“Mày… Mày…” Draco nhìn Harry một lúc lâu, không nói nên lời.
“Draco, đầu lưỡi con xảy ra vấn đề sao?” Nọc độc quen thuộc xuất hiện trong tai mình, Draco có chút không dám tin mà tìm kiếm chủ nhân giọng nói.
“Ba… ba đỡ đầu?” Nhìn ba đỡ đầu đã lâu không gặp, Draco đương nhiên là vui sướng, nhưng không đợi cậu nói gì, cậu liền nhận ra không bình thường, “Đầu Sẹo, mày quấn ba đỡ đầu tao làm gì!”
Cậu mở to hai mắt, không dám tin nhìn Harry trong ngực Snape.
Cái tên cười không thấy mặt trăng mặt trời đâu cả, cực chói mắt.
“Tao thích, tao vui lòng đấy, sao không?” Harry hợp tình hợp lý nói.
“Severus…” Vốn bị thần chú bắn ngược mà ngã trên mặt đất Voldemort lúc này đứng lên, oán hận nhìn Snape, “Rất tốt, rất tốt, xem ra mi không phải biến mất, mà là trốn đi.”
“Câm miệng.” Snape còn chưa nói gì, phía sau anh đã có người mở miệng, giọng nói kia cực lạnh lùng, gần như không có tình cảm. Nếu nói Voldemort bình thường làm người ta sợ hãi vì thủ đoạn ông ta tra tấn và hành động điên cuồng, vậy sở dĩ Salazar khiến người ta cảm thấy sợ hãi, đại khái chính là khí thế bản thân anh.
Đó là sự khác biệt với Voldemort, khí thế vương giả.
“Chúa tể Hắc ám cho tới giờ không cần nghe lệnh người khác, cũng không ai dám can đảm ra lệnh cho Chúa tể Hắc ám.” Màu đỏ trong con ngươi Voldemort càng đậm.
“Hừ.” Salazar hừ nhẹ một tiếng, Voldemort bỗng nhiên ôm lấy cổ mình, như muốn nói gì nhưng lại không nói được.
“Thật sự là mất mặt.” Dyers vốn đứng sau Harry, khi thấy dáng vẻ Voldemort thì trong mắt ngập tràn thất vọng, “Kẻ như vậy, quả thực làm gia tộc Slytherin mất mặt.”
“Gã không thuộc về gia tộc Slytherin.” Salazar thản nhiên nói, “Gã là gia tộc Gaunts.” Hơn nữa, điểm giống nhau duy nhất trên người gã với gia tộc Slytherin chắc là xà ngữ rồi.
“Linh hồn gã không trọn vẹn, pháp lực hỗn loạn, gần như không có dòng máu Slytherin, duy nhất có thể có liên hệ với Slytherin, chắc chỉ có xà ngữ.”
Godric nhìn Voldemort, vui sướng khi người gặp họa nói.
“Vậy không tốt sao? Đỡ phải ra ngoài nói mình là đời sau Slytherin mà mất mặt.” Helga hừ lạnh nói, đến nay cô không gặp tên nào ngu đến nỗi tách linh hồn mình ra, trước đó thấy một linh hồn không trọn vẹn của Harry họ đã rất kinh ngạc rồi.
Người có chút đầu óc đều biết tầm quan trọng của linh hồn, một người phải đầy đủ mà tồn tại thì không thể làm linh hồn mình bị tổn thương chút gì, tên ngu này lại khác, không chỉ để linh hồn mình tách ra, lại còn tách vài mảnh nữa chứ.
“Cái kia…” Harry sờ sờ mũi. “Gần như toàn bộ giới phù thủy đều biết ông ta là đời sau của Salazar Slytherin.” Trừ cậu thì giới phù thủy không biết rõ lịch sử cũng không quan tâm tới lịch sử, nhưng người như cậu chỉ là số ít, nói vậy, nhóm phù thủy từ nhỏ đã biết việc này. Mà một ít phù thủy do Muggle sinh ra, lần đầu tiên tiến vào giới phù thủy sẽ vì vui vẻ mua mấy quyển sách liên quan tới lịch sử, cũng biết được.
