Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 85: Thay hiệu trưởng




Dù thế nào đi nữa, đợi khi tàu tốc hành Hogwarts sắp dừng lại, Harry cũng ổn định lại cảm xúc của Ron và Hermione.

Có thể làm Ron cả ngày ở cùng toa xe với Draco mà không hề xảy ra chuyện lớn gì, Harry tỏ vẻ rất hài lòng về bản thân.

Mà đối với Ron mà nói, quan trọng nhất là Harry không có việc gì là tốt rồi, còn về phần Harry về mà không tìm tới họ, sau khi Harry thẳng thắn, Ron không biết nặng nhẹ đập một tay về phía Harry, nhân tiện cũng suýt nữa thì vuốt ve một nửa trái tim của Draco.

“Nếu trong đầu cậu vẫn nghĩ mấy chuyện vớ vẩn này, mình sẽ đánh cậu rất đau đó,” Ron nói, “Được rồi, mình thừa nhận trước kia rất nhiều hành động của mình không đúng, nhưng Harry à, từ chuyện năm thứ tư đó mình đã quyết định dù xảy ra chuyện gì vẫn đứng ở bên cậu, chúng ta là bạn mà đúng không?”

Năm thứ tư vì Harry trở thành quán quân trường mà đã từng chiến tranh lạnh với Harry một thời gian, rồi sau bài thi đầu tiên Ron cũng đã hung hăng mắng mình một lần.

Muốn tiếng tăm, danh hiệu “Kẻ Được Chọn” còn chưa đủ sao? Muốn tiền tài, vậy một ngàn Galleons kia chỉ sợ ngay một góc nhỏ ở hầm bạc của Harry cũng còn kém hơn, như vậy, làm sao Harry có thể ngốc đến mức xông vào nguy hiểm chứ?

Nghĩ thông chuyện này Ron hung hăng tát cho mình một cái, rồi quyết định dù về sau xảy ra chuyện gì đều đứng bên Harry.

Được rồi, là cậu chưa bao giờ nghĩ đến là “dù xảy ra chuyện gì” chuyện này lại là đầu tiên.

Muốn cậu chung sống hòa bình với đám người Slytherin kia, thà giết cậu còn hơn.

Nhưng… nhưng… được rồi, nể mặt Harry, gắng gượng mà đồng ý vậy.

Cùng lắm chỉ coi cái tên giả dối kia thành không khí là được, cậu chỉ nói chuyện với Harry, không cho bọn người kia có cơ hội tiếp xúc với Harry không phải là được rồi sao?

“Này, lão dơi già cùng biến mất với cậu.” Ron chuyển đề tài, “Không biết ổng đi đâu, chỉ sợ là đi nương tựa Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rồi, mình đã sớm nói ổng không phải là người tốt mà.”

“Ron,” Harry mím miệng, Ron không thấy rõ vẻ mặt của cậu, “Thầy ấy không sao.”

“Cái gì?” Ron hơi ngạc nhiên nhìn Harry, “Cậu gặp ổng rồi?”

Vì khi Harry kể lại không nói tới Snape, nên Ron cũng không biết chuyện của Harry và Snape, tuy không chỉ vì muốn dọa họ, chủ yếu là lo Ron bọn họ có thể chấp nhận được chuyện của mình sau khi thấy cậu và dra làm hòa hay không, phải biết, Ron – thậm chí là ngay cả Harry trước đó không tiếp xúc với Snape – trong mắt họ, Snape chỉ là một người xấu bất công lại lạnh lùng không hơn không kém.

Chính mình và Sev đến với nhau, Harry vô cùng khát vọng được các bạn chúc phúc, nhưng trong nhất thời, cậu biết nói chuyện này thế nào.

“Ừ.” Harry đơn giản nói, “Thầy ấy đã trở lại Hogwarts.”

“A… lớp độc dược của mình…” Có nghĩa là, cậu lại phải nhìn thấy lão dơi già cả ngày nghiêm mặt vừa thấy Gryffindor bọn họ liền vô cùng vui vẻ trừ điểm ý hả.

“Để mình nhắc nhở cậu,” Hermione ở một bên hừ lạnh nói, “Khi không có giáo sư Snape, mà Dumbledore tìm người khác tới dạy thay, thành tích của cậu còn tệ hơn gấp bội trước kia. Trước kia ít nhất cách năm tiết cậu có thể làm ra một ít, ít nhất còn có thể đưa được tác phẩm, mà sau khi giáo sư Snape biến mất, thành tích của cậu còn không thèm tăng lên.”

“Ý cậu nói ổng kia ở thì khá hơn?” Ron ngạc nhiên mở to mắt.

