Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 292: Đoạn kết (3)




'Giai Giai sinh bệnh sao?' Nghe Từ Nhất Hạo báo tin, gương mặt không chút biểu cảm của Vương Khiết lúc này mới có phản ứng, bà vụt ngẩng lên nhìn Từ Nhất Hạo, 'Bệnh nặng lắm sao?'

'Phải, bệnh rất nặng! Nếu như không kịp thời ghép thận, tính mệnh sẽ gặp nguy hiểm!' Từ Nhất Hạo hơi khàn đi nhưng ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm Vương Khiết, 'Mà rõ ràng là thận của tôi, con bé không dùng được!'

'Nhất Hạo, vậy ông mau xin với trại giam, để tôi đi bệnh viện, thận của tôi, Giai Giai...' Vương Khiết vội vã nói.

'Từ Giai là con của ai?' Từ Nhất Hạo rốt cuộc tức giận đi thẳng vào vấn đề, nghe câu hỏi của ông, Vương Khiết thoáng ngẩn người, trong mắt trào dâng một nỗi khiếp sợ, bà khẩn trương nhìn Từ Nhất Hạo, cuối cùng bí mật này vẫn không thể giữ được! Cánh môi bà run run nhưng mãi vẫn không nói được nên lời.

Vẻ mặt của Vương Khiết đã nói rõ đáp án cho Từ Nhất Hạo, sắc mặt ông lập tức tái mét, bao nhiêu năm qua, đứa con gái mà ông yêu thương lại không phải là con gái ruột mà đứa con gái ruột thì lại cô độc trưởng thành, chỉ có mẹ bên cạnh bầu bạn! Cảm giác này, đau đớn, khó chịu đến không thể chịu được!

Chậm rãi buông ống nghe xuống, đáy mắt Từ Nhất Hạo vẫn lạnh như băng, ông vừa định đứng dậy rời khỏi phòng thăm gặp thì chợt nghe từ sau vách kiếng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế của Vương Khiết, 'Nhất Hạo, em biết lỗi rồi... anh không thể bỏ mặc Giai Giai, xin anh...'

Từ Nhất Hạo mờ mịt đi trên đường suốt cả một ngày, điện thoại reo lên không ngừng nhưng ông chỉ làm như không nghe được, mãi cho đến khi đường phố đã lên đèn, nghe tiếng chuông điện thoại làn nữa vang lên, ông mới đờ đẫn lấy ra xem, là Từ Giai gọi!

Nhìn cái tên thân quen đó, nhớ lại vẻ dễ thương đáng yêu của cô bé Từ Giai lúc nhỏ, Từ Nhất Hạo cắn răng, rốt cuộc ấn phím đón nghe, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc thút thít suy yếu của Từ Giai, 'Ba ơi, ba đi đâu vậy? Con tìm ba suốt cả ngày!'

Lòng Từ Nhất Hạo không khỏi cuộn lên một nỗi đau xót, nghe Từ Giai vẫn không ngừng thút thít gọi 'Ba, ba ơi...', ông mấp máy môi, thật lâu mới trầm giọng nói, 'Giai Giai, ba đang trên đường về, con đợi một chút!

Bởi vì bệnh tình của Từ Giai vào giai đoạn nguy kịch, dưới sự điều đình của Từ Nhất Hạo, Vương Khiết được bảo lãnh để đến bệnh viện quyên thận cho Từ Giai, làm phẫu thuật ghép thận. Phẫu thuật thành công ngày đó, Từ Nhất Hạo lặng lẽ rời bệnh viện, ngay trong đêm đó đáp máy bay trở lại Trung Quốc.

Ông đến thành phố H, lúc về đến biệt thự nhà họ Lãnh thì vào khoảng gần trưa. Lâm Y đang cùng Linh Nhi đi tản bộ trong vườn hoa thì chợt thấy có người làm vào báo, 'Thiếu phu nhân, Từ tiên sinh đến!'

Nghe vậy Lâm Y không giấu được mừng rỡ vội đi theo người làm trở lại phòng khách; thấy con gái bước vào, nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của con gái, nghe cô ngọt ngào kêu: 'Ba...', Từ Nhất Hạo nghẹn ngào đáp lại 'Y Y...', ông giang đôi tay, nhẹ nhàng ôm Lâm Y vào lòng rất lâu cũng không muốn buông ra, không ngừng thì thào gọi, 'Con gái của ba...'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, ba cô hôm nay rõ ràng cực kỳ kích động! Lâm Y không nhịn được quan tâm hỏi, 'Ba, ba sao vậy?... Ba không sao chứ?'