Nhiều năm trước Voldemort đã làm giới pháp thuật trải qua mưa máu gió tanh, người không biết ông ta căn bản là không có.
Năm đó, Voldemort chính là đính tên đời sau Salazar Slytherin mới có thể thu phục được Slytherin, rồi lại lấy cái danh hiệu này định “thanh trừ Muggle”.
Giới phù thủy, có rất ít người không biết ông ta là đời sau của Salazar Slytherin.
Vì thế, Harry nói xong câu đó, sắc mặt Salazar càng lạnh.
“Severus, tôi nghĩ cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì, cậu vào bằng cách nào.” Lucius đỡ trán, ngón tay theo thói quen mà sờ gậy chống, nơi đó có đặt đũa phép của anh, nếu xảy ra cái gì thì anh có thể phóng thần chú bất cứ lúc nào.
“Thu đũa phép của anh lại Lucius.” Snape nhìn động tác của Lucius chỉ biết Lucius nghĩ gì, phải biết người ở đây không ai là không vượt qua máu tanh cả?
Ngàn năm trước, rút đũa phép ra tương đương với khiêu khích, dù là Hogwarts hòa bình cũng không ngoại lệ.
Ngàn năm trước, dù là nói đùa giữa bạn bè cũng không cầm đũa phép chỉ vào người khác, không phải là vấn đề không có lễ phép, mà ngàn năm trước nhóm phù thủy gần như đều có một loại bản năng, bản năng phòng ngự khi đối mặt với nguy hiểm.
Nên vì tránh cho Lucius lát nữa chịu thiệt, để anh ta thu lại đũa phép thì tốt hơn.
“Severus, bạn của tôi.” Lucius nhìn Snape, vẫn không có ý thu gậy chống lại, “Cậu phải biết, tuy tôi luôn hoan nghênh cậu tới làm khách nhưng nếu ở trường hợp tôi còn chưa biết chuyện gì mà biệt thự tôi xuất hiện vài người xa lạ, tôi nghĩ, biểu hiện của tôi là rất hợp lý không phải sao?”
“Đúng là tính cảnh giác không tồi.” Nelson trong ảnh gật gật đầu, “Tuy rằng ta rất bất mãn vì ông lại đi theo một tên điên, nhưng tính cảnh giác này của ông không tồi.”
Đây không phải là lần đầu tiên Lucius nghe được Nelson nói Voldemort là kẻ điên, dù là sự thật, nhưng… Tổ tiên à, ngài là bức ảnh ngài nói lung tung thì không sao, nhưng đến lúc đó chịu khổ là tôi mà.
Lucius ai thán trong lòng.
“Lucius, thu đũa phép của ông lại, vị kia…” Nelson hiển nhiên còn chưa biết tên của Narcissa.
“Narcissa Malfoy.” Snape bổ sung cho y.
“A, Narcissa, hiện tại cô giúp lấy một ít trà bánh tới, sau đó, mọi người ngồi xuống nói chuyện không phải tốt sao?” Nelson trong ảnh nói.
Tổ tiên lên tiếng, Narcissa không thể không rời đi, nhưng Lucius vẫn có chút do dự.
“Ngài quen bọn họ?” không thể, người ngàn năm trước làm sao có thể quen người ngàn năm sau chứ?
“Không phải là đang muốn giới thiệu cho ông sao, ngoan ngoãn ngồi cho ta.” Nelson trừng Lucius một cái.
Cuối cùng Lucius vẫn thu hồi đũa phép, dẫn Draco ngồi xuống một bên.
Godric sôi nổi đến vị trí Voldemort vừa ngồi, dùng thuật biến hình biến cái ghế kia thành lớn, sau đó vươn tay đón Salazar, “Sarah, ngồi đi.”
Salazar ngồi xuống, sau khi anh ngồi xuống, Godric cười hì hì ngồi cạnh anh, cùng chung một cái ghế.
“Vậy, có lẽ mọi người có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc các vị vào bằng cách nào.” Lucius cảnh giác nhìn họ.
