Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 59: Thiếu nợ




Có đôi khi, một người có thể lặng im không làm gì.

Thực hiển nhiên, hiện tại Harry đang ở trạng thái như vậy.

Từ ngày đó Snape nói cho cậu biết chuyện quá khứ, cậu bỏ chạy tới bên Salazar, cũng không làm gì, thức dậy liền ngẩn người hoặc là dựa vào Salazar phân phó mà đi ngủ hay ăn cơm.

Salazar chỉ có ngày đầu tiên nhìn thấy cậu mặt trắng bệch tiến vào bị dọa nhảy dựng, sau đó hỏi cậu chuyện gì, được Harry trả lời cũng không nói thêm gì nữa.

Buổi tối ngày nào đó, trong thoáng chốc Harry nghe thấy Godric hỏi Salazar vì sao lại mặc kệ Harry như vậy, Salazar chỉ thản nhiên nói Harry cần tự mình nghĩ ra, rồi không nói gì nữa.

Nghe câu nói kia quả thật Harry ngẩn người, cậu chỉ là đang nghĩ về mọi chuyện mà thôi.

Mọi chuyện ở nhà dì Petunia hồi còn nhỏ, ngôn ngữ nghe nói khi còn bé, những đối xử khi còn bé và thái độ mọi người đối với cậu khi vào Hogwarts.

Cùng với, vận mệnh mà cậu phải chấp  nhận.

Cũng vì một lời tiên đoán, ông ta hủy diệt mọi thứ, nhưng lại đối mặt với Voldemort vĩnh viễn đuổi giết làm phiền.

Cũng vì một lời tiên đóan, cậu không có cha mẹ, chỉ có thể sống trong cuộc sống bị họ hàng khinh thường.

Đã từng có bao nhiêu thứ cậu hâm mộ Dudley.

Dù Dudley làm gì trong mắt dì dượng vẫn là tốt, mà dù mình làm gì thì trong mắt dì dượng luôn là xấu.

Cậu cũng từng nghĩ, nếu cha mẹ mình còn sống sẽ như thế nào.

Nhưng đây nói chung vẫn chỉ là một suy nghĩ mà thôi.

Cậu biết, đó không thể nào có.

Cậu đã từng cho rằng sở dĩ cha mẹ bị Voldemort giết, là vì bản thân Voldemort thích giết người, nhưng cậu không ngờ trong này còn một phần nữa.

Bởi vì một lời tiên đoán…

Hơn nữa người mật báo lại là bản thân Snape…

Harry cảm thấy mình nên hận, anh ta hại mình mất cha mẹ, nhưng…

Harry nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng ở cạnh nhau một năm này.

Những sự quan tâm giấu sau chiếc mặt nạ lạnh lùng, những lúc ấm áp khi ở cạnh nhau, từng cái hiện lên trước mặt Harry.

Harry là một người mẫn cảm, cậu có thể cảm nhận được người khác tốt hay xấu với mình, nên cậu biết Snape đối với cậu có phải thật lòng hay không.

Họ thường ngày ở chung, cùng với đi du lịch khi đó, Snape che chở cậu, mọi thứ đối với Harry mà nói, đều làm cậu khó có thể quên.

Harry ở vài ngày bên Salazar, Salazar không để ý cậu, Godric vì Salazar cũng không quản cậu, cho đến một ngày rốt cuộc Harry hạ quyết định của mình.

[Harry…]

Cũng là ngày đó, Herpo tiến vào dặn dò cậu không được chạy loạn.

[Sao vậy?] Harry nghi hoặc hỏi.

[Người của Giáo Hội tới, đừng chạy loạn.]

Người của Giáo Hội tới!

Harry bộp một tiếng trong lòng, [Vậy các giáo sư…]

[Đều ra ngoài chống Giáo Hội rồi, cậu đứng ở trong lâu đài đừng chạy lung tung, phòng ngừa có cá lọt lưới chạy vào gây hại.] Harry nhíu chặt mày ngồi trên ghế salon.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng vang ngoài lâu đài cũng không truyền tới đây, yên lặng mấy ngày nay lúc này với Harry mà nói, cũng làm người ta khó thở.