'Không... sao!' Từ Nhất Hạo hít sâu một hơi, rốt cuộc buông Lâm Y ra, nỗ lực điều tiết cảm xúc, cười một cách nhẹ nhàng, 'Chắc là tại ba già rồi, người già thường hay nhớ đến người thân...'

Đáy mắt Lâm Y ý cười càng sâu, cô dịu ngoan nói, 'Ba, đợi ba về hưu rồi thì về sống cùng bọn con...'

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hai tháng trôi qua trong êm đềm thì từ Paris truyền đến tin tức, Vương Khiết, người được bảo lãnh tại ngoại đột nhiên mất tích, phía cảnh sát đang tích cực truy tìm hành tung của bà; lại qua mấy hôm nữa lại truyền đến tin tức, phát hiện thi thể của Vương Khiết ở một sườn núi nằm ngoài ngoại ô Paris, phía cảnh sát phán đoán là do bà trượt chân té ngã, còn về việc vì sao bà lại lên núi thì cho đến nay vẫn còn là một câu đố!

Còn Từ Giai, sau khi bệnh được chữa khỏi không lâu thì cũng không tiếp tục học đại học nữa mà đến làm việc ở công ty của Lãnh Thành... Lúc đó Lâm Y cảm thấy rất nghi hoặc, cô gọi điện thoại cho Từ Nhất Hạo hỏi thăm chuyện của Từ Giai thì chỉ nhận được câu trả lời bình thản của công, 'Giai Giai đã trưởng thành rồi, để con bé tự quyết định con đường đi của mình...'

Thực ra là vì Từ Nhất Hạo có nhận được một bức di thư của Vương Khiết, trong thư bà đã thú nhận tất cả những việc bà làm trước đây. Thì ra năm đó người Vương Khiết đem lòng cảm mến là Lãnh Thành nhưng Lãnh Thành lại đem lòng yêu Lâm Như Thanh, ông nói với Vương Khiết rằng mình là người theo chủ nghĩa độc thân; thất bại với mối tình đầu, Vương Khiết dồn tất cả phẫn hận lên người Lâm Như Thanh, bà bất chấp thủ đoạn đoạt lấy chồng của Lâm Như Thanh như một cách trả thù... mà Từ Giai đơn thuần chỉ là một sự cố ngoài ý muốn...

Trong bức di thư của mình, bà viết những dòng cuối cho ông: ...Nhất Hạo, nếu như nói từ lúc bắt đầu tôi chỉ xuất phát từ ý muốn trả thù nên mới đến với ông; nhưng sau này tôi biết mình thật lòng yêu ông, rất yêu ông! Những tổn thương mà tôi đã gây ra cho ông, tôi không dám xin ông tha thứ, chỉ đành dùng kiếp sau trả lại cho ông! Xin lỗi ông, Nhất Hạo!...

Chuyện này mãi về sau Lâm Y mới biết trong một lần ngồi trò chuyện với mẹ chồng mình, thực ra Lý Uyển cũng biết chuyện giữa Lãnh Thành với Vương Khiết nhưng bà thật sự không biết Lãnh Thành và Vương Khiết có âm mưu lớn đến như vậy...

Tháng mười một, Paris đã chìm trong màn tuyết lạnh lẽo nhưng trong tòa nhà chính thuộc trang viên biệt thự của nhà họ Lãnh ở ngoại ô thật ấm áp, cả nhà từ trên xuống dưới đều nín thở hết sức tập trung tinh thần, im lặng chờ nghe tin tức từ lầu hai...

Trên lầu hai tạm thời đã dỡ vách ngăn của mấy căn phòng sửa thành phòng sinh, trong đó, thiếu phu nhân của Lãnh gia đang trải qua những cơn đau đớn không thể tránh khỏi của quá trình sinh sản, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu đau đớn của cô...

Mà mỗi một tiếng kêu đó đều khiến Lãnh Nghị đang chờ ở bên ngoài sợ hết hồn, hôm nay hắn mặc một chiếc sơ mi màu đen, quần dài cũng màu đen, cà vạt cũng không đeo, nơi cổ áo mở ra hai nút, lộ ra vùng ngực rám nắng rắn rỏi, trong đôi mắt đen thẳm lúc này tràn ngập lo lắng và thấp thỏm bất an, đôi chân dài không ngừng đi tới đi lui suốt dãy hành lang dài...

Trên sofa gần đó có mặt đầy đủ từ lớn đến nhỏ của nhà họ Lãnh: Lãnh Tuấn nét mặt nghiêm trang, trên mặt Tương Mân thì không có cách nào giấu được nỗi vui sướng và chờ mong, mắt bà không ngừng liếc về phía căn phòng có Lâm Y ở trong; Lý Uyển tuy rằng cố gắng giữ bình tĩnh nhưng ánh mắt không ngừng chớp động đã sớm tố cáo sự kích động trong lòng bà.

