Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 249: Hoài nghi (4)




'Nghị, tranh gì vậy?' Tịch Họa ngồi phía trước cũng không kìm được sự tò mò quay đầu nhìn lại Lãnh Nghị.

'Ồ, mấy bức tranh trong phòng ngủ của chúng ta và phòng sách cũ quá rồi, anh bảo người đổi nó đi... những bức tường trong phòng Tịch Họa cũng trống trải, anh bảo họ thuận tiện mang thêm một bức nữa đến!' Giọng Lãnh Nghị thật điềm tĩnh, sau đó hắn quay nhìn sang quản gia, 'Bác dẫn họ đến phòng ngủ của tôi và phòng sách, cả phòng của Tịch Họa nữa, để bọn họ treo tranh lên...'

Quản gia nghe lời lui xuống, Lãnh Nghị vẫn tiếp tục ngồi xem phim với Lâm Y và Tịch Họa, không lâu sau quan gian vội vã vào báo, 'Thiếu gia, tranh trong ba gian phòng đều treo xong cả rồi, ngài có muốn đi xem không?'

'Được!' Lãnh Nghị nhàn nhạt nói, rồi hắn nhìn sang Lâm Y bên cạnh, nhẹ giọng nói, 'Em cứ xem phim, anh đi ra ngoài một chút rồi vào!' Thấy Lâm Y nhẹ gật đầu, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị lúc này mới đứng dậy rời đi.

Hắn bước qua dãy hành lang dài đi về phía phòng khách trên lầu, quản gia theo sát sau lưng hắn; hai người đàn ông cao lớn trong bộ quần áo công nhân đang ngồi trước bàn làm việc thấy Lãnh Nghị bước vào lập tức đứng dậy, nhỏ giọng gọi: 'Lãnh tổng!'

Lãnh Nghị đưa tay ra hiệu cho họ ngồi, hắn thì bước đến chiếc ghế sau bàn làm việc ngồi xuống, hai người đàn ông thấy Lãnh Nghị đã yên vị trên ghế mới lần nữa ngồi xuống trở lại.

Lãnh Nghị hơi ngả người ra sau, ánh mắt như dao phóng về phía hai người đàn ông, không nói tiếng nào.

Hai người kia nhìn nhau hội ý rồi một trong hai người khom xuống sờ soạng dưới bàn làm việc của Lãnh Nghị, rất nhanh đã lấy ra một thứ gì đó màu đen, thoạt nhìn giống như một chiếc nhút áo sau đó anh ta thuần thục bỏ nó vào trong một chiếc hộp bằng kim loại màu trắng, đóng nắp lại... Làm xong tất cả anh ta mới nhìn Lãnh Nghị, nhẹ gật đầu.

Lãnh Nghị lạnh lùng nhìn một loạt động tác của người đàn ông, đáy mắt một mảnh âm trầm, ánh mắt từ tính mà uy nghiêm lúc này mới vang lên, 'Nói!'

Một trong hai người hắng giọng nói, 'Thiếu gia, trong phòng khách chỉ có một chiếc máy nghe lén được lắp ở dưới bàn làm việc của ngài này thôi!'

Thì ra thứ mà người đàn ông trong bộ đồ công nhân kia vừa lấy từ dưới bàn làm việc của Lãnh Nghị ra là một chiếc máy nghe lén còn chiếc hộp bằng kim loại màu trắng kia có công dụng hoàn toàn phong bế, khi chiếc máy nghe lén bị bỏ vào trong hộp thì hoàn toàn mất đi công dụng của nó, vì vậy sau khi Lãnh Nghị nhìn thấy người đàn ông bỏ nó vào trong hộp, đóng lại thì mới bắt đầu nói chuyện.

Người đàn ông trong bộ áo công nhân nhìn Lãnh Nghị, nói tiếp: 'Trong phòng ngủ của ngài cũng phát hiện một máy nghe lén khác, đặt ở đáy chiếc tủ đầu giường của ngài... Những nơi khác tạm thời không có phát hiện!'

Đáy mắt Lãnh Nghị một mảnh thâm trầm, có lúc lóe lên một tia sắc bén, có lúc lại nhìn mông lung ra ngoài, trái tim kịch liệt co rút, cũng đau đớn dữ dội! Hắn cắn chặt răng, bởi vì quá mức dùng sức màn nơi huyệt thái dương dần nổi lên gân xah.

Quả nhiên như hắn suy đoán, trong phòng ngủ và phòng sách của hắn có cài máy nghe lén! Mặc dù hắn hy vọng chuyện này chỉ là do suy đoán một phía từ hắn biết mấy nhưng sự thực đã chứng minh rõ ràng --- Tịch Họa thế mà lại dám cài máy nghe lén trong nơi ở của hắn.