Từ khi Chúa tể Hắc ám vào biệt thự Malfoy, phòng ngự toàn biệt thự đều mở ra, không chỉ là vì bản thân Chúa tể Hắc ám mà Lucius cũng muốn phòng ngừa người Bộ Pháp thuật đột nhiên kiểm tra, thừa dịp anh không có nhà mà xông vào, dù sao hiện tại vì Chúa tể Hắc ám vào ở, nơi này có rất nhiều vật phẩm pháp thuật hắc ám.
Khi có rất nhiều vật phẩm phòng ngự như thế mà còn có thể để nhiều người thế này xông vào, Lucius không thể không quái lạ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Đọc tên biệt thự Malfoy, rồi độn thổ vào.” Dyers một bên nhún vai nói.
Lucius mở to hai mắt: đơn giản như vậy?
“Chính là đơn giản như vậy.” Dyers không hề gì mà nói, “Biệt thự sẽ nhận chủ nhân, đồ ngu.” nghe vẻ hơi nặng nề *nhún vai*
Lucius nhíu mày.
“Xử lý gã thế nào?” Helga liếc Voldemort bị cấm nói, “Giết sao?”
“Salazar, cậu muốn xử lý thế nào?” Godric hỏi.
Người là đời sau Slytherin, đương nhiên là giao cho Salazar xử lý rồi.
Salazar thản nhiên nhìn thoáng qua Voldemort, ánh nhìn chết người này làm Voldemort không tự chủ được mà run rẩy.
“Trước cứ giữ lại.” Salazar nói, “Chờ chúng ta điều tra rồi giải quyết chuyện giới phù thủy xong rồi xem sao.”
“Thưa ngài.” Lucius rốt cuộc không nhịn được, những người này vào biệt thự anh đột ngột còn chưa tính, hiện tại lại còn bình tĩnh uống trà ở đây, quả thật như là chủ nhân nơi này vậy.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì nơi này là biệt thự của tôi.”
Salazar nhìn Lucius, lạnh lùng hỏi, “Ông cũng biết đây là biệt thự của ông?”
“Ơ?”
“Ông còn biết nơi này là biệt thự Malfoy, sao trước đó dường như ta thấy người làm chủ không phải ông mà là tên phế vật này?” Salazar thản nhiên liếc Voldemort bị trói bên cạnh, “Ông xác định ông biết rõ đây là biệt thự của ông, ông xác định ông còn nhớ ông mới là chủ nhân của biệt thự này?”
“Tôi…” Lucius nhìn ánh mắt Salazar lạnh như băng, nhất thời không biết nói gì.
“Lucius, trước khi tới ta đã biết cuộc sống của các ông không tốt, nhưng ta không ngờ, ông lại bỏ đi vinh quang gia tộc Malfoy để người khác chiếm lĩnh biệt thự Malfoy.” Dyers đặt chén trà xuống. “Một tên làm mất mặt gia tộc Slytherin, một tên hủy đi vinh quang gia tộc Malfoy.”
“Ba ba, đừng giận!” Nelson vội vàng nói, “Tức giận không có lợi.”
Lucius cảm thấy, dường như mình nghe thấy tiếng dây thần kinh nào đó của mình đứt phựt, thậm chí anh cảm thấy mình hóa đá.
Tổ tiên mới xuất hiện trong ảnh gần đây, nhưng tổ tiên lại gọi đối phương là “ba ba”.
Merlin cái gì cũng được, ai có thể nói cho anh biết đây là chuyện gì không?
Tuy Draco đã trải qua một chuyện trưởng thành rất nhiều, nhưng khi nghe thấy xưng hô quỷ dị này, cậu vẫn thất thố há to miệng.
“Anh à, Nelson nói đúng đó, hiện tại anh tức giận cũng không thay đổi được sự thật hai cha con họ là đồ ngu mà.” Khi Harry an ủi Dyers còn không quên làm thấp cha con Malfoy, “Chúng ta nghĩ xem về sau làm gì là được rồi không phải sao?”
“Anh… Anh…” Draco run rẩy lặp lại lời Harry, đột nhiên cảm thấy choáng váng, cậu vỗ bàn đứng lên, “Mày tuyệt đối không phải là Đầu Sẹo, rốt cuộc mày là ai, tới nhà tao làm gì!”
Harry nhìn Draco thất thố, vô cùng sung sướng mở miệng, “Hù dọa mày đó!”