'Không việc gì, chúng ta cứ đi từ từ, tìm một chỗ nào đó nghỉ lại, đợi trời
sáng nếu thấy chúng ta còn chưa về, tự nhiên sẽ có người đi tìm.' Nhìn
cô gái đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, Lãnh Nghị liền lên
tiếng an ủi, giọng nói đó vẫn điềm tĩnh như thường, không hề có chút xao động nào.
Lâm Y nghe hắn nói mới yên tâm đôi chút, cô nép sát vào Lãnh Nghị, bước sát theo hắn, cả hai dò dẫm đi về phía trước ...
Không biết đi bao lâu, Lâm Y chợt nghe Lãnh Nghị kêu nhỏ: 'Lâm Y, em xem, phía trước hình như có một căn nhà!'
Lâm Y nhìn theo hướng Lãnh Nghị chỉ, quả nhiên thấy loáng thoáng phía trước không xa có một căn nhà nhỏ, lòng không khỏi kinh ngạc vui mừng, cô
nhịn không được mừng rỡ kêu: 'Chúng ta qua đó xem đi ... có lẽ bên trong có người!'
Hai người liền tăng tốc bước, rất nhanh đã đứng trước căn nhà nhỏ bằng gỗ kia, bốn bên căn nhà được rào bằng một hàng rào gỗ
thấp, có thể dễ dàng nhìn thấy trong sân trồng rất nhiều cây và hoa, có
một số được trồng trong bồn, một số thì trồng trên đất.
Căn nhà
đó có hai tầng, tầng hai có một ban công rất lớn, cạnh căn nhà còn có
một cây cổ thụ thật cao nhưng căn nhà nhỏ kia không hề có chút ánh sáng
nào, hình như không có ai ở ...
'Hình như không có người!' Lâm Y hơi nhíu mày nhìn gương mặt lờ mờ của Lãnh Nghị.
'Chúng ta tự vào đi!' Lãnh Nghị nói một cách quả quyết. Hắn không đợi Lâm Y trả lời đã nhẹ đẩy cửa rào, kéo tay Lâm Y đi vào ...
Đứng trước cửa căn nhà, Lâm Y gõ nhẹ mấy tiếng, bên trong hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, cô nhìn Lãnh Nghị: 'Thật sự không có người ... làm
sao bây giờ?'
Lãnh Nghị mỉm cười: 'Không sao đâu, ở nhờ một đêm
thôi mà! Chắc người ta cũng không để ý!' Hắn nói rồi đẩy cửa vào. Lâm Y
ngạc nhiên phát hiện, thì ra căn nhà này không có khóa, Lãnh Nghị chỉ
vừa đẩy nhẹ cửa đã không một tiếng động mở ra ...
Căn nhà thực ra rất nhỏ nhưng bên trong không thiếu thứ gì ... Lâm Y ngạc nhiên đi một
vòng khắp căn nhà, tầng một là gian bếp kiểu mở và phòng ăn, chiếc bàn
ăn nhỏ kiểu dáng rất đặc biệt, bên cạnh phòng ăn là một bộ sofa bằng gỗ.
Men theo chiếc cầu thang gỗ nhỏ lên lầu hai, một gian phòng ngủ lớn hầu như chiếm hết diện tích của lầu hai, trong phòng ngủ vẫn còn thoang thoảng
mùi gỗ mới ...
Phía ngoài phòng ngủ là một ban công khá lớn, vây quanh ban công là lan can bằng thủy tinh công nghiệp, đứng ở ban công
này có thể nhìn thấy rất rõ bầu trời sao, thấy những tán lá cây rậm rạp, thấy cả cỏ cây và hoa lá trong sân; nơi ban công còn có hai chiếc ghế
lười bằng gỗ, quanh ban công còn được trang trí bằng những chậu hoa nhỏ
rất đáng yêu.
'Căn nhà này thật đẹp!' Lâm Y mở to mắt, trong
giọng nói không giấu được sự hào hứng và kinh ngạc, cô cất lời khen từ
đáy lòng, nhất thời Lâm Y gần như quên mất mình đang trong hoàn cảnh
nguy khốn mới chạy đến đây!