Vốn hắn luôn cho rằng Tịch Họa là một cô gái thiện lương, khi Lâm Y hoài nghi cô, nói rằng lúc ở trạm dừng chân bên bờ hồ Tịch Họa dùng sức đẩy mình rất mạnh hắn còn cho rằng cô suy nghĩ quá nhiều, thậm chí buổi tối hôm đó, Lâm Y cả kinh kêu Tịch Họa đang đứng ở cửa phòng của họ hắn vẫn còn tin rằng chỉ là sự nghi ngờ của Lâm Y mà thôi...

Khi hắn xuống lầu đi vào phòng Tịch Họa xem xét, một phần là để chứng minh cô trong sạch, một phần là để có lời giải thích với Lâm Y... Nào ngờ khi hắn nhìn thấy Tịch Họa dễ dàng xoay người tới lui trên giường thì sự khiếp sợ trong lòng hắn khó mà hình dung được...

Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy chân của Tịch Họa cũng theo người cô, lật qua thật dễ dàng!

Rõ rành rành là, chân của Tịch Họa đã khỏi hẳn rồi!

Lãnh Nghị không vạch trần Tịch Họa bởi vì điều hắn hoài nghi là, Tịch Họa làm sao có thể dám chạy lên lầu? Cô làm sao có thể nắm chắc sẽ không bị hắn hay Y Y bắt gặp? ... Trừ phi, cô nắm rõ tình huống của họ như trong lòng bàn tay...

Vì vậy ngày hôm sau Lãnh Nghị gọi Lữ Thần đến phòng ngủ của hắn khám cho hắn, lại cùng Lữ Thần nói những lời kia, đây đều là Lãnh Nghị cố tình làm như vậy, hắn muốn thử xem xem liệu những lời hắn nói có bị tiết lộ ra ngoài hay không... quả nhiên đêm hôm đó, Lâm Y lại lần nữa xuất hiện "ảo giác"!

Lãnh Nghị lập tức hiểu ra, trong phòng ngủ của hắn rất có khả năng bị cài máy nghe lén...

Giờ sự thật đã chứng minh những gì hắn nghĩ là đúng! Nhưng điều làm Lãnh Nghị phải suy nghĩ nhiều hơn nữa đó là: Vì sao Tịch Họa phải làm như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì tranh đoạt tình yêu, hy vọng có ngày ép Lâm Y đến điên, để cô được thay thế vào?

Nếu chỉ đơn giản là vậy, Lãnh Nghị ngược lại không lo lắng nhiều, nhưng giờ điều then chốt là, những thiết bị này là do ai trang bị cho Tịch Họa? Theo phạm vi hoạt động và những người Tịch Họa có tiếp xúc từ lúc tỉnh lại đến giờ, dường như là không có ai có khả năng làm những chuyện này! Vậy người ở sau màn giúp đỡ cô là ai đây?

Lãnh Nghị đưa tay cầm lấy chiếc hộp kim loại màu trắng trên bàn săm soi ngắm nghía, đôi mắt lạnh lùng lóe sáng, lát sau mới trầm giọng hỏi, 'Loại máy nghe lén này là thuộc cấp độ nào?' Ý Lãnh Nghị muốn hỏi là chiếc máy nghe lén này hiện đại đến mức nào, thuộc đời nào.

'Thiếu gia, theo kinh nghiệm của chúng tôi, đây thuộc loại sản phẩm cao cấp nhất, rất chuyên nghiệp, chất lượng truyền âm cực tốt, chắc là được sản xuất ở nước ngoài... người bình thường chắc là không thể mua được loại sản phẩm này!' Một trong hai người công nhân lên tiếng trả lời Lãnh Nghị.

Sản phẩm sản xuất ở nước ngoài? Tịch Họa sao lại có nó được? Lãnh Nghị càng thêm tin tưởng suy đoán của mình là chính xác! Phía sau lưng Tịch Họa chắc chắn là còn người hay là tổ chức nào đó, hơn nữa thực lực của họ rất hùng hậu.

Người đó hay là họ là ai? Muốn làm gì? Lãnh Nghị nheo mắt lại tiếp tục trầm tư, trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng, chuyện lần trước Lâm Y và Từ Nhất Hạo đã từng bị nhốt trong kho lạnh chứa di thể của Lâm Dung... Lãnh Nghị lờ mờ cảm nhận được, một âm mưu cực lớn đang bủa vây xung quanh hắn.

'Thiếu gia', một trong hai người công nhân thấy Lãnh Nghị trầm tư thật lâu mới dè dặt hỏi: 'Giờ xử lý thế nào?'

