Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 252: Đau lòng (1)




Rời khỏi phòng thí nghiệm Lâm Y đi thăm Uông Linh, chào hỏi những đồng nghiệp cũ sau đó mời họ cùng đi ăn cơm tối, sau khi dùng cơm xong thì đã hơn tám giờ, sau khi chào tạm biệt mọi người, Lâm Y một mình lái xe trở về.

Xe rời khỏi khu nội thành đông đúc, hai bên đường là những hàng cây dày rợp khiến cả con đường thoạt nhìn có chút u ám, xe của Lâm Y bon bon chạy trên đường, không nhanh cũng không chậm.

Đột nhiên có một chiếc xe tải từ phía ngược lại chạy nhanh đến, từ xa đèn pha đã được bật sáng, ánh sáng chói mắt đến nỗi khiến Lâm Y gần như không mở được mắt ra, cô vội nhá đèn ra hiệu cho đối phương tắt đèn pha đi nhưng chiếc xe tải kia hoàn toàn chẳng có chút phản ứng nào, nó chạy thật nhanh xông thẳng về phía chiếc xe nhỏ của Lâm Y.

Lâm Y cả kinh thất sắc, cô vội đánh vô lăng định cho xe lách vào vệ đường tránh đi chiếc xe kia nhưng chiếc xe tải vẫn xông thẳng về phía chiếc xe nhỏ, rõ ràng Lâm Y lúc này muốn tránh ra đã là chuyện không thể nào...

Đúng ngay giờ phút chỉ mành treo chuông đó, Lâm Y loáng thoáng nghe được hai tiếng súng nổ, đầu chiếc xe tải đột nhiên nghiêng về bên trái sau đó cả chiếc xe cũng nghiêng về bên trái theo, theo quán tính, chiếc xe tiếp tục lao tới đánh thẳng vào một gốc cây cổ thụ ven đường, cây cổ thụ bởi lực tác động quá lớn mà gãy đôi, bên phải đường lúc này đã có một khoảng trống, xe Lâm Y vội vàng lách qua khoảng trống bên cạnh chiếc xe tải đó rồi dừng lại bên vệ đường.

Vẫn chưa tỉnh hồn, Lâm Y vội vã hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra ngoài, chiếc xe tải đã lật nghiêng bên vệ đường, sau đó cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc dẫn theo hai người nữa từ một chiếc xe khác chạy đến trước chiếc xe tải, chính là Lý Tân! Cô đang chỉ huy hai trợ thủ cố gắng nạy cửa chiếc xe tải.

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô vội mở cửa xe bước xuống chạy đến trước mặt ba người, lúc này hai trợ thủ của Lý Tân đã kịp lôi người đàn ông bị thương máu me khắp người ở ghế lái ra ngoài.

'Lý Tỷ...' Lâm Y nhẹ giọng gọi.

Lý Tân quay đầu nhìn sang Lâm Y, nhàn nhạt nói, 'Ở đây không có chuyện của cô, cô mau trở về đi!' Lâm Y nhìn Lý Tân, gật nhẹ đầu rồi quay trở lại xe, nổ máy rời đi. Xe của Lâm Y rời đi không được bao lâu thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên gần đó...

Xe của Lâm Y rất nhanh đã về đến biệt thự của Lãnh Nghị, cô chạy thẳng vào garage đậu lại, Lâm Y nhanh chóng xuống xe rồi đi thẳng vào nhà, cô nóng lòng muốn nói chuyện này với Lãnh Nghị, cô không dám chắc chiếc xe tải kia liệu có cố ý tông vào cô hay không hay chỉ là một tai nạn giao thông bình thường nhưng chuyện Lý Tân cứu cô thì ...

Lâm Y vội vã đi thẳng vào phòng khách, cô nhìn thấy quản gia nhưng Tịch Họa thì lại không có ở đó.

'Thiếu phu nhân về rồi sao?' Quản gia vội bước đến trước mặt Lâm Y lễ phép hỏi thăm.

'Ân', Lâm Y đáp nhanh rồi tùy ý hỏi lại, 'Thiếu gia đã về chưa?'

'Về rồi...' Sóng mắt quản gia thoáng xao động, vội lên tiếng trả lời.

'Ân, tôi đi tìm anh ấy!' Lâm Y vừa nói vừa vội vã bước lên lầu.

Thấy Lâm Y như vậy, quản gia không thể không nhẹ giọng nhắc nhở: 'Thiếu phu nhân, thiếu gia hiện giờ không có ở trên lầu!'

