Lưu Luyến

Chương 2




7.

Một sức mạnh vô hình nào đó đã trói buộc tôi lại một chỗ với chuỗi hạt. Tôi không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể theo Dương Giai Giai và Chu Tĩnh Đông trở về biệt thự mới của họ.

Căn biệt thự rất rộng, rất sang trọng. Nữ chủ nhân còn cố ý đặt những bức ảnh cưới thể hiện tình cảm của hai vợ chồng ở vị trí dễ thấy nhất.

Dương Giai Giai ôm lấy cánh tay Chu Tĩnh Đông, nũng nịu:

“Chồng ơi, chúng mình càng nhìn càng thấy xứng đôi.”

"Ừm."

Tim tôi đau như bị ai đó h/ung h/ăng xé toạc ra.

Đêm tân hôn cuối cùng cũng đến. Tôi không thể cách chuỗi hạt quá xa. Nhưng nội tâm tôi đang gào thét muốn liều mình lao ra khỏi phòng tân hôn của bọn họ.

Tôi nghe thấy âm thanh Dương Giai Giai làm nũng trong lòng Chu Tĩnh Đông. Sau đó lại nhìn thấy họ ôm hôn và cuốn lấy nhau trên chiếc giường tân hôn phủ ga đỏ.

Có thể là sự oán giận trong lòng tôi quá mạnh mẽ. Trong nháy mắt, tôi đã có thể xuất hiện ngoài cửa.

Tôi ngồi cuộn tròn ở một góc, cảm thấy vô cùng suy sụp. Trái tim đau như bị d/ao c/ắt, tôi bịt chặt tai lại không muốn nghe thêm bất kì âm thanh nào nữa.

8.

Ngày lại mặt, tôi mặt không biểu cảm theo sau bọn họ trở về ngôi nhà mà tôi vô cùng chán ghét.

Con rể quý đến cửa, tất nhiên là được tiếp đón vô cùng nồng nhiệt. Mẹ mỉm cười kéo Dương Giai Giai còn đang e thẹn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách và dặn dò cô ta những việc mà một người vợ nên làm. Thân thiết như mẹ ruột dặn dò con gái yêu.

Cha dượng trò chuyện với con rể một lúc rồi đứng dậy nhận một cuộc điện thoại quan trọng.

Chu Tĩnh Đông đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua cạnh phòng chứa đồ, anh ta đột nhiên dừng bước. Dì Hoàng bảo mẫu từ bên trong đó cầm theo khăn giấy đi ra.

Căn phòng đó là nơi tôi đã sống trong nhiều năm.

Nhỏ hẹp, chật chội và ánh sáng không tốt. Nó chỉ có thể chứa một chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn và một chiếc tủ đựng đầy những bức tranh.

Tôi tiến vào bên trong. Cách bố trí bên trong phòng chẳng có gì thay đổi. Chỉ là giường trên giường tôi chất đầu đồ đạc linh tinh.

Chu Tĩnh Đông mở miệng hỏi:

“Dì ơi, đây là phòng của ai vậy?”

Dì Hoàng buột miệng:

"Của tiểu thư Y Y."

Sắc mặt Dương Giai Giai chớp mắt liên thay đổi, mẹ tôi lạnh lùng mắng:

"Dì Hoàng, dì đang nói linh tinh cái gì vậy?"

"Phòng của Y Y rõ ràng là đối diện với phòng của Giai Giai."

Dì Hoàng thoáng chốc sắc mặt tái mét, vội vã chạy vào bếp. Chu Tĩnh Đông tựa hồ không nghe thấy gì, vẫn bước vào trong phòng.

Anh ta lật xem những bức tranh trong tủ, mỗi bức đều là tôi tốn rất nhiều tâm huyết mà vẽ ra. Giống như việc tôi đã từng ủng hộ một diễn viên trẻ có tài mà không gặp thời - Chu Tĩnh Đông.

Tôi đã từng kể với anh ta, rằng trong gia đình này, không có ai yêu thương tôi và tôi cũng chẳng có vị trí nào cả.

Ban đầu vốn dĩ anh ta đã tin điều đó.