'Nghị nhi, con đừng đi nữa, ngồi xuống đi!' Tương Mân rốt cuộc bị Lãnh Nghị làm cho đầu váng mắt hoa, bà chỉ tay về phía sofa ra lệnh, sau đó lại nhỏ giọng an ủi, 'Người phụ nữ nào sinh con cũng đều vậy cả...'

Lãnh Nghị cắn môi, cuối cùng cũng đi đến sofa ngồi xuống, ngồi còn chưa vững thì trong phòng lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, 'Aaaa... Nghị... em không muốn sinh nữa...'

'Không được!' Sóng mắt Tương Mân thoáng xao động, bà vụt đứng dậy xông về phía Lãnh Nghị nắm chặt cánh tay hắn ấn hắn ngồi trở lại sofa, 'Phụ nữ sinh con, đàn ông sao có thể vào xem được chứ... con ngồi yên đó cho ta!'

'Nhưng mà bà nội...' Lãnh Nghị chau mày.

'Không có nhưng mà!' Tương Mân uy nghiêm quát khẽ, đáy mắt lộ rõ sự không vui.

'Không cần...' Trong phòng lại truyền đến một tiếng kêu thảm khiến gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị vặn xoắn lại, hắn cúi đầu thật thấp, bàn tay nhẹ day day huyệt thái dương, trời ạ, phụ nhữ sinh con thực sự khổ vậy sao?

Trong phòng một hộ lý chạy ra, thấy cô ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó, trăm miệng một lời, 'Sao rồi?'

'Đứa bé hơi lớn...' Cô hộ lý cười nói.

'Vậy thì mổ đi, như vậy có thể giảm đi đau đớn!' Lãnh Nghị nói một cách dứt khoát.

'Không được!' Tương Mân và Lý Uyển không hẹn mà cùng kêu lên, lừ mắt nhìn hắn.

'Vì sao không được chứ... khụ khụ, Y Y sinh vất vả như vậy...' Lãnh Nghị chau mày vẻ khó hiểu.

'Mổ sẽ ảnh hưởng đến đứa thứ hai, thứ ba', lần này là Lý Uyển cướp lời, 'Sau này Y Y còn muốn sinh nữa, đúng không?'

'Mọi người muốn bọn con sinh mấy đứa?' Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn cắn môi hỏi.

'Càng nhiều càng tốt!' Trên mặt Tương Mân và Lý Uyển là nụ cười hớn hở.

Lãnh Nghị kinh ngạc nhìn mẹ mình, 'Mẹ, mẹ cũng chỉ sinh một đứa thôi mà!'

'Khụ khụ, không phải giờ mẹ đang hối hận đó sao?' Lý Uyển giả bộ buồn rầu, bà nhìn sang mẹ chồng, 'Mẹ, con thật hối hận trước đây chỉ sinh một mình Nghị nhi thì không sinh nữa, haizz...'

'Đúng vậy đúng vậy...' Tương Mân nói bằng giọng quở trách.

Lãnh Nghị chau mày, mặc kệ hai người đang hát xướng kia, dời mắt về phía phòng sinh, mỗi một tiếng kêu thảm truyền ra là một lần gương mặt tuấn tú vặn xoắn lại...

'Oa...', một tiếng khóc thanh thúy của trẻ con bất chợt vọng ra, tiếng kêu của cô gái cũng đã ngừng lại, trên sofa ai nấy đều mừng rỡ đứng bật dậy...

'Y Y...' Lãnh Nghị cấp tốc xông vào phòng sinh thăm Lâm Y, cô vợ tội nghiệp của hắn chắc là bị hành hạ đến thảm rồi.

Nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì một cô hộ lý đã từ bên trong bước ra, nhanh nhẹn dúi đứa bé đang bế trên tay vào tay Lãnh Nghị, 'Xem con anh này!'

Lãnh Nghị kinh ngạc nhìn đứa bé nhỏ xíu trong tay mình, thằng bé nhỏ như thế, chỉ như một món đồ chơi, chỉ hai bàn tay to của hắn là đủ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nó, còn nhỏ nhưng tiếng khóc của thằng bé thì lại cực vang dội, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mắt vẫn nhắm nghiền, sóng mũi cao thẳng, chiếc miệng nhỏ há thật lớn đang phát ra tiếng khóc rống cực vang dội, sức lực mười phần, hoàn toàn không tương hợp với gương mặt đang nhăn lại kia...

'Con trai tôi?' Lãnh Nghị ngẩn người nhìn cô hộ lý hỏi lại, đáy mắt trào dâng một niềm vui sướng và kinh ngạc không thể tả bằng lời.