“Ít nhất cậu sẽ quan tâm tới điểm Nhà mình mà cố gắng làm ra thứ có thể đưa trước đó chứ không phải chờ vạc cậu vỡ hay bị nổ.” Hermione phun khí, “Hơn nữa nếu cậu nghiêm túc nghe giảng, cậu sẽ phát hiện, thật ra giáo sư Snape giảng giải cực kỳ chính xác, so với vị giáo sư dạy thay kia thì tốt hơn rất nhiều.”

Hermione như một giáo sư McGonagall thứ hai, cô không thèm để ý người và vật Nhà nào, cô chỉ thảo luận, vì thế Ron không chỉ một lần phun trào nếu về sau tốt nghiệp Hermione mà vào Bộ Pháp thuật, tuyệt đối có thể xúc tiến một đợt cải cách lớn.

Thời gian này, xe lửa chậm rãi ngừng lại, toàn bộ trong xe chỉ vang một giọng nói, nhắc nhở bọn nhỏ đã tới Hogwarts, khi họ xuống xe có thể đặt hành lý ở trong xe, sẽ có người giúp họ đưa về ký túc xá.

“Đi thôi.” Harry đứng dậy mở cửa, lập tức bị đám đầu lúc nhúc bên ngoài làm hoảng sợ.

“Này…” Harry nghẹn họng nhìn đám người ngã nhào lên đất vì cậu mở cửa ra.

“A, Merlin ơi, cậu nằm trên người tôi rồi…”

“Thượng đế ơi cậu dẵm vào tay tôi…”

“Merlin ơi, các cậu nhanh chóng xuống đi, mình sắp bị đè chết rồi…” Nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên, Harry dở khóc dở cười nhìn những người đó luống cuống đứng lên.

“Khoan đã, thật sự là Harry Potter.” Dợi khi mọi người được giải phóng, có người tỉnh táo lại hô lên.

“Mình vừa thấy cậu ta mà…”

“Nhưng cậu ta đâu rồi?”

“Nơi này là nơi Malfoy ngồi mà…”

“Mình nhìn thấy Malfoy…”

“Mình nhìn thấy Granger, Merlin ơi, cô ấy và Weasley đi ra.”

“Vừa nãy là Harry Potter mở cửa?”

“Nhưng người đâu rồi?”

Tiếng ầm ĩ đau đầu làm Draco có chút tức giận, cậu đứng lên đi về phía cửa, cầm đũa phép gõ trên tay theo tiết tấu.

“Các vị,” Cậu lạnh lùng nhìn mọi người trước toa xe, mọi người khiếp sợ, lại không ai chú ý, sự khinh thường mà bình thường khi Draco nhìn người đã biến mất trong mắt, “Tôi nghĩ, các cậu cũng không muốn bỏ qua tiệc khai giảng đúng không? Đương nhiên, có thể các vị quen rồi, nhưng xin tha lỗi, thân là Slytherin, tôi nghĩ chúng tôi cần đến lễ đường đúng giờ.”

Tuy vẫn không thiếu trào phúng nhưng mọi người vẫn mở đường.

Nối vậy, vẫn cảm thấy giọng điệu Malfoy nói chuyện lần này dường như khang khác…

Suy nghĩ nửa ngày còn không nghĩ ra, sau khi bọn nhỏ xuống xe nghe tiếng Hagrid lớn giọng, rốt cuộc phát hiện khang khác cái gì.

Trào phúng này lại không hề có ác ý.

Kỳ lạ thật.

Hiện giờ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về, không phải là lúc nhà Malfoy nên kiêu ngạo sao?

Nhưng giờ nhìn hành động của Malfoy đều thân mật không ít so với trước kia nhỉ?

Không lâu sau, càng làm họ ngạc nhiên hơn, Granger và Weasley lại ngồi cùng Malfoy trên một chiếc xe ngựa!

Đây là chuyện gì?

Khi chiến tranh sắp xảy ra, Slytherin và Gryffindor lại ngồi cùng nhau?

Giới phù thủy đang hỗn loạn, nhưng hai Nhà muốn tụ lại?

Merlin ơi, đây là logic nào chứ?

Cửa xe đóng lại, cũng cản trở đánh giá hay nghi ngờ bên ngoài, Harry rút thần chú, vỗ vỗ ngực mình, “Sớm biết thế không nên mở cửa, làm mình sợ muốn chết.”

Nếu cậu không dùng thần chú xem nhẹ đúng lúc, chỉ sợ những người đó liền vây quanh cậu không cho cậu đi rồi.

