Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 84: Nói năng lộn xộn




“Malfoy, mày làm gì Harry!” Giọng Ron to đến mức người ngoài toa xe cũng nghe thấy.

Tuy gần đây là một ít toa xe dành riêng cho gia tộc nhưng không phải không có người khác ở bên cạnh.

Thật ra toa xe lửa cũng không lớn, vì thế rất nhiều người cũng nghe được lời của Ron.

Và rồi mọi người ngẩn người, tỉnh táo lại: Kẻ Được Chọn trở lại?

Kẻ Được Chọn ở trong toa xe nhà Malfoy?

Merlin ơi!

Rất nhiều người xông tới, bon chen muốn xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Harry nhanh chóng kéo Ron và Hermione vào rồi đóng cửa ếm nhiều thần chú, nhìn Ron sửng sốt, cả buổi không kịp phản ứng.

“Harry.” Ngược lại Hermione phản ứng khá là nhanh, hoặc là nói ngay từ đầu cô vẫn luôn chú ý tới Harry, sau khi Harry ếm xong thần chú chạy tới cạnh cậu, “Cậu không sao chứ, một năm này cậu đã đi đâu? Chúng mình tìm khắp nơi không thấy cậu, chừng nào cậu trở về, tại sao lại ở đây, khoan đã, quan trọng nhất là một năm này cậu có khỏe không?”

Lời nói như bắn súng liên thanh làm Harry sửng sốt, cả buổi mới kịp phản ứng, Hermione lúc này thật sự y hệt như lần đầu tiên gặp gỡ trên toa xe vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Harry có hơi chùng xuống.

Hermione và Ron cũng không thay đổi, nhưng mà mình… chính mình đã thay đổi thật nhiều, nếu Hermione và Ron phát hiện mình thay đổi, không biết sẽ nghĩ gì.

“Hermione, mình không sao, cậu hỏi nhiều câu cùng một lúc thế này mình không trả lời được hết, chúng ta ngồi xuống trước, rồi mình sẽ chậm rãi kể lại cho cậu.” Cậu thản nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ vai Hermione.

Hermione có chút sững sờ…

Đây không giống như là Harry, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng…

Harry đưa cô và Ron đến chỗ ngồi, Hermione vẫn nhìn chằm chằm Harry.

Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy dường như mình đã phát hiện cái gì không đúng rồi.

Là khí chất.

Hiện tại Harry dường như có một loại khí chất mà trước nay chưa từng có, mặc dù có chút mất tự nhiên nhưng không hiểu tại sao, Hermione cảm thấy khí thế này rất hợp với Harry, tuy Hermione không biết đây là chuyện gì.

Nhưng không sao, nếu người kia xuất hiện trước mắt mình, như vậy mình có thời gian để hỏi cậu ấy.

“A, Harry, cậu có chuyện gì, cậu biến mất cả năm, ngay hiệu trưởng Dumbledore cũng không biết cậu đi đâu cả, chúng mình lo lắng gần chết, hơn nữa khi nào thì cậu trở về? Khi cậu trở về sao lại không liên lạc với chúng mình? Cậu còn ở cạnh Malfoy nữa…” Ron có chút không đáng, cậu vội vàng muốn được giải đáp nghi vấn của mình, nhưng cậu nói khá nhanh, Harry chờ cậu nói xong đưa cho cậu một chén trà.

“Vấn đề của cậu còn nhiều hơn cả Hermione à.” Harry có chút bất đắc dĩ mà nói.

“Mình chỉ là…” Ron ngại ngùng sờ sờ đầu mình, “Cậu biết không, mình chỉ là lo lắng…”

“Đừng lo, Ron, mình và Draco bây giờ là bạn bè, Draco rất tốt, mình tin cậu cũng có thể trở thành bạn với Draco.”

“Mình? Và nó?” Ron có chút không thể tin nổi nhìn Harry, chỉ chỉ mình chỉ chỉ Draco.

