'Các người xì xào gì đó?' Đột nhiên truyền đến giọng nói có chút tức giận
của quản gia vang lên, rõ ràng ông từ đâu vừa đi ngang qua nghe được lời bàn tán của những người làm này.
Hai người lập tức im bặt, nhỏ
giọng nói: 'Xin lỗi...' Rồi Lâm Y nhìn thấy từ một góc khuất nơi thang
lầu một bóng người đi ra, chính là má Trương, bà liếc mắt thấy Lâm Y
đang đứng nơi thang lầu, phía sau là Linh Nhi thì đáy mắt thoáng lộ ra
một vẻ khiếp sợ, bà vội khom người chào Lâm Y rồi đi nhanh về phía phòng ngủ của Tịch Họa...
Lâm Y cắn môi, rốt cuộc vẫn tiếp tục chậm
rãi bước xuống, 'Thiếu Thiếu phu nhân... xin... xin lỗi...' Một người
làm khác cũng xuất hiện trước mặt Lâm Y, trong đáy mắt sự khiếp sợ thật
rõ ràng, ở phía lưng bàn tán chuyện của chủ nhân, đây thật sự không phải chuyện một người hầu nên làm.
Lâm Y chỉ nhếch môi cười, cũng
không so đo gì, cô giờ bị người ta nói là bị bệnh hoang tưởng cũng thấy
không sao cả, cũng không còn kích động như lúc ban đầu, họ thích nói gì
cứ nói, giờ điều mà cô quan tâm là cảm xúc của mình liệu có thật sự ảnh
hưởng đến đứa nhỏ hay không!
Chậm rãi đi dạo trong vườn hoa, một
tay Lâm Y lại không ý thức vuốt ve nơi bụng, vừa đi ánh mắt cô vừa nhìn
mông lung về phía trước, suy nghĩ miên man, vì cục cưng, mình không thể
lại vì chuyện của Tịch Họa mà làm hỏng cảm xúc của chính mình!
Nhưng chỉ cần có Tịch Họa ở đó, cảm xúc của mình không thể không bị ảnh
hưởng... Lâm Y chậm chạp dừng bước, đôi mắt đen láy vẫn nhìn mông lung
nơi chân trời... Vậy thì, vì cục cưng, hay là tạm thời mình rời đi? Mày
Lâm Y bất giác chau lại...
Cùng lúc đó, trong văn phòng của mình ở LS quốc tế, Lãnh Nghị đang vùi đầu vào công việc thì điện thoại reo
lên, hắn cầm lên nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút khẩn
trương nhưng cố nén của Lưu Dũng, 'Thiếu gia...' Anh ta chỉ hô một tiếng rồi lại dừng lại.
Mắt Lãnh Nghị lóe sáng, trầm giọng nói: 'Có chuyện gì, cứ nói đi!'
'Thiếu gia', Lưu Dũng lại gọi một lần, giọng nói có chút bất an, 'Kết quả điều tra của chúng tôi là... Hạ Tịch Họa tiểu thư năm năm trước... đã chết
rồi! Mà cha mẹ của Hạ Tịch Họa tiểu thư vẫn còn, cả hai người đều còn
sống trên đời!'
Quả nhiên là có vấn đề! Ánh mắt Lãnh Nghị ghim
trên bức tường trước mặt, cắn mạnh môi đến rướm máu, trong mắt thoáng
qua một tia phức tạp lẫn âm trầm, thật lâu vẫn không nói tiếng nào.
Đầu bên kia tiếng Lưu Dũng lại tiếp tục vang lên: 'Chúng tôi có gặp cha mẹ
cô ấy hỏi qua, Hạ tiểu thư đã qua đời kia mười tám năm trước đúng là có
tham gia một tiết mục biểu diễn văn nghệ mừng ngày 1 tháng 6, nhà của họ vẫn còn ảnh chụp cô ấy mặc chiếc váy màu trắng đang nhảy múa!'
Lòng Lãnh Nghị chớp mắt truyền đến cảm giác đau như xé, Họa Nhi thực sự đã
chết rồi sao? Vậy Hạ Tịch Họa đang ở trong nhà hắn kia là ai chứ? Cô ấy
thực sự là em gái của Lâm Phong sao?
'Thiếu gia', Lưu Dũng lại
nhẹ giọng nói, 'Còn cha của Lâm Phong, tuy rằng ông ấy là tài xế của
Lãnh lão gia, nhưng trong hồ sơ của phòng hộ tịch lại không thể tìm được người này, chúng tôi cho rằng, thân phận của Lâm Phong năm đó là giả
tạo!'
Lãnh Nghị lại lần nữa ngẩn người, cha Lâm Phong năm ấy cố
tình giả mạo thân phận, lẻn vào nhà họ Lãnh, giờ xem ra rõ ràng là nhắm
vào ông nội Lãnh Tân rồi! Vậy ông ta vì sao phải làm như thế? Sau khi
ông ta chết đi còn để cho hai con tiếp tục đến đối phó nhà họ Lãnh sao?