Lâm Y sửng sốt dừng bước rồi xoay người nhìn quản gia, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, lúc bình thường Lãnh Nghị ngoại trừ đi làm, ở trong phòng gym vận động ra thì chỉ ở trong phòng sách xử lý công sự hoặc xem sách, sao tối như vậy rồi mà Lãnh Nghị còn không ở trên lầu, chẳng lẽ lại ở trong phòng gym?

Nghĩ đến đây, sóng mắt Lâm Y hơi xáo động, nhẹ giọng nói, 'Vậy thiếu gia đang ở đâu?'

Quản gia dè dặt quan sát sắc mặt của Lâm Y, hơi do dự một chút rồi mới nhẹ giọng nói, 'Thiếu gia đang ở phòng gym, cùng Tịch Họa tiểu thư tập đi!'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, tư duy trong nháy mắt đông cứng lại, lúc này mà Lãnh Nghị đang ở phòng gym cùng Tịch Họa tập đi? Hắn vẫn là tin lời Tịch Họa mà không tin lời mình! Một nỗi chua xót chợt dâng lên trong lòng, cô chỉ suy nghĩ hai giây rồi xoay người cất bước đi về phía phòng gym.

Lâm Y rất nhanh đã đi đến cửa phòng gym, cô vừa liếc mắt đã thấy tay Lãnh Nghị vòng qua thắt lưng Tịch Họa dìu cô bước đi, khóe môi hắn lộ ra chút ý cười còn Tịch Họa thì cả người như tựa hẳn vào lòng Lãnh Nghị đang chậm rãi nhích từng bước một, trong đôi mắt to tròn tràn đầy vui sướng và hạnh phúc.

Mắt Lâm Y tối lại, cô mím môi lặng lẽ đứng đó quan sát đôi nam nữ đang vô cùng thân thiết kia, không lên tiếng; Lãnh Nghị ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Y đứng ở cửa, đôi mắt đen thẳm hơi lóe sáng, hắn ngừng bước sau đó mỉm cười nói, 'Y Y, em về lúc nào vậy?'

Tịch Họa cũng dừng bước nhìn Lâm Y đang đứng ở cửa, cả người vẫn như cũ tựa vào trong lòng Lãnh Nghị, trên mặt vẫn là nụ cười hạnh phúc, bộ dạng như cô với Lãnh Nghị mới đúng là một đôi còn Lâm Y chỉ như một người khách đến chơi vậy.

Lâm Y mấp máy môi, cô rất muốn rộng lượng nói, 'Em mới về!' nhưng cổ họng như mắc một chiếc xương cá, thế nào cũng nói không nên lời; rồi cô lại nghe tiếng Lãnh Nghị vang lên, dường như là đang giải thích gì đó, 'Hôm nay Tịch Họa đã có thể đứng lên đi được một hai bước rồi... vì để chúc mừng tiến bộ vượt bậc đó của Tịch Họa nên anh đến phòng gym cùng cô ấy tập đi một lát...'

'Ồ!' Lâm Y rốt cuộc khàn khàn thốt ra được mấy tiếng, 'Chúc mừng...'

'Cám ơn Y Y!' Giọng Tịch Họa tràn đầy vui sướng, ẩn ẩn mang theo chút ý cười, cô ngước đầu nhìn người đàn ông tuấn dật bên cạnh, lại cười, dịu dàng nói, 'Nghị, Y Y nói khi nào em có thể đi được, cô ấy sẽ mời em lên phòng ngồi chơi!'

Đáy mắt Lãnh Nghị lại có chút xao động, hắn nhìn sang Lâm Y không nói gì, hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, khóe môi rốt cuộc câu lên một nụ cười, giọng nói lại có chút sắc bén, mang theo chút châm chọc, 'Phòng ngủ của tôi cô đến lúc nào cũng được... Nếu như cô thích, tôi cũng có thể nhường cho cô!'

Mắt Lãnh Nghị tối lại, hắn nhìn Lâm Y chằm chằm, vẫn không nói một lời, đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt toát lên một loại khiêu khích...

Đôi mắt to tròn của Tịch Họa cũng nhìn chằm chằm Lâm Y, giọng yếu ớt phân trần, 'Y Y... Em không có nghĩ như vậy...' Nhưng ý cười và sự vui sướng trong đáy mắt cô thì dâng trào như thủy triều, không có cách nào che dấu được.

Mắt Lâm Y dời từ trên mặt Lãnh Nghị sang mặt của Tịch Họa lại lần nữa quay về trên mặt Lãnh Nghị, đạm mạc thản nhiên, khóe môi cô lộ ra một nụ cười lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt, 'Em lên lầu trước, hai người cứ tiếp tục...' Nói rồi không đợi Lãnh Nghị trả lời mà xoay người rời đi.