Cho đến khi Dương Giai Giai yêu thích anh ta. Vì cô ta, mẹ và anh trai tôi không ngần ngại bịa đặt đủ thứ chuyện về tôi. Chu Tĩnh Đông nắm chặt cổ tay tôi chấn vấn:

“Mẹ và anh trai cô đều nói, Giai Giai từ nhỏ đã hiểu chuyện và nghe lời, cô muốn gì cô ấy đều ngoan ngoãn nhường nhịn.”

"Ngay cả người thân của cô cũng không thể chịu đựng được những điều bẩn thỉu mà cô đã làm trong quá khứ."

"Bố tôi đã phản bội mẹ tôi. Thứ tôi ghét nhất trên đời chính là người khác lừa dối tôi. Tại sao cô lại lừa dối tôi?"

Nhưng vào lúc này, Chu Tĩnh Đông khó hiểu nhìn Dương Giai Giai:

“Không phải em nói chị gái em rất báo đạo, đòi hỏi phải được ở trong căn phòng tốt nhất trong nhà sao?”

"Đúng vậy! Trước đây chị gái em đã chiếm phòng của em. Nếu anh không tin thì có thể hỏi bố mẹ.” - Dương Giai Giai vẻ mặt đáng thương vô tội nói.

Mẹ tôi vội vàng phụ hoạ:

"Y Y rất không hiểu chuyện! Nó biết cha dượng kiếm tiền rất vất vả, nhưng vẫn luôn phải cùng em gái tranh giành mọi thứ."

Chu Tĩnh Đông tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, xoay người mở cửa căn phòng đối diện phòng Dương Giai Giai. Anh ta đã từng đến ngôi nhà này. Nhưng căn phòng đó lần nào cũng bị khóa.

Mẹ tôi giải thích rằng tôi quá tuỳ hứng và ngang ngược. Tôi không thích người khác động vào đồ bên trong nên đã giấu chìa khóa đi.

Nhưng Dương Giai Giai nhận được quá nhiều quà cưới, không có chỗ để cất. Chỉ có thể để bớt vào trong căn phòng vốn là của tôi nhưng bị Dương Giai Giai chiếm làm phòng piano. Nhìn thấy đồ đạc của cô khắp nơi trong nhà, lông mày Chu Tĩnh Đông hơi giật giật:

"Đây không phải là phòng của Dương Y Y sao?”

Dương Giai Giai nháy mắt ra hiệu, mẹ tôi vội vã tiếp tục giải thích:

“Ôi trời xem mẹ kìa. Mẹ bận quá nên quên mất. Giai Giai rất được mọi người yêu thích nên nhận được rất nhiều quá cưới.”

"Dù sao Dương Y Y cũng không về nhà, cứ bày tạm ở đây cũng được mà."

"Dì Hoàng, dì đang làm gì thế? Còn không mai khóa cửa lại."

Anh trai vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cơn say nên nói thêm một câu không đầu không đuôi:

"Căn nhà này là của cha dượng tôi, nếu Dương Y Y có một phòng chứa đồ để ngủ thì đã là quá tốt rồi."

Dương Giai Giai ôm lấy cánh tay của Chu Tĩnh Đông giải thích:

“Chị ra nước ngoài đã nhiều năm không về, cho nên mẹ mới dọn dẹp đồ của chị ấy xuống phòng để đồ.”

Trong mắt Chu Tĩnh Đông loé lên những cảm xúc khó tả. Tôi lạnh lùng nhìn hết một lượt tất cả bọn họ.

Có một số người chỉ muốn tin vào những gì họ muốn tin. Nhưng giấy thì làm sao gói được lửa.

Khi biết mình bị lừa. Anh ta sẽ phản ứng ra sao nhỉ.

Thấy không khí có chút ngượng ngùng, mẹ tôi liền lên tiếng hoà giải:

"Các con định khi nào thì đi tuần trăng mật vậy?"

Dương Giai Giai vui vẻ vội trả lời:

"Có một cuộc phỏng vấn sau đám cưới. Sau khi xong, chúng con sẽ đến Maldives."

9.

Chu Tĩnh Đông bỏ qua những lời nói muốn giữ lại ăn cơm của cha mẹ vợ, bỏ về mà không nói lời nào. Dương Giai Giai cũng vội vã đuổi theo anh ta.

Đêm đó, hai người bọn họ ngủ riêng phòng.