Lãnh Nghị lúc này mới thoát khỏi dòng suy tưởng mà bừng tỉnh lại, ánh mắt sắc bén của hắn quét qua hai người đàn ông trước mặt, giọng bình thản mà cực kỳ uy nghiêm, 'Đem máy nghe lén đặt trở về chỗ cũ, không cần đánh động đến họ... giám sát tất cả động tĩnh dưới tầng trệt...'

'Hiểu rồi, thiếu gia!' Hai người đàn ông mặc áo công nhân cùng gật đầu.

'Ngoài ra, phái thêm người âm thầm bảo vệ thiếu phu nhân!' Giọng Lãnh Nghị lạnh như băng nhưng cực kỳ kiên định.

'Được, thiếu gia!'

Lãnh Nghị lúc này mới nhẹ vẫy tay, hai người đàn ông lập tức đứng dậy, lễ phép cúi chào rồi lui ra khỏi phòng sách.

Thấy hai người rời đi rồi, Lãnh Nghị mới chậm rãi đứng dậy, đứng yên một lúc mới cất bước đi về phía cửa phòng sách, bên ngoài quản gia Trần Thế vẫn như cũ đứng chờ... Lãnh Nghị lặng lẽ quay trở lại phòng chiếu phim, đi vào ngồi bên cạnh Lâm Y, cô quay lại nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống, nhẹ giọng nói, 'Sao lại đi lâu vậy anh?'

'Ừ, bức tranh ở phòng sách treo không đúng ý anh, anh bảo họ treo lại...' Lãnh Nghị điềm nhiên nói, hắn chậm rãi khoác tay lên vai Lâm Y kéo cô nép sát vào người mình.

'Phòng của em cũng treo rồi sao?' Ngồi ở hàng trên Tịch Họa quay lại hỏi.

'Cũng xong rồi, sau khi xem hết phim tự em đi xem xem có thích hay không, nếu như không thích, có thể bảo họ đổi một bức khác!' Lãnh Nghị cười, giọng thật nhu hòa.

Xem xong phim, má Trương đẩy xe lăn của Tịch Họa trở lại phòng ngủ, Tịch Họa vừa vào đã nhìn thấy bức tranh sơn dầu treo trong phòng: Ráng chiều đỏ rực, mặt trời như sắp chìm dưới mặt biển mênh mông, những đám mây xunh quanh đó và mặt biển đều nhuốm màu đỏ của hoàng hôn --- quả thực là một bức tranh tịch dương thật đẹp!

Khóe môi Tịch Họa lộ ra một ý cười vui sướng, cô chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc xe lăn đi đến bên cạnh bức tranh, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh... Ý nghĩa của bức tranh này thật phù hợp với tên của cô - Tịch Họa (bức tranh hoàng hôn), Lãnh Nghị chọn bức tranh này treo ở đây khiến lòng Tịch Họa chợt dâng lên một cảm giác thật ấm áp...

Ngày hôm sau sau bữa cơm trưa, Lâm Y đang nằm trong phòng ngủ định chợp mắt một chút nhưng không biết vì sao trong lòng cô luôn có cảm giác thắc thỏm không yên, sau khi mang thai, đây là lần đầu tiên cô trở mình qua lại mãi mà vẫn không ngủ được...

Rốt cuộc Lâm Y ngồi dậy, xuống giường, đi đến bên cạnh cửa khóa trái lại, xem xét cẩn thận rồi mới trở lại giường, thở phào một hơi thật dài nhưng đôi mắt đen láy vẫn mở to nhìn mông lung trên trần nhà, không có chút buồn ngủ nào.

Ngẩn người như thế hồi lâu, chợt cảm giác buổi trưa hôm đó có người sờ bụng mình lại hiện lên trong đầu Lâm Y, hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên, môi mím lại, dường như lại nảy ra ý gì khác, cô lần nữa nhỏm dậy, chạy đến bên cửa, mở khóa ra, lại lặng lẽ đứng đó hồi lâu rồi mới quay trở lại giường, nằm xuống.

Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc Lâm Y đang định bỏ cuộc thì từ ngoài cửa chợt truyền đến một tràng tiếng gõ nhè nhẹ, mí mắt Lâm Y giật mạnh, tim cũng bắt đầu đập mạnh hơn, cô vội nhắm mắt lại, không lên tiếng, để mặc tiếng gõ ngoài cửa cứ tiếp tục vang lên.

Rồi sau đó Lâm Y nghe thấy tiếng cửa bị đẩy nhẹ ra, kế tiếp là tiếng chân người rón rén bước vào, cố gắng bình ổn hơi thở cùng tiếng tim đập dồn dập, Lâm Y cảm nhận được có người đang tiến đến bên giường, cô vụt mở mắt ra, vừa kịp bắt gặp vẻ hoảng hốt trên mặt má Trương.