'Bà làm gì vậy?' Lâm Y vừa tức giận quát vừa ngồi dậy.
'Xin ... xin lỗi thiếu phu nhân!' Má Trương sợ đến mặt trắng bệch, bà hoảng
loạn nâng bình hòa trong tay lên, 'Là Tịch Họa tiểu thư hôm nay đi dạo
mua một chậu hoa, bảo tôi đưa lên phòng của thiếu phu nhân...'
Lâm Y lúc này mới nhận ra trên tay má Trương là một chiếc lọ thủy tinh tinh xảo, bên trong là một bó hoa tulip đủ màu sắc rực rỡ, ánh mắt cô ghim
chặt nơi bình hoa giây lát rồi lại chau mày, lạnh giọng hỏi: 'Nhưng tôi
còn chưa cho phép bà tiến vào, sao bà có thể tùy tiện bước vào phòng
chứ?'
'Xin lỗi!' Má Trương cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói, 'Là tại
tôi quá nóng lòng... Tịch Họa tiểu thư nói trong phòng của cô không có
hoa tươi nên cố tình ra ngoài chọn mua về, bảo tôi đưa lên trên phòng
cô. Cô ấy nói nếu như cô ngủ rồi thì không cần đánh thức cô dậy, cứ để
trên bàn là được rồi!'
Trái tim Lâm Y chợt đập dồn, Tịch Họa sao
lại biết trong phòng cô không có hoa tươi? Dĩ nhiên cũng có thể do người làm nói cho cô biết... Lâm Y cắn môi, nhìn bình hoa đủ màu sắc kia,
trầm tư thật lâu không nói tiếng nào, má Trương dè dặt quan sát sắc mặt
của cô, nhỏ nhẹ hỏi: 'Thiếu phu nhân, bình hoa này... cô muốn đặt ở
đâu?'
Cắn răng, Lâm Y rốt cuộc bật ra hai chữ: 'Trên bàn!', má Trương lập tức đặt bình hoa lên bàn rồi vội vã rời khỏi đó...
Chính ngay lúc má Trương lùi ra khỏi phòng, một bóng người ở ngoài cửa xẹt qua rồi như tia chớp lướt vào căn phòng bên cạnh...
Thấy má Trương rời khỏi phòng, Lâm Y vô lực ngồi phịch xuống giường, ánh mắt cô dính chặt nơi bình hoa, trầm tư thật lâu. Cảnh tượng hôm đó ở bên bờ hồ, Tịch Họa nhảy lên, đẩy mạnh cô; hình ảnh Tịch Họa đứng ngoài cửa
phòng trong buổi tối hôm đó; tiếng Tịch Họa gọi cô trong giấc ngủ mơ
màng; hôm nay má Trương lại đột ngột đẩy cửa phòng mà vào; từng chút một lần lượt hiện ra trong đầu cô...
Lâm Y càng nghĩ thì càng tin
cái mình nhìn thấy không phải là ảo giác, chắc chắn là thật! Điểm mấu
chốt là, giờ phải làm sao thì những người khác mới tin tưởng cô đây?
Cứ thế, Lâm Y ngồi trên giường đầu óc xoay chuyển không ngừng mãi đến khi
sắc trời dần tối lại, màn đêm dần buông xuống thì ánh mắt cô mới lần nữa hướng về phía bình hoa, cô chậm rãi bước xuống giường, đi đến bên cạnh
bình hoa, tỉ mỉ nhìn xem sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi lại đưa mũi đến gần ngửi nó...
Lúc Lãnh Nghị về nhà, Lâm Y vẫn đang đứng trước bình hoa săm soi, nghe tiếng động nơi cửa cô mới vụt quay đầu lại nhìn, khi gương mặt tuấn dật của Lãnh Nghị đập vào trong mắt, đáy mắt
Lâm Y mới thoáng qua một chút ý cười, cô không kìm lòng được nhẹ giọng
gọi: 'Nghị...', trong giọng nói không giấu được sự vui sướng.
'Y
Y...' Đáy mắt tràn đầy ý cười của Lãnh Nghị lúc này thoáng qua một tia
kinh ngạc, 'Em còn chưa ngủ sao? Sao lại đứng ngẩn người ở đây?' Vừa nói hắn vừa bước đến bên cạnh Lâm Y, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt rơi trên bình hoa tulip trên bàn, ngạc nhiên hỏi: 'Hoa đẹp thế, em mua sao?'
'Không phải!' Trong vòng tay Lãnh Nghị, Lâm Y nhẹ nhàng xoay người lại mặt đối mặt với chồng, cô ngẩng đầu lên, trả lời một cách ngắn gọn.
Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên một nụ cười, hắn nhìn vẻ mặt có chút khác
thường của Lâm Y, giọng nói tràn đầy sủng nịch, 'Thế là thế nào?'
