Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 235: Hồi phục (2)




Bước chân cô gái cũng dừng lại theo, mắt cô đã liếc thấy hai chữ "Lữ Thần" trên màn hình, hàng mi dài nhẹ chớp lên, cô ngước nhìn Lãnh Nghị rồi nhẹ gật đầu, 'Ân' một tiếng sau đó bước vào phòng khách; Lãnh Nghị thoáng do dự một chút rồi xoay người bước ra ngoài...

Lúc Lãnh Nghị nghe xong điện thoại bước vào thì đã thấy Lâm Y ngồi nơi sofa phòng khách, trên tay là một quyển tạp chí, điềm tĩnh như một đóa hoa mới nở; Lãnh Nghị nhìn cô một lúc rồi bước đến, ngồi xuống bên cạnh.

'Y Y...' Lãnh Nghị khoác tay lên vai cô, nhẹ giọng gọi, Lâm Y quay sang nhìn hắn mỉm cười rồi lại quay nhìn quyển tạp chí trên tay đợi câu tiếp theo của hắn; nụ cười đó của cô như sóng gợn mặt hồ, thanh thuần đến khiến lòng người sợ sệt, Lãnh Nghị vốn định nói với Lâm Y về chuyện của Tịch Họa nhưng nhìn thấy nụ cười của cô, người đàn ông mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.

Hắn vẫn sợ sẽ làm cô gái tổn thương, sẽ làm hỏng đi nụ cười đẹp đẽ kia...

Trên vai cô gái là bàn tay ấm áp của người đàn ông, hơi thở ấm áp của hắn phất qua gò má cô nhưng lại không nghe hắn nói câu gì, cô không tự chủ được nghiêng đầu nhìn hắn, cô thấy trong mắt người đàn ông là nồng đượm tình yêu, khóe môi cô gái lần nữa lộ ra nụ cười, rất tự nhiên tầm mắt quay lại với quyển tạp chí trên tay, dịu dàng hỏi: 'Nghị, chân của Tịch Họa sao rồi? Đã khỏe lại chưa?'

Tim Lãnh Nghị đập dồn, đôi mắt đen thẳm liếc nhìn sườn mặt xinh xắn của cô gái, thì ra cô đã nhớ lại tất cả! Mình thì vẫn luôn ngại nói về Tịch Họa... Hắn cười có chút ngượng ngùng: 'Còn chưa khỏe, vẫn như cũ thôi!'

Lâm Y rời mắt khỏi quyển tạp chí, lần nữa nhìn sang Lãnh Nghị, ánh mắt trong trẻo mang theo chút ý cười dịu dàng, 'Có phải anh định đưa em đi thăm cô ấy không?'

Mắt Lãnh Nghị sáng lên, vẫn là nụ cười có chút ngượng ngùng đó, 'Thì ra em đều biếtcả ... Là anh nghĩ vậy, chỉ không biết em có muốn đi hay không thôi!'

'Được chứ, em vốn là nên đi thăm Tịch Họa, dù sao cô ấy cũng từng cứu anh...' Giọng Lâm Y thật bình thản, cô biết tâm tư của Lãnh Nghị, cô biết trách nhiệm và nghĩa vụ với Tịch Họa luôn đè nặng trong lòng hắn, hắn không có cách nào chối bỏ.

'Y Y...', bả vai chợt bị siết lại, người đàn ông đã ôm chặt cô vào lòng...

Vào một buổi chiều thứ bảy, thấy tâm trạng và tinh thần của Lâm Y thật tốt, Lãnh Nghị dẫn cô đến căn biệt thự nhỏ của Tịch Họa. Khi xe vừa dừng lại, Lãnh Nghị bước xuống xe, Lâm Y theo phía sau, Tịch Họa đang ngồi trên xe lăn chờ ở trước cửa, đôi mắt to tròn sít sao quan sát cô gái vừa từ trong xe bước xuống.

Cô gái đó có gương mặt nhỏ nhắn, tươi mát thanh thuần, đôi mắt trong trẻo như đầm nước sâu không thấy đáy, hàng mi dài rợp, trên người toát ra một loại khí chất thoát tục khác hẳn với người thường; cô mặc một chiếc váy trắng rộng rãi thoạt nhìn càng phiêu diêu thoát tục, trên môi là chút ý cười tươi tắn như một đóa sen mới nở...

