi nồng đậm, cậu nhìn tinh hà xán lạn chứa đựng trong đáy mắt của Borg, “Ta đến đây chỉ là vì muốn gặp ngươi.”

Tác giả có lời muốn nói:

—— Ngày hôm nay nhóc tinh linh khóc chưa?

—— Khóc rồi!