Lâm Y mím môi, nhẹ giọng nói, 'Là Tịch Họa mua tặng em!'
Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn hơi nhướng mắt lên, sau đó cười nói: 'Vậy em phải cám ơn cô ấy nha, ừ, anh đã nói Tịch Họa là một cô gái rất tốt rồi mà, em phải đối xử tốt với cô ấy một chút!'
'Nhưng mà
Nghị..' Lâm Y thoáng chau mày, trầm tư hồi lâu rốt cuộc quyết định nói,
'Trưa nay lúc em đang ngủ, thực ra là chưa ngủ... má Trương gõ cửa, em
không trả lời bà ấy, bà ấy... tự tiện đẩy cửa vào!'
'Ồ!' Đáy mắt
Lãnh Nghị có chút gợn sóng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, hắn nhìn Lâm Y, 'Vì sao bà ấy lại làm thế? Em có hỏi bà ấy chưa?'
'Em hỏi rồi!' Lâm Y nhẹ giọng nói, 'Bà ấy nói Tịch Họa có dặn, nếu như em còn
đang ngủ thì đừng đánh thức em, lẳng lặng đặt bình hoa trong phòng là
được rồi!'
Lãnh Nghị làm ra vẻ bừng tỉnh, 'Ồ, thì ra là thế. Tịch Họa nói cũng đúng thôi, thấy em ngủ thì đánh thức em làm gì, cứ đặt hoa lên bàn là được rồi... Ân, Y Y, Tịch Họa quả là người suy nghĩ chu
toàn!'
'Nhưng mà, Nghị, em luôn cảm thấy chuyện này có vấn đề...' Đầu mày Lâm Y càng chau chặt thêm.
'Được rồi được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá...' Lãnh Nghị nhẹ giọng ngắt lời
Lâm Y, đôi tay đang ôm lấy cô dần siết chặt hơn, cúi xuống âu yếm ấn lên trán cô một nụ hôn, dịu giọng nói, 'Qua mấy ngày nữa anh với em ra
ngoài đi du lịch một chuyến cho thoải mái, ân, giờ chúng ta xuống lầu ăn cơm trước, được không?' Rồi không để cô kịp trả lời đã khoác tay lên
vai kéo cô xuống lầu.
Lúc Lãnh Nghị khoác vai Lâm Y xuống lầu,
vừa hay lúc đó Tịch Họa cũng từ trong phòng mình đi ra, má Trương đẩy xe cho cô; bước chân Lâm Y không tự chủ được khựng lại, mắt nhìn Tịch Họa
chằm chằm, Lãnh Nghị cũng dừng bước nhìn cô.
Tịch Họa cũng nhận
ra ánh mắt khác thường của Lâm Y nhưng cô vẫn bình thản mỉm cười, 'Y Y,
hoa tôi tặng cô có thích hay không?' Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cuối cùng mỉm cười, nhẹ gật đầu.
'Xin lỗi!' Ngồi trên xe lăn
Tịch Họa tiếp tục nhẹ giọng nói, 'Tôi vốn muốn tự mình đưa lên cho cô,
chỉ tiếc là chân tôi còn chưa khỏi hẳn, không thể bước lên lầu... chỉ
đành nhờ má Trương mang lên, nghe nói bà ấy tưởng rằng cô đã ngủ, dọa cô sợ đến giật mình đúng không?'
'Ồ, không sao, Tịch Họa!' Lãnh
Nghị đứng bên cạnh mỉm cười, 'Y Y sẽ không để tâm chuyện này đâu... Ân,
em cũng chỉ có lòng tốt thôi!' Ánh mắt hắn thật nhu hòa, cả giọng nói
cũng vậy.
'Ân, chỉ mong Y Y không để tâm là tốt rồi!'Giọng Tịch
Họa tràn đầy vui sướng, ánh mắt cô rơi trên gương mặt tuấn dật của Lãnh
Nghị, vẻ vui sướng trong đáy mắt càng là không thể che dấu được.
Lãnh Nghị sao lại chỉ tin lời Tịch Họa mà không tin lời mình chứ? Lâm Y quay đầu lại nhìn Lãnh Nghị, đáy mắt lặng lẽ lướt qua một tia không vui...
Sau giờ cơm tối bầu không khí trong phòng khách nhà họ Lãnh thật ấm cúng,
Lãnh Nghị vắt tréo chân thoải mái ngồi tựa vào sofa đọc báo sau đó mở
tivi lên xem, Lâm Y thì ngồi bên cạnh hắn cùng hắn xem tivi, Tịch Họa
ngồi trên xe lăn tiếp tục công việc may vá của mình, thỉnh thoảng cũng
đảo mắt qua tivi góp vui.
Vào khoảng chín giờ, quản gia tiến vào báo: 'Thiếu gia, Lưu Dũng xin gặp!'
