Từ Nhất Hạo nhìn con gái, giọng đầy quan tâm: 'Hôm nay con đã làm gì? Có đi ra ngoài tản bộ không?'
'Hôm nay con không ra ngoài... chỉ ở nhà ngủ thôi...' Lâm Y có chút ngượng ngùng nhìn ông cười.
'Y Y, không nhớ bác sĩ dặn con phải đi bộ nhiều một chút sao? Ân, ngày mai ba nhất định phải kêu một người đến cùng con ra ngoài đi dạo, không thể cứ nhốt mình trong nhà được...' Giọng Từ Nhất Hạo vẫn thật từ hòa, đáy
mắt lại không giấu được một chút ý vị sâu xa.
Sóng mắt Lý Mặc
thoáng xao động, ánh mắt càng thêm một phần tà tứ, giọng nói mang theo
chút ý cười: 'Thị trưởng Từ, nếu như quý cô đây không ngại, tôi tình
nguyện làm vệ sĩ kiêm hướng dẫn viên...'
Lâm Y ngẩn người, mắt cô quét về phía Lý Mặc rồi lại quay về Từ Nhất Hạo, vừa mới mở miệng nói
được một tiếng 'Không...' thì đã bị tiếng cười sảng khoái của Từ Nhất
Hạo chặn lại, tiếp đó là tiếng ông: 'Nếu như Lý đại thiếu gia tình
nguyện làm vệ sĩ kiêm hướng dẫn viên của con gái tôi, vậy tôi còn gì
không yên tâm đây chứ?'
'Ba!' Lâm Y sửng sốt gọi, thật kinh ngạc
không biết ba mình định làm gì nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ thoáng qua rồi
thôi, rồi cô nhàn nhạt mỉm cười, 'Chắc không cần làm phiền đến Lý thiếu
đâu... con... cũng sắp làm mẹ rồi, còn có thể đi đâu chơi được chứ?! Có
Linh Nhi theo cùng con là được rồi!' Cô kiên định nhấn mạnh hai chữ "làm mẹ", gián tiếp báo cho Lý Mặc thân phận của mình.
Linh Nhi ngồi ở bên cạnh nghe vậy cũng vội tiếp lời: 'Xin thị trưởng yên tâm, con sẽ
chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt... thiếu gia nhà con sớm đã dặn dò kỹ
rồi...' Linh Nhi thông minh đến mức nào chứ, cô cũng đặc biệt nhấn mạnh
"thiếu phu nhân" và "thiếu gia" mấy chữ này!
'Phải đó phải đó!' Lâm Y vội nặn ra một nụ cười, gật đầu như xác nhận lời Linh Nhi.
Không ngờ Lý Mặc lại xua tay, cười nói: 'Từ tiểu thư, chính bởi vì cô sắp làm mẹ rồi nên càng cần có người chăm sóc... Bổn thiếu gia mấy ngày nay vừa khéo rảnh rỗi, có thể cùng cô đi dạo khắp nơi!'
Lâm Y lần nữa
ngây người, đôi mắt đen láy trừng thật to, cô quay lại nhìn Từ Nhất Hạo, không ngờ Từ Nhất Hạo chỉ điềm nhiên cười nói: 'Được... Y Y, cứ quyết
định vậy đi, ân, Lý đại thiếu gia khó được có lúc tâm tình tốt như
vậy... Cậu ta quả thực có mấy ngày rảnh rỗi, mấy ngày sau thì không rảnh như vậy đâu...'
'Ba...' Lâm Y vừa định lên tiếng thì sau bếp vọng lên tiếng của má Triệu, 'Thị trưởng Từ, có thể dọn cơm chưa?'
'Được rồi Y Y, ăn cơm trước!' Từ Nhất Hạo quả đoán xua tay ngắt lời cô rồi
đứng dậy đi vào bếp trước, Lý Mặc cười cười rồi cũng đứng dậy bước theo
ông; Lâm Y sửng sốt nhìn theo bóng hai người đàn ông, ngồi ở sofa nhất
thời quên cả đứng dậy.
'Thiếu phu nhân, không sao, có tôi ở đây,
không sợ!' Linh Nhi hơi cúi xuống nói nhỏ bên tai cô; hàng mi dài của
Lâm Y nhẹ chớp lên, cảnh tượng hôm đó Linh Nhi nhanh nhẹn một cước đá
văng chiếc xe điện suýt nữa đụng vào người cô lại lướt qua trong đầu Lâm Y khiến cô yên lòng đôi chút. Lâm Y chậm chạp đứng dậy đi về phía bàn
ăn.
Tối hôm đó, sau khi Lý Mặc rời đi, Lâm Y và Từ Nhất Hạo vẫn
còn ngồi ở phòng khách, Lâm Y nhìn chằm chằm ba mình, 'Ba, vì sao lại
muốn Lý Mặc đi cùng con chứ? Như vậy, không thích hợp lắm đâu...'