Cô phát tiết qua điện thoại trong phòng tân hôn:

“Quả nhiên, Tĩnh Đông vẫn chưa hoàn toàn quên chị. Tối nay anh ấy đến thư phòng đọc kịch bản, không chịu ngủ với con.”

Mẹ an ủi cô ta:

"Dì Hoàng đã ở chúng ta nhiều năm, biết rất nhiều chuyện của chị con, mẹ đã sa thải bà ấy rồi."

"Mẹ, mẹ đối với con thật tốt!"

"Con là con gái bảo bối quý giá nhất của mẹ. Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con và Tĩnh Đông chung sống thật hạnh phúc.”

"Ôi, giờ con không nói chuyện với mẹ nữa. Ngày mai con còn phải đi phỏng vấn. Con phải duy trì trạng thái tốt nhất."

"Con gái của mẹ luôn là người xinh đẹp nhất."

Dương Giai Giai hung hăng ném điện thoại xuống gối:

"Con mụ già, đồ ngu! Một chút chuyện nhỏ cũng không làm được, sao bà không đi ch/ết đi.”

Thật nực cười biết bao.

Người mẹ đã luôn thiên vị và bảo vệ cô ta suốt hai mươi năm, chỉ vì một chút sơ suất mà bị mắng chửi, nhục mạ suốt nửa tiếng đồng hồ.

Mẹ à! Đây là cô con gái tuyệt vời mà mẹ đã không tiếc giá nào để yêu thương cung phụng. Hiện tại, mẹ có vừa lòng không?

10.

Chu Tĩnh Đông khoác trên người bộ vest cao cấp cắt may vừa vặn, ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, Dương Giai Giai ngồi bên cạnh anh ta, tựa như chim nhỏ không ngừng ríu rít.

Một người im lặng.

Một người sôi nổi.

Dương Giai Giai liên tục "vô tình tiết lộ" về mối tình ngọt ngào của cô với nam Ảnh Đế nổi tiếng.

Đột nhiên bên dưới có người hỏi:

“Vợ chồng Chu Ảnh đế tình cảm khăng khít như vậy, để cô ấy đeo chuỗi hạt do bạn gái cũ tặng hình như không được hay lắm?”

Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn vào người vừa lên tiếng.

Vành mắt tôi chợt nóng bừng. Đó là Kha Duyệt, người bạn thân nhất của tôi ở trường đại học. Cô ấy là người đã chứng kiến ​​khoảng thời gian ngọt ngào hạnh phúc của tôi Chu Tĩnh Đông.

Dương Giai Giai sắc mặt tối sầm:

"Đừng nói linh tinh! Chuỗi hạt là do Tĩnh Đông tự mình thỉnh về, không liên quan gì đến bạn gái cũ của anh ấy."

"Vậy sao?" - Cô ấy nhướng mày nhìn Chu Tĩnh Đông.

Anh ta mỉm cười:

“Bạn gái cũ của tôi đã chuyện quá khứ rồi, xin đừng làm vợ tôi khó xử.”

Nhưng Kha Duyệt không có ý định buông tha:

"Hạt to nhất trong chuỗi hạt này có hình một chú mèo con được chạm khắc siêu nhỏ. Rõ ràng là bạn gái cũ của Chu Ảnh đế Dương Y Y đã thỉnh về."

"Dương Giai Giai, cô định mang tất cả những lời nói dối mà cô đã nói theo suốt cuộc đời mình à?”

Kha Duyệt bật điện thoại lên.

Trong video, tôi bất chấp mưa lớn và những lời ngăn cản của cô ấy, ba bước quỳ chín bước lạy, đi bộ từ chân núi lên đến đỉnh núi. Dọc đường đi, tôi liên tục ngã nhào, trông vô cùng chật vật, nhưng vẫn kiên quyết không bỏ cuộc.

Trong hội trường có người lên tiếng:

"Chu Ảnh đế có một người bạn gái cũ thành kính vậy sao. Cô ấy là đang thay anh cầu nguyện cho sức khỏe hay cho sự nghiệp vậy?"

"Nghe nói chùa Như Nguyện rất linh thiêng, bạn của tôi cầu nguyện xong đã trúng năm trăm vạn đó.”

“Tôi cũng vậy, tôi mong thoát kiếp độc thân, vậy mà hôm sau tôi tìm được người bạn trai vô cùng đúng ý luôn. Có lẽ những thành tựu hôm nay của Ảnh đế không thể không nhắc đến chuỗi vòng này. ”.