Lãnh Nghị nhàn nhạt nói: 'Bảo anh ta vào đi!' Quản gia đáp lời rồi lui đi.
Lát sau Lưu Dũng tiến vào, anh ta đi đến bên cạnh Lãnh Nghị cúi đầu chào, 'Thiếu gia!'
'Có chuyện gì?' Giọng Lãnh Nghị vẫn thật bình thản, đầu cũng không ngẩng
lên, mắt cứ dán lên màn hình, một vẻ hoàn toàn không để ý.
'Ồ.. có chút vấn đề liên quan đến hợp đồng cần báo cáo với ngài một chút!' Lưu Dũng cung kinh đáp lời.
Đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên một tia sắc bén rồi vụt tắt, hắn
đứng dậy, 'Được... vậy chúng ta vào phòng sách nói chuyện đi!' Lưu Dũng
vội gật đầu rồi lách người nhường Lãnh Nghị bước trước còn mình thì theo sát phía sau.
Lâm Y nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nghị, đôi mắt
đen láy bất giác sáng lên, sau đó cô cũng đứng dậy, giọng nhàn nhạt:
'Tôi cũng lên lầu...'
Tịch Họa cười không lên tiếng, chỉ đến khi
bóng lưng Lâm Y cũng khuất sau cầu thang cô mới hời hợt phất tay ra hiệu cho má Trương nãy giờ vẫn đứng bên cạnh là mình muốn về phòng, má
Trương vội vàng bước tới đẩy xe lăn của Tịch Họa đi vào phòng của cô.
Trong phòng sách, Lưu Dũng đang ngồi đối diện với Lãnh Nghị, thản nhiên nhắc
với Lãnh Nghị một vài công sự không quá quan trọng, sau đó giọng nói
bình thản của Lãnh Nghị vang lên, 'Lưu Dũng, gần đây sức khỏe của Y Y
không được tốt lắm, thường xuất hiện ảo giác ... Tôi phải bớt chút thời
gian ở bên cạnh cô ấy, chuyện công ty mấy ngày gần đây cậu phụ trách
nhiều một chút!'
Lưu Dũng rất phối hợp, gật đầu nói: 'Được, thiếu gia, bệnh của thiếu phu nhân quan trọng hơn, ngài có rảnh thì cùng cô
ấy nhiều hơn, công việc bên đó tôi sẽ cố gắng làm tốt!' Hắn vừa nói vừa
rút một tờ giấy trắng viết lên mấy chữ: Theo quan sát hai ngày nay tạm
thời chưa phát hiện có người lạ nào xuất hiện, người làm của Tịch Họa
tiểu thư là đồng bọn.
Lãnh Nghị nhẹ gật đầu, hắn nheo mắt trầm tư một lúc rồi mới cầm bút viết lên trang giấy: Công việc Lý Tân đang theo dõi cậu tạm thời tiếp quản, để Lý Tân chuyên tâm phụ trách bảo vệ sự an toàn cho Lâm Y.
Lãnh Nghị lờ mờ cảm thấy một âm mưu đáng sợ đang bủa vây quanh hắn và người nhà của hắn, đây là chuyện Tịch Họa tuyệt
đối không thể một mình làm được! Vì để đề phòng bất trắc, hắn chỉ có
cách phái trợ thủ đắc lực nhất của mình đi bảo vệ sự an toàn cho Lâm Y.
Lúc này ở trong phòng ngủ, Lâm Y đã tắm xong, cầm một quyển sách trở lại
giường nhưng tâm tư của cô hoàn toàn không đặt ở những trang sách mà
liên tục xuất thần. Áo não, Lâm Y gập sách lại, mở tivi lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm màn hình nhưng cũng xem không nhập tâm... Cảnh tượng trưa nay má Trương rón rén đi vào trong phòng lại hiện lên trong đầu,
sau đó là hình ảnh Tịch Họa đứng nơi cửa phòng ngủ, lại còn tiếng gọi
của Tịch Họa.
Ánh mắt của Lâm Y dời từ tivi sang bình hoa tulip
đang bày trên bàn, cô nhẹ cắn môi trầm tư, rốt cuộc quyết định xuống
giường bê bình hoa đó ra ban công, mở cửa rồi ném nó ra ngoài sau đó
quay vào trong phòng, ngồi trở lại trên giường.
Lưu Dũng đi rồi,
Lãnh Nghị một mình ở trong phòng sách xử lý công sự, khi đã giải quyết
xong những việc quan trọng hắn mới đứng dậy đi trở về phòng. Nhẹ đẩy cửa phòng ngủ, vừa bước vào Lãnh Nghị đã thấy Lâm Y đang ngồi trên giường
ngẩn người, thấy hắn đẩy cửa vào, cô gái kia chỉ thờ ơ ngẩng lên nhìn
hắn một cái rồi chẳng có biểu hiện gì khác.