Lưu Luyến

Chương 12




Tiểu vương tử Don của tinh linh tộc rốt cuộc nghênh đón thời kỳ sinh trưởng lần thứ nhất của mình.

Don không có thiên phú hơn người như Ryan, nhưng y biết rõ mình có trách nhiệm của một vương tử, chuyện Ed bàn giao y phải làm tốt, Don đều cố gắng đi làm.

Ryan cảm thấy đối với phụ thân mà nói, biểu hiện của Don rõ ràng thích hợp làm người đảm đương vương vị hơn cậu.

Mặc dù thế, trong lòng cậu vẫn thầm mong đợi Ed cũng không hề từ bỏ chính mình. Trái ngược với Don, thời gian phụ thân giáo dục cậu lâu hơn, đồng thời Ryan thật sự xuất sắc rất nhiều ở mọi phương diện, trí giả cũng đã từng tiên đoán tuệ căn của Ryan sẽ làm cho cậu trở thành một vị vua ưu tú nhất trong lịch sử tinh linh tộc.

—— Nếu như chuyện của cậu và Borg không bị Ed phát hiện.

Giữa lúc Don đang trong thời kỳ sinh trưởng, Ed đã lâu không gặp tiếp kiến Ryan. Lúc cậu đi về hướng cung điện của Ed, tất cả các tinh linh đều cho rằng lần này cậu sẽ bị thu hồi chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận thái tử. Thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy Ryan, lại không thể không khuất phục vì sự bình tĩnh cùng khoan thai giống hệt Ed tại giữa hai hàng mày của cậu, thầm nghĩ sự tình còn có khả năng chuyển biến tốt.

Ryan đi tới trước mặt Ed.

Cậu cúi đầu nói: “Phụ thân.”

Ed ngẩng đầu lên khỏi chính sự chồng chất —— Đây là lần thứ nhất ông nhìn thấy Ryan sau khi trưởng thành. Ed quan sát Ryan nói: “Ngươi cắt tóc rồi.”

“Vâng.” Ryan sờ mái tóc ngắn không che được lỗ tai, “Lúc nghiên cứu phép thuật xảy ra chút vấn đề, tốc độ mọc tóc tăng nhanh, bây giờ phải cắt tóc mỗi ngày mới được.”

“Như vậy,” Ed nhìn chằm chằm Ryan, “Là phép thuật dạng gì?”

Ryan im lặng.

Nếu như bây giờ cậu trả lời rằng mình đã phá giải cấm chú, như vậy rõ ràng là đang nói cho phụ thân biết mình vẫn nhớ thương Borg.

Năm đó, cậu cùng Borg âm thầm qua lại với nhau bị Ed phát hiện, mặc dù Ed không trách mắng cậu, thế nhưng cũng dành cho cậu trừng phạt giam cầm đến khi thành niên, thậm chí còn đổi phép thuật kết giới giam giữ Borg, có thể thấy được mức độ chán ghét của Ed đối với chuyện này.

Nếu như cậu nhớ không lầm, chiếc nhẫn tượng trưng thân phận trên tay mình này đúng là được Ed ban tặng sau khi cậu trải qua thời kỳ sinh trưởng đầu tiên. Mà bây giờ, em trai Don của cậu đang trong thời kỳ sinh trưởng thứ nhất.

Nếu như câu trả lời của mình xuất hiện vấn đề, như vậy chiếc nhẫn này có thể sẽ xuất hiện trên tay em trai cậu vào ngày mai.

Ryan cong ngón trỏ cà chiếc nhẫn lạnh lẽo theo bản năng.

“Đúng rồi.” Ed phá vỡ sự yên tĩnh, “Long tộc bên kia đã đòi người với tộc chúng ta rất nhiều lần. Long tộc cho rằng dù là vì chuyện chiến tranh, nhưng cũng đã trôi qua mấy trăm năm. Trong chiến tranh, đao thương không có mắt, tuy Borg có thẹn với tinh linh tộc, cũng không cần phải giam giữ lâu như vậy.” Ed dừng một chút, “Ngươi cảm thấy thế nào?”

“…” Ryan phát hiện lòng bàn tay mình đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Ta cho rằng sai lầm của con rồng kia cũng không chỉ là những thứ này. Cường bạo thái tử của tộc chúng ta, chỉ bằng một điều này cũng đủ để cho hắn xương cốt không còn.”