Dương Giai Giai uất ức nhìn Chu Tĩnh Đông:

"Chồng ơi, anh hãy nói gì đó đi!"

Chu Tĩnh Đông không thể ngồi yên được nữa. Anh ta bước vội hai ba bước đến chỗ Kha Duyệt để có thể xem đoạn video được rõ ràng hơn:

"Tại sao Dương Y Y chưa bao giờ nói cho tôi biết, đây là cách cô ấy thỉnh được chuỗi hạt?"

Kha Duyệt mỉa mai nói:

"Từ sau khi Dương Giai Giai xuất hiện, anh đã bao giờ cẩn thận nghiêm túc lắng nghe lời cô ấy mói chưa?"

"Khi đó, anh gần như là bị h/uỷ dung sau t/ai n/ạn ô tô, cuộc đời như đang l/ao xuống vực. Y Y trong mọi việc lúc nào cũng đặt anh lên hàng đầu, không nỡ để anh lo lắng thêm.”

Buổi phỏng vấn kết sớm hơn dự kiến. Kha Duyệt nhìn Dương Giai Giai:

"Đưa chuỗi hạt cho tôi! Cô không đủ tư cách để giữ đồ của Y Y."

Giọng của Dương Giai Giai trở nên sắc bén:

"KHÔNG!"

Hai người không ai nhịn ai. Dương Giai Giai thực sự không muốn trả lại chuỗi hạt.

Cô ta chỉ quen giật đồ của tôi và cô ta chán ghét việc trông thấy Chu Tĩnh Đông dùng đồ tôi tặng.

Kha Duyệt khinh thường nhìn Chu Tĩnh Đông:

“Anh đã không còn yêu Y Y, không cần thiết phải giữ đồ của cô ấy nữa.”

Giọng anh ta trầm trầm:

"Nếu muốn lấy lại, hãy kêu Dương Y Y tới tìm tôi.”

"Tìm anh?" - Kha Duyệt tức đến mức bật cười:

“Cả trước và sau khi ra nước ngoài, cô ấy đến tìm anh rất nhiều lần, nhưng anh luôn giả ng/u không gặp.”

"Anh có biết rằng cô ấy một mình ở nước ngoài, sức khoẻ luôn không tốt không? Tôi đến để lấy lại chuỗi hạt với hy vọng ông trời sẽ phù hộ cho cô ấy sớm ngày khoẻ lại".

Giọng Chu Tĩnh Đông run rẩy:

"Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy? Cô ấy đang ở đâu?"

Kha Duyệt nghẹn ngào:

"Tôi không biết! Tuần trước cô ấy nói muốn trở về Trung Quốc, nhưng không lâu sau, tôi đã mất liên lạc với cô ấy".

"Tôi thậm chí còn không biết bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài đã trở về!"

Dương Giai Giai không thể chịu đựng được nữa, muốn lôi kéo Chu Tĩnh Đông rời đi. Nhưng Kha Duyệt đã nắm chặt lấy cổ tay cô ta:

"Tôi nhắc lại lần nữa, hãy trả lại chuỗi hạt cho tôi.”

Trong lúc hai người họ giành giật, sợi dây bị đứt và các hạt cườm rơi tung toé xuống đất.

Tôi cảm thấy trước mặt tối sầm lại, đầu đau như b/úa b/ổ. Bên tai tôi chỉ toàn là âm thanh Dương Giai Giai ngăn cản Kha Duyệt và ra lệnh cho trợ lý của cô ta nhặt các hạt lên.

11.

Kha Duyệt một mình không thể chống lại đông người. Cô ấy chỉ đành nhặt viên ngọc bị lăn vào trong góc lên. Khi cô ấy ngước mắt lên, cô ấy thực sự đã có thể nhìn thấy tôi:

[Y Y, sao cậu lại ở đây?]

[Cậu có thể nhìn thấy mình sao?]

[Ý cậu là gì?]

[Mình đã ch/ết rồi, giờ mình chỉ là một linh hồn.]

[Không thể nào.]

Kha Duyệt kích động đến mức muốn ôm lấy tôi nhưng cánh tay lại chợt xuyên qua cơ thể tôi. Sau một hồi sửng sốt, cô ấy đành chấp nhận sự thật rằng tôi đã thực sự trở thành ma.