'Có gì mà không thích hợp chứ?' Vẻ mặt Từ Nhất Hạo vẫn bình thản, điềm
nhiên nói; 'Ai bảo Lãnh Nghị tên tiểu tử kia cứ mãi tổn thương con gái
ba! Ba muốn cho nó biết, con gái ba, rời đi nó cũng có thể tìm được càng tốt hơn...'
'Ba...' Lâm Y kinh ngạc bật kêu lên, cô nuốt nuốt
nước bọt, nhẹ giọng phân trần: 'Lãnh Nghị ... không có làm gì tổn thương con, là con thấy Nghị dạo gần đây rất bận, sợ con ảnh hưởng đến công
việc của anh ấy nên mới quyết định trở về ở tạm mấy ngày...'
'Vậy sao?' Từ Nhất Hạo nhìn con gái chằm chằm, 'Vậy vì sao nó không để cô Hạ Tịch Họa kia rời khỏi nhà mình? Hơn nữa còn hợp với cô ta cùng nói con
có bệnh hoang tưởng gì đó, để con về nhà, để con chịu ủy khuất như vậy
chứ?'
Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, những chuyện này vì sao Từ
Nhất Hạo lại biết rõ như vậy? Cô cắn môi, hàng mi dài rũ xuống, không
thể chối cãi là cô quyết định trở về chính là vì muốn tránh né Hạ Tịch
Họa, những gì Lãnh Nghị làm, Lãnh Nghị nói gần đây cũng khiến cô thấy
hơi khó chiu.
Nhưng nếu có điều gì khiến cô tin tưởng thì đó
chính là: Lãnh Nghị vẫn yêu cô! Chỉ là trong lòng hắn không bỏ xuống
được hình bóng của tiểu Họa Nhi cho nên mới tin tưởng Hạ Tịch Họa như
vậy...
Thấy Lâm Y trầm ngâm không nói, Từ Nhất Hạo nhẹ thở dài
một tiếng, hiền hòa nói: 'Y Y, con yên tâm, chuyện gì ba làm cũng là vì
con, ba sẽ không làm gì tổn thương con... Lý Mặc người này không tệ, gia cảnh cũng khó có người bì kịp, ba đời theo nghiệp binh, ở Bắc kinh cũng có thể coi như người có thể hô gió gọi mưa...'
'Ba...' Lâm Y chau chặt mày vội ngắt lời Từ Nhất Hạo, 'Con... đã sắp làm mẹ rồi!'
Đáy mắt Từ Nhất Hạo một mảnh thâm trầm, ông nhẹ giọng nói, 'Y Y, ba biết
chứ... lần này nếu như Lãnh Nghị muốn đón con về nhà, điều kiện tiên
quyết phải là để Hạ Tịch Họa dọn đi!... Nếu như hắn vẫn tật cũ không
chừa, vậy con cứ bỏ hắn thôi!'
'Ba!' Lâm Y lần nữa kinh ngạc kêu một tiếng. Bỏ Lãnh Nghị? Cô chưa từng nghĩ đến! Đó là ba của con cô mà!
'Được rồi được rồi!' Thấy vẻ lo lắng của Lâm Y, Từ Nhất Hạo lúc này mới bật
cười, vẻ thoải mái, 'Con đừng suy nghĩ nhiều quá, con trở về nhà không
phải là vì muốn an ổn dưỡng thai sao? Vậy con cứ tiếp tục hướng đến mục
tiêu này thôi... Ân, Lý Mặc hắn cũng không phải người xấu!'
'Nhưng ba bảo anh ta mỗi ngày đến, anh ta sẽ hiểu lầm!' Lâm Y vẫn ủ rũ không vui nổi.
'Yên tâm đi Y Y, ba tự có chừng mực!' Từ Nhất Hạo dịu giọng an ủi.
Lâm Y còn đang định nói nữa thì Từ Nhất Hạo đã lên tiếng, giọng điệu như
đang dỗ một đứa bé, 'Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai Lý Mặc sẽ đến dẫn con ra ngoài chơi!... Ngoan!'
Lúc này trong biệt thự nhà họ Lãnh ở
thành phố H, Lãnh Nghị đang ngồi một mình trong phòng sách ở lầu hai,
hắn đang ngả lưng vào ghế, mắt nhắm lại như đang ngẫm nghì điều gì thì
ngoài cửa chợt vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, tiếng động kéo Lãnh Nghị từ
trong cơn suy nghĩ miên man trở về với hiện thực, hắn trầm giọng nói,
'Vào đi!'
Người đẩy cửa vào là Tịch Họa, một tay cô chống ngạng,
tay kia cầm một bình giữ nhiệt, sau lưng cô là quản gia và má Trương, rõ ràng là hai người họ đã đỡ cô lên lầu; 'Nghị', trong mắt Tịch Họa tràn
đầy ý cười, cô nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi sau bàn làm việc,
vui sướng gọi.
Mắt Lãnh Nghị thoáng gợn sóng, hắn ngồi thẳng
lưng, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn Tịch Họa, nhàn nhạt hỏi: 'Tịch Họa, có việc gì?'