'Em thích không?' Lãnh Nghị cười, chậm rãi bước đến một chiếc ghế lười ngồi xuống, đôi mắt đen thâm toại nhìn cô chằm chằm.
'Ừm ...' Lâm Y không chút chần chừ gật đầu, hai tay cô chống lên lan can
của ban công, tiếp đó lại truyền đến tiếng kêu càng thêm hào hứng của
cô, 'Xem kìa, dưới tán cây cổ thụ còn có một bàn đu dây! ... Trời ơi,
sao lại giống với căn nhà trong tưởng tượng của em thế!'
'Thật
sao?' Nơi khóe môi Lãnh Nghị nụ cười càng sâu, thân hình cao lớn cũng
đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Y, nhìn gương mặt đầy hưng phấn của cô, đáy mắt người đàn ông bất giác tràn đầy sự nhu hòa.
Lâm Y xoay đầu
liền bắt gặp ánh mắt chăm chú Lãnh Nghị đang nhìn mình, tim cô bất chợt
đập nhanh, nhất thời mới nhớ ra còn không biết đã thoát khỏi nguy hiểm
hay chưa, giọng nói vốn đang đầy hào hứng chợt trở nên bất an, 'Không
biết những người kia liệu có đuổi đến đây không ... chúng ta tắt đèn đi
thôi!'
'Đừng, nơi đây núi thẳm rừng sâu, lại vào ban đêm, muốn
tìm người cũng không dễ vậy đâu, hơn nữa bọn họ cũng không biết chúng ta đã tìm được người giúp hay chưa!' Lãnh Nghị tự tin nói.
Lâm Y
dần bình tĩnh trở lại, cô tin Lãnh Nghị! Nhưng cô vẫn chạy vào phòng ngủ tắt đèn, căn nhà nhỏ lại chìm trong bóng tối, chỉ còn bóng trăng mông
lung, bàng bạc chiếu trên mặt đất.
Lâm Y quay trở lại ban công,
cô nhìn Lãnh Nghị nãy giờ vẫn đứng dựa vào lan can, tắm mình dưới ánh
trăng bàng bạc kia, do dự một chút rồi Lâm Y vẫn đi về phía đó ...
Nhìn thân hình cũng cao lớn như vậy, nhìn sườn mặt với những đường cong tuấn mỹ như vậy, trong đầu Lâm Y không hiểu sao lại hiện lên hình bóng của
một người khác, tim cũng dần đập dồn dập ... Lúc này Lý Tân nên gọi điện thoại cho cô mới phải ...
Không biết vị thiếu gia kia đã phát
hiện cô mất tích hay chưa, không biết ... nếu như hắn biết cô tiết lộ
tin tức cho Lãnh Nghị thì sẽ thế nào ... Lâm Y hơi chau mày, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm vô định về phía chân trời tối mịt, nhất thời có chút hoang
mang lo lắng ...
'Em đang nghĩ gì vậy?' Lãnh Nghị nghiêng đầu
nhìn cô gái nhỏ đang đứng ngẩn người bên cạnh mình, ánh mắt dò xét,
gương mặt nhỏ nhắn kia dưới trăng nhìn càng thêm thanh lệ thoát tục, một vẻ đẹp rất không chân thật nhưng ánh mắt đó rõ ràng là thất thần, đôi
mày thanh tú cũng đang nhíu chặt lại.
'Ừm ... không có gì ...' Lâm Y vội quay đầu nhìn hắn cười cười, thở sâu một hơi như che dấu.
Lãnh Nghị nhìn cô, ánh mắt đầy ý vị pha lẫn sắc bén, trong đêm tối, đôi mắt
đó như hai vì sao sáng, bàn tay hắn bất chợt vươn đến khoác lên eo cô,
xoay cô đối mặt với mình. Lâm Y không phản kháng nhưng mắt rõ ràng không dám nhìn thẳng hắn.