Sau lưng tất cả những chuyện này rốt cuộc có bí mật gì lớn lao đây?
Mặt Lãnh Nghị xanh mét, hắn chậm rãi gật đầu, lạnh giọng nói: 'Cậu cho rằng Hạ Tịch Họa bây giờ chính là em gái của Lâm Phong, còn Hạ Tịch Họa thật sự đã chết rồi có phải không?'
'Đúng vậy thiếu gia!' Lưu Dũng
nhỏ giọng đáp, 'Theo suy đoán của chúng tôi, Hạ Tịch Họa rất có khả năng là bị Lâm Phong giết chết, hắn giết cô ấy sau đó đem em gái của hắn
thay thế cho Hạ Tịch Họa, để cô ấy có thể đến bên cạnh chúng ta tùy thời ra tay!' Nói đến đây Lưu Dũng dừng lại một chút, nghe bên kia vẫn không nói tiếng nào, hắn lại thấp giọng hỏi, 'Có cần bắt Lâm Phong tra hỏi
hay không?'
Trán Lãnh Nghị nổi lên gân xanh, trầm tư thật lâu rồi giọng nói lạnh lùng của hắn mới cất lên, 'Cứ tạm tha cho hắn, đừng làm
kinh động, một mình hắn vốn không có bản lãnh lớn như vậy, tôi còn muốn
xem sau lưng hắn còn có ai sau đó mới đồng loạt bắt hết!' Nói đến câu
cuối, Lãnh Nghị vụt đứng dậy đáy mắt đỏ rực màu máy.
'Được, thiếu gia!' Lưu Dũng nhỏ giọng đáp, 'Tôi cũng cảm thấy phía sau có thể còn có người, theo lý một mình hắn không thể làm được chuyện gì lớn!'
Lãnh Nghị trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng, giọng lạnh như băng, 'Giờ cậu
nhanh chóng đến dưới lầu LS quốc tế đợi tôi, tôi muốn đi một chuyến đến
chỗ cha mẹ của Tịch Họa...'
Một tiếng sau xe của Lãnh Nghị đã
dừng lại trước một khu nhà cũ kỹ của thành phố H, Lãnh Nghị, Lưu Dũng
cùng một thành viên khác tiểu Trương xuống xe đi vào trong, Lưu Dũng và
tiểu Trương đi trước dẫn đường, Lãnh Nghị một mình đi phía sau.
Ba người dừng lại trước cửa một tòa nhà, tiểu Trương ấn chuông của một căn hộ, từ bộ đàm truyền ra một giọng già nua: 'Ai vậy?'
'Bác Hạ, chào bác, cháu là tiểu Trương buổi sáng nay có đến nhà chơi đây,
Lãnh tổng của bọn cháu muốn đến thăm bác!' Tiểu Trương nói vào máy bộ
đàm.
'Được, được...' Theo câu trả lời của ông Hạ, "cách" một
tiếng cửa sắt mở ra, tiểu Trương mở rộng cửa để Lãnh Nghị và Lưu Dũng
bước vào trong, ba người đi theo một cầu thang tối tăm đến trước một căn hộ ở tầng ba thì dừng lại, cửa đã mở, một ông già tuổi khoảng sáu mươi, tóc hoa râm đang đứng nơi cửa, bên trong nhà còn có một phụ nữ thoạt
nhìn tuổi cũng không nhỏ.
Căn phòng khách vốn không lớn, cùng lúc ngồi năm người đã chật chội không chịu nổi, nhắc đến con gái mình Hạ
Tịch Họa, hai người già liền nhịn không được nghẹn ngào, bà Hạ gần như
khóc rống, 'Lúc con gái tôi mới được hai tuổi, chúng tôi đón nó từ trong cô nhi viện về nuôi! Đang tuổi thanh xuân phơi phới, không ngờ con bé
lại cứ thế ra đi... Con tôi không biết bơi, tối hôm đó chúng tôi cũng
không biết vì sao nó lại đi đến bên bờ sông...'
Nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh phút chốc tràn khắp căn hộ nhỏ, ai nấy nhất
thời đều không lên tiếng, Lãnh Nghị mím chặt môi, đáy mắt một mảnh âm
trầm, thật lâu sau, khi nghe tiếng khóc của bà Hạ đã nhỏ dần, tiểu
Trương mới thấp giọng hỏi: 'Bác Hạ, bác có còn tấm ảnh nào của con gái
mình lúc nhỏ không? Có thể lấy ra cho chúng tôi xem một chút không?'
