Chính ngay lúc Lãnh Nghị đang miên man suy nghĩ thì điện thoại trong túi chợt reo lên, đầu bên kia truyền đến tiếng của Lý Tân, 'Thiếu gia, người tài xế trong chiếc xe tải bị tai nạn tối nay đã chết rồi, manh mối của
chúng ta cũng đứt!'
Lãnh Nghị thoáng chau mày, trầm giọng hỏi: 'Tai nạn xe gì Tài xế gì? Cô nói rõ một chút xem!'
Lần này đổi lại là Lý Tân ngẩn người, cô tưởng rằng Lâm Y trở về chắc chắn
sẽ tìm Lãnh Nghị để nói về chuyện này đầu tiên nhưng giờ nghe cách nói
này của Lãnh Nghị, thì ra hắn không hề nghe nói về chuyện này, chẳng lẽ
Lâm Y còn chưa trở về nhà sao?
Mắt Lý Tân lóe lên một tia sắc
bén, cô thấp giọng nói, 'Tối hôm nay lúc Lâm Y lái xe trở về thì có một
chiếc xe tải từ phía bên kia đường chạy thẳng đến suýt nữa thì đụng phải xe của cô ấy, tôi nổ súng bắn vào bánh xe của chiếc xe tải đó khiến nó
bị lật... Xe của Lâm Y từ bên phải đường mới vượt qua được. Từ lúc đó
đến giờ, tính thời gian, chắc là cô ấy đã trở về nhà rồi!
Đáy mắt Lãnh Nghị lập tức u ám hẳn lại, hắn hiểu rồi, Lâm Y vội vã đi tim hắn
chắc chắn là muốn nói cho hắn biết chuyện này, nhưng lại nhìn thấy hắn
dìu Tịch Họa tập đi, cũng khó trách lần này cô gái kia lại giận đến như
vậy. Trong giọng nói trầm thấp của Lãnh Nghị mang theo một chút phẫn nộ: 'Cho dù tên tài xế kia đã chết chẳng lẽ các người không thể điều tra
những người bên cạnh hắn sao? Còn nhật ký điện thoại nữa!'
'Hiểu rồi, thiếu gia!' Lý Tân thấp giọng đáp.
Buông điện thoại xuống, mày Lãnh Nghị càng chau chặt hơn, lúc này chợt nghe
cửa phòng tắm mở ra, thấy Lâm Y mặc áo ngủ bước ra, Lãnh Nghị đứng dậy
đi về phía cô định nói với cô mấy câu nhưng ánh mắt của Lâm Y vẫn không
chịu nhìn hắn một lần nào, cô thản nhiên lướt qua bên người hắn đi thẳng đến bên giường, lật chăn nằm xuống rồi kéo chăn trùm kín.
Lãnh
Nghị ngẩn người đứng đó, hắn nhìn thân người nhô lên dưới chăn, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi đi về phía tủ áo lấy áo ngủ rồi bước vào phòng
tắm.
Lãnh Nghị tắm xong bước ra, nhìn cái bóng trên giường một
lúc rồi chậm rãi bước đến, lật chăn nằm xuống bên cạnh cô gái, cô gái
vẫn nhắm mắt, không có chút động tĩnh nào, thoáng suy nghĩ một chút rồi
Lãnh Nghị nhỏm người dậy, hai tay chống hai bên sườn của cô gái cúi
xuống nhìn cô, lát sau mới nhẹ giọng nói, 'Xin lỗi Y Y...'
Dưới
thân cô gái vẫn không có chút động tĩnh nào, dường như là đã ngủ rồi,
Lãnh Nghị mím môi, chợt như nhớ ra điều gì, hắn hơi nhẹ câu môi, thoải
mái hỏi, 'Đúng rồi Y Y, hôm nay em đem hoa và sữa đến phòng xét nghiệm,
kết quả thế nào rồi? Có thành phần độc tố nào hay không?'
Đôi mắt đang nhắm nghiền của Lâm Y rốt cuộc cũng hơi hé ra, hàng mi dài nhẹ
chớp, ánh mắt lướt qua đầu vai Lãnh Nghị nhìn mông lung nơi góc phòng
không nói một lời, đúng vậy, không có thành phần gì đặc biệt cả!
Lãnh Nghị nhìn cô gái rốt cuộc đã chịu mở mắt ra nhưng vẫn trầm mặc không
nói tiếng nào, môi lần nữa nhẹ câu lên, rốt cuộc cũng tìm ra đề tài thu
hút sự quan tâm của cô! Lãnh Nghị cười nhẹ, 'Thế nào? Còn chưa có kết
quả sao?'
Hàng mi dài của Lâm Y lại chớp lên, giọng nhỏ xíu: 'Bình thường, không có độc tính!'