Cậu nghĩ, cậu vẫn lo cho Snape.

Vì thế, cậu mặc kệ Herpo, chạy ra ngoài.

Chiến tranh bên ngoài rất kịch liệt, phù thủy và Muggle hỗn loạn, nhưng Harry vẫn thấy Snape chỉ trong một cái liếc mắt.

Cậu giải quyết vài người muốn đánh lén Snape, chạy tới cạnh anh, nắm tay anh, tác chiến cùng anh, kích động mấy ngày qua rốt cuộc cũng được an ủi vào giây phút này.

Cậu nghĩ, chỉ cần đứng bên Snape, vậy cái gì cũng không quan trọng nữa, dù hai người đang ở nơi rất nguy hiểm.

Giải quyết mọi thứ xong, cậu nhìn Snape ngất trước mặt mình, nhưng không biết làm thế nào.

“Đưa thầy ấy đi chữa trị,” Rowena ra lệnh, “Thầy ấy cần nhanh chóng chữa trị.”

Harry không nói được một lời mà đi sau Snape, nắm tay anh, Snape cũng nắm tay cậu, độ ấm nơi giao nhau truyền tới, Harry nhìn đối phương, không nói gì.

Cậu bình tĩnh nhìn Rowena chữa trị cho Snape, bình tĩnh mà nhìn miệng vết thương trên người Snape sau khi bỏ quần áo ra, bình tĩnh nhìn một đống lớn độc dược được đút vào miệng Snape, nhưng chỉ có một ít độc dược được anh nuốt vào.

Cậu nghĩ, nếu Snape chết, vậy cậu vĩnh viễn sẽ không biết mình rốt cuộc có tha thứ cho anh hay không, hơn nữa anh đã từng nói phải bảo vệ con trai của Lily. Nếu anh chết thì anh vĩnh viễn không thể làm được, đối với Snape mà nói, đây là một trừng phạt rất tốt đúng không?

Đương nhiên, nếu Snape không chết, vậy chính mình sẽ không bỏ qua cho anh.

Anh làm hại mình mất cha mẹ, hơn nữa từ năm nhất bắt đầu soi mói mình, tuy một năm này anh đối xử với mình rất tốt nhưng hiện tại anh lại bị thương làm mình lo lắng, dù anh tỉnh lại thì anh vẫn không thể được tha thứ.

Dù thế nào thì Snape đều phải nhận trừng phạt.

Harry nghĩ vậy, càng bình tĩnh nhìn Snape, cũng càng… vô cảm.

Rowena nhẹ nhàng vỗ sau lưng Harry, ý bảo cậu đừng như vậy, nhưng Harry chỉ lắc đầu sau đó tiếp tục nhìn chăm chú vào Snape.

Snapepe còn đang hôn mê, nhưng anh đã không chảy máu nữa, nhưng nếu trong mười ngày còn không tỉnh lại thì anh sẽ nguy hiểm.

Nhưng dường như Harry hoàn toàn không thèm để ý cái này, cậu chỉ nhìn Snape, giống như chỉ cần như vậy thôi đã thỏa mãn rồi.

“Harry…” Dyers không biết khi nào thì tiến vào, đi đến sau cậu, “Đừng lo lắng, giáo sư Snape không sao đâu.”

“Em biết,” Harry khàn khàn nói, “Anh ấy không dám có việc, trước khi được em tha thứ, trước khi nhận trừng phạt.”

Anh ấy còn muốn tỉnh lại nghe mình trừng phạt mà, còn thực hiện lời hứa hẹn trước kia nữa.

“Nếu…” Helga nhìn Snape, nhẹ nhàng nói một câu.

Cô không biết Snape còn có thể tỉnh lại không, cô muốn dù xảy ra chuyện gì, Harry đều phải kiên cường.