“Xì…” Draco dường như muốn nói gì đó nhưng Harry nhìn cảnh cáo một cái, cậu không dám lên tiếng, không nói gì nữa.

Pansy và Blaise nhìn nhau, thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Không phải ảo giác, Draco thật sự kiêng kị Potter, thậm chí chỉ một ánh mắt của Potter thôi cậu ấy đã không nói gì nữa, chuyện gì đây?

“Harry, cậu không biết, từ khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy công khai trở về rồi biệt thự Malfoy được bảo vệ, ba ba mình đoán nhà họ chính là đại bản doanh của Tử thần Thực tử, vì bên trong có rất nhiều Tử thần Thực tử mà khóa lại, căn bản không phải theo như lời họ là sợ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đến tìm gây rắc rối cho họ. Cậu không nên bị nó lừa, có thể nó làm hòa với cậu là vì giao cậu cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đó.” Ron cảnh giác nhìn Draco.

Draco cười lạnh một tiếng, ngại với ánh mắt của Harry, không nói chuyện.

“Draco sẽ không thế đâu, Ron.” Tuy biết Ron có địch ý rất lớn với Slytherin, nhưng sau địch ý này cũng chỉ là lo cậu bị lừa, Harry thật sự không thể trách Ron được.

“Sao cậu biết được.” Ron hơi không vui, “Nếu cậu bị lừa, mình xem cậu làm gì.”

“Vì nghỉ hè này, ở biệt thự Malfoy, là mình.” Harry nói kinh người.

“Harry, cậu lại chạy tới đó ở…” Ron gần như nhảy dựng lên, “Chẳng lẽ Voldemort chộp được cậu, ông ta uy hiếp cậu, mùa hè này cậu thế nào?”

“Mình không sao Ron.” Harry không biết nên khóc hay nên cười, “Cậu tỉnh táo lại, mình kể cho cậu được không?”

“Ron.” Hermione đập gáy Ron – tư thế kia làm ba người Slytherin lần đầu tiên nhìn thấy Hermione bạo lực như vậy không tự chủ được mà nuốt nước miếng – “Cậu yên lặng nghe Harry nói, không được chen vào.”

Ron sờ sờ gáy mình, thức thời ngậm miệng lại.

Harry nhìn Pansy và Blaise ở đây.

Blaise cho rằng, Harry sẽ kiêng dè bọn họ,nhưng ngay lúc cậu muốn đi ra ngoài, Harry lắc đầu với họ, mở miệng, “Mọi chuyện hẳn nên kể từ lúc ngày đó mình rời khỏi…”

Đó là một chuyện khó có thể tin được, dù là Harry, lần đầu tiên nghe được mình trải qua cũng vô cùng hoảng sợ, càng miễn bàn mấy người ở đây.

Xuyên qua thời không, gặp gỡ phù thủy trong truyền thuyết, tận mắt nhìn ân oán của các phù thủy và Hogwarts ấm áp ban đầu từ ngàn năm trước, những quá khứ chưa từng ghi lại trong lịch sử, làm người ta ngạc nhiên mà cũng không tự chủ được mà mê mẩn.

Hogwarts không có khói súng, không có chiến tranh, làm mọi người vươn lên.

Ravenclaw chăm chỉ hiếu học, Hufflepuff làm đến nơi đến chốn, Gryffindor dũng cảm nhiệt tình, Slytherin trầm ổn thông minh.

Trái lại hiện tại, Ravenclaw chỉ biết tới sách vở, Hugfflepuff trầm mặt không lời gì để nói, Gryffindor xúc động lỗ mãng, Slytherin âm hiểm giả dối.

Mọi thứ này phát triển hoàn toàn trái ngược với hồi trước.

Ngàn năm trước, Giáo Hội không ngừng tấn công phù thủy, các Muggle hận thù phù thủy, trong hoàn cảnh gian nan ấy, nhóm phù thủy đoàn kết lại, Hogwarts xứng danh với một gia đình ấm áp cho phù thủy nhỏ.

Mà hiện tại thì sao?