Lãnh Nghị cúi xuống gần hơn, chiếc mũi cao thẳng cọ nhẹ lên chóp mũi cô gái, giọng thật nhu hòa, 'Ân, cho nên em không cần đa nghi... những thứ kia
chỉ là ảo giác mà thôi...'
Mí mắt Lâm Y giật mạnh, cô cắm môi,
rốt cuộc chậm rãi xoay người nằm thẳng trên giường, đối mặt với Lãnh
Nghị, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn hắn, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn lại mỉm cười, 'Sao lại nhìn anh như vậy?'
'Lãnh Nghị!' Lâm Y chậm rãi cất lời, giọng thật bình thản, 'Lúc đó em đồng ý đón
Tịch Họa về đây ở một phần là vì cảm thấy cô ấy thật tội nghiệp nhưng
chủ yếu là vì em cảm nhận được anh yêu em, em vốn không cần lo lắng điều gì cả, với lại em cũng muốn làm gì đó để anh giảm bớt cảm giác áy
náy... Nhưng giờ xem ra, có lẽ là em suy nghĩ đơn giản quá rồi...'
Đáy mắt Lãnh Nghị một mảnh nhu hòa, hắn lẳng lặng nhìn cô không nói, Lâm Y
mím môi, trầm ngâm giây lát rồi lại nói tiếp, 'Anh giờ cái gì cũng tin
cô ấy hết, không tin em! Anh biết như thế em sẽ cảm thấy thế nào không?'
'Xin lỗi em, Y Y...' Lãnh Nghị dịu giọng nói, nhưng lúc này đây hắn không có cách nào giải thích rõ ràng với cô.
'Đừng nói xin lỗi với em!' Lâm Y tức giận ngắt lời Lãnh Nghị, đôi mắt đen láy vẫn nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt lạnh lùng như nước, sự lạnh mạc ấy khiến
tim Lãnh Nghị đập dồn, giọng bình thản của Lâm Y lại tiếp tục, 'Nếu như, anh vẫn cảm thấy mình chỉ có thể tin tưởng Tịch Họa, không có cách nào
tin tưởng em... vậy giữa anh với em, thật sự không có cách nào tiếp tục
nữa rồi!'
Lãnh Nghị chau mày, hắn mấy máy môi, cố gắng nói gì đó
nhưng cuối cùng chỉ bật ra được một câu, 'Y Y, đừng như vậy... Em biết
là anh yêu em mà!' Hắn chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên mắt cô, chóp
mũi rồi trượt xuống môi cô.
Lâm Y hơi nghiêng đầu sang hướng khác tránh đi nụ hôn của hắn, giọng nói bình thản lại lần nữa vang lên,
'Nghị, giờ em muốn để Tịch Họa trở về căn biệt thự của cô ấy!' Lâm Y đã
nghĩ kỹ rồi, nếu như Tịch Họa đã không đáng tin vậy cô không thể đem cục cưng trong bụng làm tiền đặt cược, bất luận thế nào cô cũng phải toàn
lực bảo vệ sự an toàn của cục cưng!
Lãnh Nghị ngồi thẳng lưng
lên, hắn bình tĩnh nhìn cô gái dưới thân, đáy mắt một mảnh thâm toại,
căn phòng chìm trong im lặng hồi lâu rồi giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Lãnh Nghị mới vang lên, 'Y Y, cho anh thời gian mấy anh để anh từ
từ nói chuyện với Tịch Họa, được không?'
Đôi mắt đen láy của Lâm Y vẫn nhìn Lãnh Nghị đăm đăm, rốt cuộc chậm rãi gật đầu, khóe môi hắn rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười, nhẹ giọng nói, 'Vậy em phải thả lỏng tâm
tình... vì cục cưng của chúng ta!'
"Cục cưng của chúng ta" mấy
chữ này rốt cuộc khiến ánh mắt ảm đạm của Lâm Y sáng lên, đáy mắt thoáng lộ ra vẻ nhu hòa, cô bất giác đưa tay nhẹ vuốt ve bụng mình.
Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu, hiện giờ đối với cô gái này mà nói, cục
cưng trong bụng quan trọng hơn bất cứ gì... Hắn chậm rãi lật người nằm
xuống bên cạnh cô, tay nhẹ đưa ra ôm lấy đầu cô, Lâm Y không cự tuyệt,
để mặc Lãnh Nghị ấn đầu cô lên hõm vai mình...