Lãnh Nghị hơi cúi đầu nhìn cô: 'Nói anh nghe em đang nghĩ gì vậy?'
Hàng mi dài của Lâm Y khẽ chớp động, cô vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn
hắn, thật lâu sau mới lên tiếng, giọng nhẹ như làn gió: 'Từ ngày mai,
chúng ta không nên gặp nhau nữa ...'
Sóng mắt Lãnh Nghị hơi xao
động, hắn lẳng lặng nhìn cô, bàn tay đang đặt nơi eo cô càng thêm dùng
sức, một bàn tay khác cọ nhẹ sóng mũi cô rồi nhẹ nhàng áp đầu cô vào
ngực mình ...
Lâm Y rất nhu thuận dán mặt vào ngực hắn, lặng yên
nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, từ ngày mai, họ không gặp nhau nữa,
cứ để cô ích kỷ hưởng thụ những giây phúc gần gũi hiếm hoi này đi! Lâm Y nhẹ nhàng khép mắt, đôi tay lặng lẽ vòng ra sau lưng hắn, siết chặt ...
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như thế, dưới ánh trăng mông lung, giữa không gian đẹp đẽ và huyền diệu này ...
Thật lâu sau giọng nói trầm trầm của Lãnh Nghị mới vang lên trên đỉnh đầu
cô: 'Lâm Y, mỗi người đều có lúc làm sai, hoặc là vì bất đắc dĩ, hoặc là vì một nguyên nhân nào đó mà phải làm chuyện ngược với ý nguyện của
mình ... nhưng cũng không thể vì vậy mà đánh giá bản tính người đó là
tốt hay xấu, em hiểu không?'
Đôi mắt vốn đang nhắm của Lâm Y chậm rãi mở ra, thần tình có chút biến hóa, cô nhớ lại chuyện bất đắc dĩ của mình, nhớ lại gương mặt mang mặt nạ bạc kia, thực ra hắn cũng không
phải là người rất xấu, mấy ngày tiếp xúc cận kề với hắn, Lâm Y thực sự
đã nghĩ như vậy ... Nghĩ đến đây, cô khẽ gật đầu: 'Ừm ...'
Khóe
môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, bàn tay to nhẹ vỗ sau lưng cô:
'Cho nên em hãy buông gánh nặng trong lòng xuống, chuyện đã qua cứ để nó trôi qua ...'
Lâm Y hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen trong veo của cô nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của hắn, sự ôn nhu trong đáy mắt người đàn ông dù là trong bóng đêm cô vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, cô
thấy khóe môi người đàn ông câu lên một đường cong hoàn mỹ: 'Trong lòng
em còn hận không?'
Hận? Sóng mắt Lâm Y chớp động ... Mạc Hưng đã
chịu sự trừng phạt mà hắn đáng nhận, Triệu thị cũng bị liên lụy ... còn
người mang mặt nạ bạc kia cô ... dường như đã hận không được rồi ...
'Không còn ...' Lâm Y trả lời, giọng nhẹ như gió thoảng.
'Tốt!' Lãnh Nghị cười, trìu mến đặt lên trán cô một nụ hôn, 'Vậy đừng nói
những lời như ngày mai không cần gặp lại gì gì nữa ...'
Lâm Y sững sốt nhìn hắn, thực ra hắn cười như thế này thật sáng lạn, chỉ là ... số lần hắn cười thật sự ít quá.
Thì ra Lãnh Nghị cũng có lúc dịu dàng như thế này, dịu dàng đến khiến người ta thật dễ trầm luân trong đó, mũi Lâm Y không hiểu sao có chút chua
xót, cô chủ động dán mặt vào lồng ngực rộng rãi ấm áp kia, nhắm mắt lại, cảm nhận nhu tình hiếm hoi này ...
Đáy mắt Lãnh Nghị tràn đầy ôn nhu, mặt hắn cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô: 'Không phải em nói em
thích bàn đu dây sao? Có muốn xuống lầu chơi một chút không?'
'Được!' Lâm Y nhu thuận đáp lời.