Không có chiến tranh, không có hãm hại, hoàn cảnh này được nhóm phù thủy ngàn năm trước chỉ biết ước vọng.

Nhưng dưới hoàn cảnh này, Hogwarts lại bị tách biệt, bốn Nhà vì mình hận thù lẫn nhau, hoặc là không quan tâm tới chuyện của người khác mà chỉ biết mình.

Đều nói rất nhiều chuyện sau khi trải qua rồi sẽ biến mất, chẳng lẽ tình trang hiện tại của Hogwarts chính là khúc nhạc dạo cho sự biến mất của nó hay sao?

Giọng Harry kể lại ngày càng nhỏ, nhưng kể cả Ron luôn luôn xúc động cũng không tự chủ được nghĩ lại tình huống này.

“Harry…” Hermione nghĩ tới đầu tiên, cô có chút bất lực nhìn Harry.

“Mình tận mắt nhìn thấy Gryffindor và Slytherin hỗ trợ nhau, cãi nhau ầm ĩ, Hogwarts khi đó thật sự rất náo nhiệt.” Harry vỗ vỗ nhẹ lưng Hermione, “Ba ba… cũng không lạnh lùng vô tình như truyền thuyết, hơn nữa, ba còn kiên nhẫn hơn chú Godric nhiều.”

“Ba ba?” Hermione lặp lại lời Harry, trong chớp mắt đó, cô không biết Harry nói ba ba là chỉ ai.

“Salazar Slytherin, cha nuôi của mình.” Harry ngại ngùng cười, “Khi mình vừa đến không gian đó xảy ra chút chuyện, là ba ba bọn họ đã cứu mình, rồi ba ba nhận mình làm con nuôi…”

Cậu sẽ không nói cho họ biết vì năm đó cậu mất trí nhớ mà gọi đối phương là baba, đương nhiên, nếu ba ba không thích cậu cũng sẽ không nhận cậu làm con nuôi đâu. Harry an ủi mình.

“Cậu cậu cậu cậu…” Ron mở to hai mắt nhìn, “Con nuôi? Con nuôi Slytherin?”

Harry mỉm cười gật gật đầu.

“Merlin ơi, đây chỉ là mơ thôi!” Ron khoa trương chớp mắt, “Không thể nào, cậu là học trò Gryffindor, sao lại trở thành con nuôi của Slytherin, không thể nào…”

“Quan hệ giữa ba ba và chú Godric cũng đã xác định rồi, còn gì không thể chứ?” Harry buồn cười hỏi lại.

“Quan hệ gì?” Hermione tò mò hỏi.

“Quan hệ bạn đời đó.” Harry vuốt tay, “Chú Godric ép buộc lập ra khế ước hôn nhân, trước khi mình trở về, họ đã là bạn đời rồi.”

“Ép buộc!” Ron hít khí lạnh, “Ý cậu là, người sáng lập chúng ta, ép buộc người sáng lập Slytherin? Này này này này… chẳng lẽ là vụ cãi nhau giữa Salazar Slytherin và Godric Gryffindor chính là vì chuyện này? Không thể nào… nhưng… nhưng, vì sao Gryffindor và Slytherin lại đến với nhau, không phải bị trúng Tình Dược chứ? A, nhất định là Tình Dược, nếu không…”

Harry dở khóc dở cười nhìn Ron.

Ngược lại với người khác, khi họ bị hoảng sợ sẽ ngơ ngẩn nửa ngày, mà Ron quả thật vì quá mức giật mình mà nói năng lộn xộn, gần như chuyện không thể nào cũng bị cậu đoán đúng.

Nhìn xem người này vừa mới nói cái gì, tuy trước đó cậu cố ý mơ hồ nói một ít chuyện này ra, dọa bọn họ, nhưng cậu không ngờ Ron sẽ thế này, thật sự là hỏng bét.

Không biết nếu chú Godric biết được người Nhà mình đoán chú ấy “ép buộc” ba ba thì sẽ có vẻ mặt gì nhỉ?