Lúc này trong
phòng Tịch Họa ở tầng trệt, Tịch Họa đang ngồi tựa vào thành giường ngẩn người, bên cạnh cô là một chiếc máy ghi âm, những lời Lãnh Nghị và Lâm Y nói với nhau lọt vào tai cô không sót một chữ; từ sau khi có chiếc máy
nghe trộm này cô liền không thể ngủ được một giấc nào an ổn, mỗi lần
nghe những lời yêu trên lầu, mỗi lần nghe tiếng thở dốc yêu kiều đều
khiến cô đau lòng không thôi...
Mà tối nay khi cô nghe Lãnh Nghị
hứa với Lâm Y sẽ nói chuyện với cô, qua mấy ngày nữa để cô dọn về căn
biệt thự nhỏ của mình thì lòng cô càng rúng động, đau đến tê dại...
Không, Nghị, em không thể trở về! Em phải tiếp tục ở lại đây! Ánh mắt đờ đẫn của Tịch Họa lộ ra một tia lo lắng và bi thương...
Chính ngay lúc này má Trương ở phòng ngoài nhẹ gõ cửa rồi tiến vào, thấp
giọng nói với Tịch Họa, 'Tiểu thư, điện thoại!' Ánh mắt đờ đẫn của Tịch
Họa nghe vậy mới bừng tỉnh trở lại, cô thu hồi tầm mắt nhưng trong mắt
vẫn không giấu được sự ảm đạm, cô chậm rãi đón lấy điện thoại từ tay má
Trương.
'Có phải là cô đã bại lộ gì không?' Đầu bên kia vẫn là
giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng trước đó, ẩn ẩn mang theo chút tức giận và lo lắng.
'Tôi không biết ông đang nói cái gì!' Tịch Họa thoáng chau mày, nhàn nhạt đáp lời.
'Hôm nay cô nói Lâm Y một mình lái xe ra ngoài! Nhưng vì sao khi chúng tôi
sắp xếp cho một chiếc xe khác đụng vào xe của cô ta thì lại có người cản trở?' Giọng của đối phương tràn đầy nghi vấn, 'Có phải là cô để cho
Lãnh Nghị phát hiện ra điều gì hay không?'
'Các người cho xe đụng vào xe của Lâm Y?' Tim Tịch Họa đập dồn, cố nén một tiếng kêu thất
thanh sau đó vội vàng lấy tay bụm miệng, giọng đầy hoang mang, 'Các
người sẽ bị Lãnh Nghị phát hiện!'
'Tai nạn giao thông! Hắn có thể phát hiện ra gì chứ?' Giọng nói lạnh lùng của đối phương có chút khinh
thường, 'Nếu như hoàn toàn chỉ dựa vào cô thì lúc nào mới có kết quả
chứ? Hai bên đều cùng tiến hành hành động, ít ra cũng sẽ có một bên
thành công!'
Sóng mắt Tịch Họa xao động dữ dội, thật lâu mới
bình tĩnh lại được, cô cúi đầu trầm tư, cô nhớ đoạn đối thoại giữa Lãnh
Nghị với Lữ Thần, cùng đoạn đối thoại với Lưu Dũng, Lãnh Nghị đều nhắc
đến Lâm Y lại bắt đầu xuất hiện ảo giác; cô không nhận ra Lãnh Nghị có
chỗ nào khác thường, nếu theo cá tính của Lãnh Nghị trước giờ, hắn không có khả năng nhẫn nại như vậy, huống gì lúc nào Lâm Y lại đang mang
thai...
Nghĩ đến đây, Tịch Họa thấp giọng nói, 'Không có khả năng tôi bị tôi... Có lẽ là Lãnh Nghị vốn đã sắp xếp vệ sĩ âm thầm bảo vệ
cho Lâm Y!' Nói đến đây, đôi mắt to tròn của Tịch Họa chợt sáng lên,
giọng nói cũng mang theo chút lo âu, 'Các người có để họ phát hiện tai
nạn xe cộ này là có người cố ý sắp đặt hay không?'
'Sao có thể
chứ... tài xế đã chết rồi, hoàn toàn là một tai nạn giao thông bình
thường!' Đối phương trầm tư giây lát rồi lại trầm giọng hỏi: 'Bên đó cô
đã có tiến triển gì chưa?'
Tịch Họa rũ mi, nhẹ giọng nói, 'Tôi đang làm... Lãnh Nghị đã tin tưởng bệnh cũ của Lâm Y tái phát, bị chứng hoang tưởng...'
Đối phương dường như thở phào một hơi nhưng giọng nói vẫn thật âm độc, 'Tốt lắm! Cô phải nhanh chóng tìm cách ép cô gái kia đi... Nếu như cô ta
thật sự không đi thì nghĩ cách xử lý cô ta cũng được! Dùng cách nhanh
nhất khống chế cuộc sống thường ngày của Lãnh Nghị trong lòng bàn tay
cô!'