“Tiếng tăm Kẻ Được Chọn mà.” Draco hừ lạnh một tiếng.

Harry cười he he, cũng không tức giận.

Draco như nghĩ tới điều gì, ngậm miệng không nói.

Xuống xe ngựa, Harry lập tức ếm cho mình một thần chú.

Sau đó cậu theo mọi người vào lễ đường.

Vào trong, các học trò cũng cảm thấy khang khác.

Nơi này thường rất náo nhiệt, giờ phút này dường như có vẻ rất kỳ quái?

Các giáo sư mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn họ, hiệu trưởng Dumbledore lại không ngồi ở vị trí hiệu trưởng mà ngồi bên cạnh đó, “lão dơi già” biến mất một năm lại xuất hiện trên dãy bàn giáo sư.

Các hồn ma dường như cũng tập trung lại, các hồn ma thường trú của Nhà cũng bay trên đỉnh dãy bàn của Nhà mình, còn lại thì bay phân tán ra các góc. Ngay cả Peeves luôn luôn nghịch ngọm, giờ phút này dù không có Bloody Baron bên cạnh nhưng cũng hết sức nghiêm túc – đúng, đúng thế, chính là nghiêm túc.

Có thể nhìn ra vẻ nghiêm túc từ Peeves luôn e sợ cho thiên hạ không loạn chỉ biết gây rắc rối, sự thật này làm các học trò đều không tự chủ dụi dụi mắt.

Chẳng lẽ, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về, các hồn ma cũng sợ hãi?

Các học trò cũ không ngừng suy đoán.

Rất nhiều người khi ngồi xuống, lại nhìn nhìn chỗ ngồi chuyên thuộc về tam giác vàng Gryffindor.

Vị trí của Kẻ Được Chọn vẫn trống, hình ảnh trên tàu trước đó như là ảo ảnh trên sa mạc, chỉ nháy mắt đã biến mất rồi.

Chẳng lẽ… vừa nãy thật sự không phải Kẻ Được Chọn?

Chẳng lẽ người ở đây hoa mắt?

Lừa quỷ à! Người ở đây nhiều như vậy, chẳng lẽ lại hoa mắt tập thể? Họ rất nhớ Kẻ Được Chọn nhưng lại tập thể sinh ra ảo giác? Hay vẫn còn ở toa xe Malfoy?

Rất nhiều người trong lễ đường còn đang suy đoán lung tung, lúc này giáo sư McGonagall dẫn học trò mới tiến vào.

Trong mắt các học trò mới còn lóe ra chút hoảng sợ,làm rất nhiều các học sinh cũ hiểu ý nhìn nhau mỉm cười.

Khi Mũ Phân Loại cất “lời ca”, rất nhiều người muốn bịt tai, nhưgn lập tức bị “lời ca” của nó làm hoảng sợ.

“Khi Hogwarts mới thành lập, mọi chuyện đều rất tốt đẹp, Hufflepuff thiện lương cho rằng đứa nhỏ Nhà mình hẳn nên trung thực mà cố gắng, Ravenclaw thông minh thì cho rằng đứa nhỏ Nhà mình hẳn nên hiếu học mà tìm hiểu sự thật, Gryffindor dũng cảm thì cho học trò Nhà mình nên nhiệt tình mà chân thành, còn Slytherin bình tĩnh lại cho rằng đứa nhỏ ngài dạy nên bình tĩnh thận trọng. Đến đây đi bọn nhỏ thân mến của ta, đội ta lên đầu, để ta quyết định các trò thuộc Nhà nào, để ta dẫn dắt các trò cảm thụ sự yên bình lúc ban đầu, tương lai Hogwarts là ở trên tay các trò.”

Lời ca khác với quá khứ, ngắn gọn nhưng khái quát bản chất của bốn Nhà, nhưng cái gọi là bản chất đó, lại làm nhóm học trò cũ ở đây sửng sốt.

Hiện giờ, Hufflepuff được công nhận là ngu ngốc, mà Ravenclaw lại chỉ biết là mọt sách chui đầu vào sách vở, Gryffindor nổi tiếng vì lỗ mãng, mà Slytherin lại không cần nói, ngoài âm hiểm chính là giả dối.

Cái gọi là trung thực, hiếu học, nhiệt tình, thận trọng, căn bản không liên quan tí nào với tình huống các Nhà hiện giờ cả.

Mũ Phân Loại có ý gì?

Khác với các học trò, khi nghe Mũ Phân Loại “hát”, rất nhiều vị giáo sư ở đây đều chua sót.