Tịch Họa chống nạng chậm rãi đi đến bên bàn làm
việc của Lãnh Nghị, đặt bình giữ nhiệt lên bàn, nhẹ giọng nói, 'Nghị, em có hầm chút canh gà với sâm, để anh bồi bổ cơ thể!' Cô nhìn ánh mắt có
chút nghi hoặc của Lãnh Nghị, hơi ngừng lại rồi bồi thêm, 'Không phải
anh nói gần đây thường cảm thấy rất mệt mỏi sao?'
"Ép cô gái kia
đi, tìm cách toàn diện khống chế cuộc sống sinh hoạt của Lãnh Nghị..."
Những lời đã nghe từ băng ghi âm cuộc gọi bí ẩn cho Tịch Họa chợt vang
lên bên tai Lãnh Nghị, đáy mắt hắn thoáng qua một tia sắc bén rồi biến
mất rất nhanh, tầm mắt rơi trên chiếc bình giữ nhiệt đang được đặt trên
bàn, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
Sự trầm mặc của Lãnh Nghị khiến đáy mắt Tịch Họa trào dâng nỗi lo âu, giọng nói cũng có chút bất an, 'Nghị...'
Mắt Lãnh Nghị lúc này mới dời từ chiếc bình giữ nhiệt sang gương mặt lo âu
của Tịch Họa, khóe môi nhẹ câu lên một ý cười, hắn chỉ tay vào chiếc ghế đối diện, dịu giọng nói, 'Em ngồi đi!'
'Dạ', mắt Tịch Họa lúc này mới lộ chút ý cười, cô chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt to tròn vẫn không rời mắt khỏi Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị cũng nhìn Tịch Họa, trên mặt không lộ chút biểu cảm nào, rồi hắn
lại nhếch môi, giọng nhàn nhạt: 'Gần đây cứ luôn cảm thấy tinh thần uể
oải, trí nhớ nhìn như cũng kém đi nhiều! Nhưng chắc không sao đâu, anh
nghỉ ngơi nhiều rồi sẽ khỏe hơn thôi... Em thì khác, cần phải cố gắng
luyện tập, tranh thủ thời gian hồi phục hoàn toàn!'
'Cho nên anh
phải uống canh này!' Tịch Họa hớn hở cười, 'Chân của em đã khá hơn nhiều rồi, rất nhanh sẽ không cần chống nạng nữa, anh yên tâm!'
'Ừ!' Lãnh Nghị khẽ gật đầu rồi chậm rãi tựa người vào lưng ghế, tay cầm lấy xấp văn kiện trên bàn, tiếp tục lật xem.
Tịch Họa mê muội nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị rồi mắt cô chậm rãi
dời đến bàn tay với những ngón thon dài đang lật văn kiện rồi lại trở
lại trên mặt hắn, Lãnh Nghị dường như không có phản ứng gì; Tịch Họa mím môi, hơi do dự một chút rồi lần nữa lên tiếng nhắc nhở: 'Nghị, anh
tranh thủ uống canh lúc nóng đi!'
Lãnh Nghị lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy lần nữa nhìn sang chiếc bình giữ nhiệt, nhàn
nhạt nói: 'Cứ để đó đi, lát nữa anh uống!' Tịch Họa còn đang định nói gì đó nhưng lúc này điện thoại của Lãnh Nghị trên bàn chợt đổ chuông, hắn
cầm điện thoại lên, liếc nhanh qua cái tên đang nhấp nháy trên màn hình
rồi nhìn sang Tịch Họa, giọng bình thản mà uy nghiêm, 'Tịch Họa, anh
muốn nghe điện thoại...'
Lãnh Nghị muốn một mình nhận điện thoại
quả thực là chuyện hết sức bình thường, Tịch Họa cũng hiểu điều này
nhưng trong mắt vẫn không dấu được một chút thất lạc, cô nhẹ gật đầu,
nhỏ giọng nói, 'Nghị, vậy em xuống nhà trước!'
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, hắn nhìn Tịch Họa đi ra mới chậm rãi ấn phím đón nghe.
Nghe xong cuộc điện thoại đó, Lãnh Nghị nhìn bình đựng canh gà vẫn nằm
nguyên trên bàn, mắt thoáng qua một tia phức tạp, hắn mím môi trầm tư
thật lâu mới cầm điện thoại lên lại, nhắn tin cho Lưu Dũng: 'Cậu đến
đây, tôi có một thứ cần đưa đi xét nghiệm...'
Ngày hôm sau khi
Lãnh Nghị đang ở văn phòng của mình giải quyết công sự thì Lưu Dũng đưa
đến báo cáo kiểm nghiệm thành phần của món canh gà đó, tất cả đều rất
bifnht hường, hoàn toàn không có thành phần gì khác.
Xem ra Tịch
Họa quả thực không có bỏ thuốc vào trong thức ăn của hắn, không làm theo lời của bọn người kia tìm cách khống chế sinh hoạt của hắn! Có thể đoán được, ba năm trước rất có khả năng Tịch Họa cũng vì không muốn bỏ thuốc vào thức ăn của Lãnh Nghị cho nên suýt nữa gây ra họa sát thân cho
chính mình!