Bà Hạ đưa tay lau lệ, đau xót nói: 'Sau khi con gái tôi mất không lâu nhà
chúng tôi đột nhiên bị cháy, tất cả những giấy tờ liên quan đến con gái
tôi đều bị cháy sạch hết, ảnh chụp cũng không còn, chỉ còn lại một tấm
ảnh tôi để trong chỗ làm, không có mang về nhà là còn thôi, tôi lấy cho
các người xem!'
Đó là một tấm ảnh đã ố vàng, trong ảnh chụp cảnh
một sân khấu đơn giản, trên sân khấu có rất nhiều cô bé mặc váy trắng
giống nhau đang nhảy múa, cùng một kiểu tóc, cùng một kiểu trang phục,
cùng là những gương mặt tươi cười, thoạt nhìn giống hệt như nhau nhưng
Lãnh Nghị vẫn rất nhanh nhận ra Hạ Tịch Họa, cô gái nhỏ với gương mặt
tròn và nụ cười thật ngọt; bởi vì hơn ba năm trước hắn đã từng nhìn thấy những bức ảnh tương tự bức ảnh này trong album ảnh của Hạ Tịch Họa đang ở nhà hắn bây giờ.
Lòng Lãnh Nghị ẩn ẩn đau, rõ ràng bọn người
Lâm Phong đã giết Hạ Tịch Họa, đốt nhà họ Hạ, lấy cắp đi bức ảnh của Hạ
Tịch Họa lúc nhỏ rồi Lâm Phong cho em gái mình mạo xưng là Hạ Tịch Họa
đến tìm hắn.
Nhưng năm đó Lâm Phong cả gan đổi người, vì sao Lãnh Thành, người trở về giúp Lãnh Nghị tìm lại Họa Nhi lại không phát hiện
ra có chút nghi vấn nào?
Lãnh Nghị vẫn còn nhớ rõ, lúc đó Lãnh
Thành dẫn Hạ Tịch Họa đến nước Pháp, khi một Hạ Tịch Họa xinh đẹp duyên
dáng đứng trước mặt Lãnh Nghị, Lãnh Nghị thế nhưng không thể nào tìm lại cảm giác năm đó. Nhưng bởi vì hắn nhìn thấy mấy bức ảnh chụp sân khấu
còn lưu lại của Hạ Tịch Họa, chiếc váy trắng, gương mặt tròn tròn, nụ
cười ngọt ngào đó rất quen thuộc với mình nên hắn vì chuyện này mà còn
đặc biệt trở về nước một lần chỉ để tìm gặp cô giáo Triệu, giáo viên
tiểu học của Tịch Họa, từ miệng của cô giáo Triệu hắn lần nữa chứng thực cô gái đó là Hạ Tịch Họa, lúc đó các cô giáo đều gọi cô là 'Họa Nhi!'
Nhưng giờ sự thật đã chứng minh cảm giác của hắn là đúng, Hạ Tịch Họa mà Lãnh Thành đón về lại không phải là Hạ Tịch Họa thật! Lâm Phong làm thế nào
có thể đổi người mà thần không hay quỷ không biết chứ?
Lãnh Nghị
chậm rãi đưa trả bức ảnh cho bà Hạ, hắn nhìn hai người già vẻ mặt đau
buồn trước mặt, đáy mắt càng thêm âm trầm, hắn mím môi, nhìn hai người
thấp giọng nói, 'Sau này nếu cuộc sống của hai người có gì khó khăn,
đừng ngại, cứ tìm đến chúng tôi!'
Ông Hạ nhìn Lãnh Nghị đầy cảm
kích, 'Cám ơn Lãnh tiên sinh... cuộc sống của chúng tôi vốn cũng không
đáng lo, có một người bà con xa ở nước ngoài nghe nói hai vợ chồng già
chúng tôi sống cô đơn, thường hay gởi tiền về... chỉ là mấy năm gần đây
đột nhiên lại không có tin tức gì, nhưng gần đây lại có liên hệ trở
lại...'
Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén, hắn đăm chiêu một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: 'Người đó đại khái bao lâu không có tin tức?'
'Chắc khoảng ba năm!' Ông Hạ ngẫm nghĩ rồi nói... Mắt Lãnh Nghị và Lưu Dũng cùng lóe sáng...
'Bác có bao giờ gặp người họ hàng đã gửi tiền cho mình không?' Lưu Dũng nhẹ giọng nói.
'Không có... Haizz, anh ta nói mình là cháu, năm đó em trai tôi sau khi đến
Đài Loan thì mất liên lạc... tốn nhiều tiền rồi mà vẫn chưa tìm được
nó!'
Lưu Dũng không nói gì nữa, chỉ âm thầm nhìn sang Lãnh Nghị,
rõ ràng người gửi tiền là Hạ Tịch Họa, vậy Tịch Họa rốt cuộc là vì áy
náy mà gửi tiền cho ông bà Hạ hay là Hạ Tịch Họa vốn không chết, cô ấy
chỉ bị Lâm Phong khống chế, tạo thành cái chết giả để lừa cha mẹ mình?