Hogwarts mà Mũ Phân Loại miêu tả, các thầy cô chưa từng nhìn thấy, nhưng.. khi nghe đến mấy câu đơn giản nhưng miêu tả toàn diện, họ lại nhận ra, mình vô cùng hướng tới một Hogwarts như vậy.

“Hiện tại đọc đến tên ai thì đứng lên phân loại.” Giáo sư McGonagall cố gắng làm mình tỉnh táo lại, tuy bàn tay cầm tấm da dê có chút run rẩy, nhưng giọng bà vẫn bình tĩnh như trước.

Nhưng làm họ ngạc nhiên là, Lễ Phân loại năm nay như không giống, vài đứa nhỏ sinh ra từ gia tộc máu trong được phân vào Ravenclaw hoặc Hufflepuff, vài đứa nhỏ vừa thấy đã biết không phải “xuất thân quý tộc” được phân vào Slytherin, hơn nữa còn mấy đứa nhỏ vừa thấy chỉ biết là “thuộc tính” Gryffindor lại được phân vào Huffflepuff.

“Mũ Phân Loại có chuyện gì?” Ron nhìn tình huống phân loại kỳ quái này, “Mũ Phân Loại bị hỏng rồi?”

“Không phải,” Hermione nhíu mày, “Ron, cậu có thấy không, phân loại năm nay, nhân số học trò mới bốn Nhà gần như bằng nhau.”

Thường ngày khi phân loại, học trò Gryffindor thiên nhiều, mà Slytherin thường thiếu, Ravenclaw và Hufflepuff chỉ có thể được coi là bình thường. Nhưng năm nay, rất rõ ràng là nhân số học trò mới bốn Nhà gần như cân bằng.

Thực rõ ràng rất nhiều người phát hiện ra điều này, trong nhất thời, tiếng nghị luận vang lên không ngừng trong lễ đường.

Bên Slytherin, đối với vài học trò mới rõ ràng không phải là máu trong, rất nhiều người đang quan sát, hơn nữa Huynh Trưởng Draco Malfoy không nói chuyện nên phía dưới cũng không ai dám làm gì.

Đúng lúc này, Dumbledore đứng lên, cụ vươn tay ra, mọi người yên tĩnh lại, “Bọn nhỏ, thật đáng tiếc thông báo cho các trò, bắt đầu từ năm nay, thầy không còn đảm nhận hiệu trưởng của các trò nữa.” Dumbledore vừa nói xong, lễ đường “ầm” một tiếng nổ tung.

Đổi hiệu trưởng?

Chuyện gì vậy?

Trước không có ai nghe thấy là đổi hiệu trưởng mà, hơn nữa vì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở về, Bộ Pháp thuật cũng chưa nói rằng đổi hiệu trưởng, năm nay xảy ra gì đây?

“Hiệu trưởng mới của chúng ta lát nữa sẽ nói cho các trò, a, thầy ấy đến rồi…”

Đúng lúc này, cửa lễ đường được đẩy ra, một người đàn ông tóc vàng đi đến.

Tất cả mọi người đều đang quan sát anh, chỉ có Hermione nhận ra, các hồn ma quanh đó đều cúi đầu với người đàn ông này.

Đối phương thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi, trong toàn bộ hàng ngũ giáo sư Hogwarts, chỉ có thể nói rằng thầy ấy trẻ tuổi, nhưng một người trẻ tuổi đẹp trai như vậy lại trở thành hiệu trưởng của họ?

Ngay trong lúc mọi người ngơ ngẩn, đối phương đi tới chỗ ngồi hiệu trưởng, thu hồi nụ cười ngả ngớn trước đó, anh mỉm cười hiền hòa với mọi người.

“Thầy biết các trò rất kỳ lạ vì sao Bộ Pháp thuật không có thông báo mà hiệu trưởng lại thay đổi, đối với việc này, thầy muốn nói với các trò rằng, từ nay trở đi, Hogwarts không nhận sự quản lý từ Bộ Pháp thuật, cũng không thể bị thế lực nào chen chân vào. Nó hoàn toàn chỉ là nơi dạy học, bất kỳ ai cũng không thể can thiệp,” Đôi mắt xanh lam của anh dưới ánh nến lóe ra tia sáng rạng rỡ, anh không dùng thần chú phóng đại, nhưng khó hiểu làm sao, tất cả mọi người có thể nghe thấy giọng nói không lớn không nhỏ của anh.

“Xin tự giới thiệu, thầy là hiệu trưởng mới của các trò, Godric Gryffindor!”

Tiếng nói vừa dứt, trong lễ đường như bị nổ mạnh, tiếng người ồn ào…