Dùng sức đẩy mạnh cửa phòng ngủ, lại dùng sức sập cửa lại, bước chân Lâm Y rốt cuộc dừng lại, cô ngẩn người đứng giữa phòng, trong lòng dâng lên từng trận đau đớn, đau đến cô không thể thở được, đúng vậy, đúng là lúc đầu là cô đồng ý đón Tịch Họa về đây ở, cũng chính cô nói với Lãnh Nghị là mình sẽ không ghen tuông.

Đó là vì cô tin tưởng vào tình yêu của Lãnh Nghị, tin tưởng tình yêu sâu đậm này sẽ không thể thay đổi... Nhưng hiện giờ Lãnh Nghị lại luôn che chở cho Tịch Họa, vẫn luôn tin tưởng lời Tịch Họa mà không tin tưởng lời cô nói! Hơn nữa, hai người họn còn có thể thân mật như thế dìu nhau tập đi!

Lòng Lâm Y đau quá đỗi!

Đang lúc cô còn đứng thẫn thờ giữa phòng thì cửa sau lưng lại bị đẩy ra, Lâm Y không cần quay đầu lại cũng biết chắc đó là Lãnh Nghị! Cô vội thu lại ánh mắt đờ đẫn, cất bước đi về phía tủ, tùy tiện lấy ra một chiếc áo ngủ, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn Lãnh Nghị một lần.

Rút chiếc áo ngủ ra, Lâm Y xoay người định bước vào phòng tắm thì cả người đã bị Lãnh Nghị ôm siết lấy từ phía sau; hai tay hắn từ phía sau vòng qua thân thể mảnh khảnh của Lâm Y, gương mặt tuấn dật dán lên mái tóc dài của cô, hơi thở ấm áp phất qua từng sợi tóc mềm mại của cô.

Thân thể Lâm Y hơi cứng lại nhưng vẫn để mặc Lãnh Nghị ôm mình, không lên tiếng, hai người cứ trầm mặc như thế hồi lâu rồi Lâm Y nhẹ giãy ra, giọng không mặn không nhạt nói: 'Buông em ra, em muốn đi tắm...'

'Y Y...' Tay Lãnh Nghị cũng không có ý buông ra, hắn cúi xuống cho đến khi đôi mắt đen thẳm của mình nhìn đến mắt Lâm Y mới thôi, 'Em là vợ anh... Tịch Họa, anh chỉ cùng cô ấy tập đi một chút thôi, nếu như em không thích, sau này anh không tập cô ấy nữa, được không?'

'Không sao, anh thích tập cùng cô ấy thì cứ tập thôi, tùy anh!' Giọng Lâm Y vẫn không mặn không nhạt, không có chút xao động nào.

'Y Y, em biết người anh yêu là em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi...' Môi Lãnh Nghị nhẹ lướt qua mái tóc dài của Lâm Y, giọng nhu hòa mà đầy từ tính.

'Giờ em không muốn nói về chuyện này, giờ em chỉ muốn đi tắm rồi ngủ thôi...' Lâm Y lạnh nhạt ngắt lời Lãnh Nghị! Ý định nói với Lãnh Nghị chuyện xảy ra tối nay vốn mãnh liệt là thế nhưng tới lúc này, cô lại hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào nói cho hắn nghe chuyện đó nữa cả.

Lãnh Nghị cắn môi, đáy mắt thoáng có chút gợn sóng, hắn suy nghĩ một thoáng rồi buông tay ra, nhẹ giọng nói, 'Được, vậy em đi tắm trước đi...'

Lâm Y vẫn không nhìn hắn một lần mà đi thẳng đến phòng tắm, rất nhanh từ phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt, ánh mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia phức tạp, hắn chậm rãi bước đến sofa ngồi xuống.

Hắn muốn biết người ở sau lưng Tịch Họa là ai, hắn rõ ràng cảm nhận được đố phương khí thế hung mãnh hơn nữa rất rõ ràng, trước khi Tịch Họa xảy ra tai nạn ba năm trước bọn họ đã quen biết nhau! Từ lúc đó một âm mưu nham hiểm đã tồn tại... Vậy hắn có thể nói cho Lâm Y hay không? Rõ ràng là không thích hợp, một phần là vì Lâm Y nếu biết được chân tướng sự thật chỉ càng làm cô thêm một phần nguy hiểm, hơn nữa theo cá tính của Lâm Y, cô vốn không biết che dấu những suy nghĩ của bản thân...