Nhưng Harry cắt ngang cô.

“Không có nếu.” Harry kiên định nói, lập tức hiền hòa lại, “Nếu thật sự có “nếu”, con liền đi tìm anh ấy, anh ấy đừng mong trốn tránh trừng phạt của con.”

Helga nhìn cậu, cuối cùng không nói gì.

Không ngoài dự đoán, Giáo Hội tổn thất nặng nề trong cuộc chiến lần này, Gryffindor mơ hồ tiết lộ chuyện này cho vua Muggle, để quan hệ hai bên đó bắt đầu căng thẳng. Mà nhóm phù thủy thì tạm thời thở ra, chắc vài năm sau, Giáo Hội cũng không có tinh lực đối phó với họ nữa.

Mà vài năm cũng đủ để bọn nhỏ năm trên tốt nghiệp, sau đó cống hiến cho giới phù thủy.

Sau chiến, toàn bộ giới phù thủy đều được thay đổi, bốn nhà sáng lập mấy ngày này cũng luôn luôn sắp xếp công việc mới. Không có Giáo Hội ngăn cản, rất nhiều nơi vốn không thể đi thử nghiệm cũng có thể đi, họ cần phải sắp xếp bọn nhỏ đi kiến thức một chút khi chúng tốt nghiệp.

Không ai có thời gian quan tâm tới Harry, mà Harry cũng không cần họ quản.

Snape còn chưa tỉnh, Harry không nói gì, mà luôn luôn ở cạnh chăm sóc anh.

Khi một mình, Harry sẽ ngẩn người nhìn Snape.

Sau đó nhớ lại khi họ đi du lịch trước kia, cậu bị sởi, Snape ở cạnh cậu không rời chăm sóc cậu trong những ngày đó.

Dù là vì rất ngứa mà cậu muốn gãi nốt đỏ, hay là vì vừa mới nổi sởi trên người sẽ đau đớn mà trở nên cực nóng nảy, Snape vẫn im lặng, chỉ là bắt lấy tay cậu khi cậu muốn gãi nốt đỏ, khẽ an ủi cậu.

Harry nghĩ vậy, sẽ nhẹ nhàng tới gần tai Snape, khẽ nói với anh, “Anh đừng hòng dùng cái chết để trốn tránh trừng phạt của em, dù anh chết, em cũng sẽ đuổi theo anh, Sev…”

Khi cậu nói với Snape ngày thứ ba, cậu chú ý tới tròng mắt Snape động đậy.

Nhưng Snape vẫn chưa tỉnh lại.

Harry chú ý tới hiện tượng này.

Ngày hôm sau khi lần thứ hai cậu tới gần bên tai Snape, cậu nói, “Ba ba nói nếu anh mười ngày sau không tỉnh lại, vậy anh không cần tỉnh lại nữa, em đã lấy độc dược tới đây, nếu anh thật sự vẫn chưa tỉnh lại, em sẽ uống nó được không?”

Cậu cuối cùng cũng kích thích được Snape ngủ mười ngày mở mắt.

“Em…” Snape khàn khàn nói, “Em đồ ngốc này…”

“Em nghĩ anh còn chưa tỉnh?” Harry nhìn Snape, nở nụ cười, “Em còn tưởng rằng, anh muốn trốn tránh trừng phạt của em chứ.”

Snape nhìn cậu, dường như muốn nói gì.

Harry vẫn chăm sóc anh như trước, đợi khi Snape có thể nói chuyện được, Harry đứng trước mặt Snape, “Sev…”

Snape nhìn Harry, không nói gì.

“Chúng ta cần thảo luận một chút về trừng phạt của em.”

Snape gật gật đầu, “Dù em nói gì…”

“Chát!”

Đáp lại Snape là một bàn tay vang dội.

Harry tràn ngập nước mắt nhìn Snape, “Mạng của anh là của em, là anh nợ em, anh biết không!”

Snape nhìn Harry, không nói gì.