[Cậu không sợ mình sao?]

[Đừng quên! Bà mình ngày xưa là bà đồng của làng.]

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

[Duyệt Duyệt, mình bị người khác gi/ết.]

Khi chuỗi hạt đứt ra, tôi đã nhớ lại được cái ch/ết của chính mình.

…….

Một tuần trước, lúc tôi từ nước ngoài về, mới ngồi lên taxi. Tin tức Chu Tĩnh Đông và Dương Giai Giai sắp kết hôn liên tục kéo đến trên weibo, cùng lúc đó tin nhắn ch/ửi r/ủa của mẹ tôi cũng được gửi đến:

[Dương Y Y, nếu mày dám phá hỏng đám cưới của em gái mày, tao sẽ đ/ánh g/ãy chân mày.]

Anh tôi cũng mỉa mai tôi:

[Tự lượng sức mình đi, người duy nhất xứng đôi với Tĩnh Đông bây giờ là Giai Giai.]

Tôi bật khóc nức nở, từ đầu đến cuối hoàn toàn không hề để ý đến con đường mà taxi đang hướng đến không phải đường về khách sạn tôi đã đặt. Đến khi tôi phát hiện ra vấn đề và muốn nhảy ra khỏi xe bỏ chạy, tài xế cố tình đánh tay lái cua gấp để khiến tôi choáng váng.

Đến khi tỉnh dậy, tôi đã bị trói n/ém vào trong một tòa nhà bỏ hoang cạnh biển. Kẻ gi/ết người trông như một kẻ đ/iên b/ệnh h/oạn. Anh ta t/àn nh/ẫn ch/ặt đầu tôi và tự lẩm bẩm một mình:

"Cô sẽ được cho là đã t/ự s/át bằng cách nhảy xuống biển. Hành lý và hộ chiếu của cô sẽ xuất hiện nổi lên trên mặt nước."

“Khu vực này có cá mập nên tất nhiên th/i th/ể của cô sẽ bị chúng ăn thịt.”

"Tay chân và thân mình của cô sẽ mãi mãi nằm trong cột xi măng, đầu của cô sẽ trở thành tác phẩm nghệ thuật tâm đắc nhất của tôi."

12.

Kha Duyệt khóc không thành tiếng, tay cô ấy run rẩy, muốn gọi cảnh sát ngay lập tức.

Nhưng tôi có chút do dự:

[Nhưng, làm sao cậu có thể nói cho cảnh sát hiểu rõ rằng tôi đã bị ch/ôn trong một cột bê tông?]

Hơn nữa, tôi cũng không biết chính xác địa điểm nơi tôi bị gi/ết và giấu x/ác.

Kha Duyệt lau nước mắt:

[Mình có một người bạn cùng thôn đang làm cảnh sát, anh ấy biết bà mình nên sẽ tin lời mình.]

Cảnh sát An thực sự rất tận tâm, rất nhanh sau đó đã tìm ra được chiếc xe taxi mà tôi đã lên hôm gặp nạn thông qua CCTV. Tuy nhiên, người lái xe đeo khẩu trang, kính râm, thậm chí cả găng tay nên hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo của hắn ta trông như thế nào. Biển số xe là giả và chiếc xe là xe bị trộm.

Sau khi đến ngã ba đường, người lái xe dường như rất quen đường nên đã hoàn hảo đi vào con đường tránh được camera giám sát. Đây chắc chắn là một vụ án được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước.

Nhưng tôi hoàn toàn không nhớ mình đã đắc tội với người đàn ông nào để anh ta phải h/ận tôi đến mức như vậy.

Cảnh sát An đã liên hệ với ngư dân và nhờ họ giúp trục vớt đ/ầu và hành lí của tôi.

Kha Duyệt hỏi:

[Y Y, cậu có ấn tượng gì về ngoại hình của kẻ gi/ết người không?]

Tôi cố gắng nhớ lại. Nhưng kí ức đáng sợ trước khi ch/ết khiến đầu tôi đau như sắp n/ứt t/oác ra. Tôi chỉ mơ hồ nhớ được hình như trước đây đã từng nghe được giọng nói của kẻ s/át nh/ân này ở đâu đó rồi.