Ryan bỗng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Ed.

Trái tim Ryan trùng xuống.

Ed hiển nhiên biết, Borg bị giam giữ dưới đáy hồ vô cùng kín kẽ kia, là không thể nào có cơ hội cường bạo Ryan. Năm đó Ed rành rành thấy rõ, là Ryan chính mình đi ra từ trong thuỷ lao. Ryan sở dĩ thuận theo tiếp nhận trừng phạt của Ed, bởi vì cậu biết mình cũng có sai.

Ed vặn vẹo sự thật như vậy, chính là đang ép Ryan bộc lộ thái độ.

Chỉ cần Ryan trả lời hợp tâm ý của Ed, như vậy nhân sinh của Ryan không có vấy bẩn, thái tử của tinh linh tộc cũng không có thất đức, cậu vẫn là vị vua tương lai ưu tú nhất trong lịch sử tinh linh tộc. Còn Don, y rất nỗ lực, nhưng thiên phú cùng tư lịch của Don không bằng Ryan, rất đáng tiếc trở thành vật hy sinh trong vương vị chi tranh.

“Ryan, ngươi cảm thấy, nên xử lý hắc long kia như thế nào?”

Ryan cố sức nhắm thật chặt hai mắt.

Cậu là thái tử tinh linh tộc, từ nhỏ đã được nuôi lớn theo giáo điều của đế vương.

Ryan yêu tha thiết tộc nhân cùng cha mẹ của cậu. Thậm chí bởi vì phần nhiệt tình khác hẳn người thường này của cậu, yêu quý kia đều phải nhiều hơn bất kỳ một vị vương tộc nào khác.

Thế nhưng tình yêu mà cha mẹ và tộc nhân dành cho cậu lại không tương đồng mức độ. Lúc Ryan còn rất nhỏ, cậu đã từng bắt chước trẻ con của những chủng tộc khác, dang hai tay ra để cha của mình ôm. Nhưng Ed nghiêm nghị cự tuyệt cậu, nói rằng “Con cái của một gia đình tinh linh bình thường cũng sẽ không làm ra hành động trái lễ nghi như vậy.”

Chỉ có Borg chấp nhận quái thai dư thừa tình cảm như cậu. Hắn sẽ an ủi Ryan, lúc Ryan luyện tập pháp thuật thành công sẽ vỗ nhẹ đầu cậu một cái. Ôm ấp nóng rực mà mạnh mẽ, hôn môi như gặm cắn, cùng làm tình tựa như khao khát muốn phá hỏng Ryan nuốt vào trong bụng của hắn khiến cậu cảm giác mình được yêu.

Cậu không cách nào không quyến luyến hết tất cả những gì thuộc về Borg.

Nếu như Ryan không như đói như khát muốn bổ khuyết khoảng trống trong đáy lòng mình.

Nếu như năm đó Ryan không mở ra cuốn sử thư ghi chép về long tộc kia.

Hoặc là nói, nếu như Ryan mở ra cuốn sách kia vào lúc trưởng thành hơn một chút, cậu sẽ biết, một mình đến thuỷ lao tìm ác long, về tình về lý đều không đúng.

Có lẽ như vậy, Ryan sẽ đàng hoàng lớn lên, từng bước trở thành vua của tinh linh tộc.

Thế nhưng bây giờ, sau khi trải nghiệm qua tình cảm nóng rực sâu đậm như vậy, Ryan đã không có cách nào chịu đựng được một tương lai không có Borg.

Đôi vai căng cứng của Ryan từ từ thả lỏng. Từng ấy năm đến nay, đây là lần thứ nhất Ryan lộ ra thần sắc nhẹ nhõm trước mặt phụ thân mình. Cậu nở một nụ cười mệt mỏi với Ed.

“Xin lỗi, phụ thân.” Ryan nói, “Đó không phải là cường bạo, người và con đều rất rõ ràng chuyện này.”

Ed trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Đây là lựa chọn của ngươi?”

Ryan nhìn chiếc nhẫn thái tử một lần cuối cùng, sau đó cậu tháo nó xuống, nhẹ nhàng đặt trên bàn của Ed.

—— “Đây chính là lựa chọn của con.”

Editor có lời muốn nói thay tác giả: Chương này Ryan không có khóc.