Lãnh Nghị nắm tay cô gái đó đi về phía chiếc xe lăn, đáy mắt Tịch Họa không khỏi tối lại, một cảm giác u buồn dâng ngập đáy lòng, cô mím môi nhìn hai người đang đi đến trước mặt mình.

'Tịch Họa, đây là Lâm Y!' Mắt Lãnh Nghị đầy ý cười giới thiệu hai cô gái làm quen với nhau, 'Y Y, đây là Tịch Họa, em đã gặp trước đó rồi!'

Lâm Y dời mắt từ trên mặt Tịch Họa xuống chiếc xe lăn rồi đôi chân dài của cô, rồi lại đi ngược lên trên mặt Tịch Họa --- ánh mắt u buồn đó khiến gương mặt cô như phủ một lớp sương mờ, đẹp nhưng thê lương mà đôi chân không thể động đậy trên chiếc xe lăn kia lại càng khiến cảm giác thê lương kia rõ ràng hơn.

Tịch Họa chỉ nhàn nhạt câu môi lên, một nụ cười không chút vui vẻ, giọng nói của cô cũng nhuốm chút u buồn: 'Thật ngại quá, tôi là một người tàn phế, không thể đứng dậy chào hỏi...' Tịch Họa đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "tàn phế"!

Bầu không khí phủ trùm một loại cảm giác vi diệu, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, không kìm được liếc sang Lâm Y, thấy hàng mi dài của cô nhẹ chớp lên nhưng chí mím môi, mỉm cười lẳng im không nói ... Loại cảm xúc này của Tịch Họa, cô có thể lý giải!

Ánh mắt u buồn của Tịch Họa dời sang Lãnh Nghị, sự u sầu và thê lương đó khiến lòng hắn rúng động, một cảm giác áy náy tràn ngập trong lòng; hắn cố cười, nhìn hai cô gái nói: 'Chúng ta đi vào trong nhà ngồi được không?'

'Ừ, vào đi!' Tịch Họa lúc này mới thờ ơ nói, cô quay lại bảo với người làm, 'Má Trương, đẩy tôi vào đi!', má Trương đáp lời rồi tiến đến đẩy xe lăn của Tịch Họa đi vào trong nhà.

Xe lăn được đẩy đến bên sofa thì dừng lại, Tịch Họa nhìn sang hai người đang đứng phía sau, mỉm cười: 'Hai người ngồi đi!'

Lãnh Nghị nắm tay Lâm Y đi đến bên sofa nhưng vừa ngồi xuống thì mắt hai người trong chớp mắt như đông cứng lại, trong mắt Lâm Y có thêm một chút sửng sốt, còn trong mắt Lãnh Nghị, ngoài sự kinh ngạc còn có một chút áy náy...

Trên bàn trà trước sofa đặt hai mô hình nhỏ, chính là mô hình của tiểu Họa Nhi mặc áo trắng xoay tròn trước đó Lãnh Nghị thường đặt trong biệt thự của hắn.

Phòng khách nháy mắt im lặng như tờ, im lặng đến nỗi dường như có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, Tịch Họa lẳng lặng quan sát sự thay đổi trên mặt của Lãnh Nghị và Lâm Y, rồi cười nhẹ, đẩy xe lăn đến trước bàn trà.

Tịch Họa cố nhỏm người với lấy một mô hình nhỏ trên bàn, cầm trên tay, đôi mắt mơ màng như đang chìm đắm trong những hồi ức tốt đẹp của quá khứ: 'Mô hình này là do Nghị, dựa theo trí nhớ về cảnh tượng lúc nhỏ tôi nhảy múa mà nhờ một nhà nghệ thuật hàng đầu thế giới dựng lại, đúng không Nghị?'

Mắt Lãnh Nghị lối lại, ánh mắt không tự chủ được dời từ mô hình nhỏ trên tay Tịch Họa sang Lâm Y, thấy trên mặt cô vẫn một vẻ điềm tĩnh ngọt ngào, lòng hắn thoáng an tâm hơn, bàn tay đang nắm tay cô càng siết chặt hơn.

Rồi hắn nghe tiếng Lâm Y bình thản vang lên: 'Mô hình này thật đẹp, nghe nói Tịch Họa lúc nhỏ đã từng cứu Nghị, Nghị làm mô hình nhỏ này để làm kỷ niệm cũng là phải thôi!'

Đôi mắt to tròn của Tịch Họa lóe sáng, ánh mắt dời từ mô hình trên tay sang Lâm Y, giọng nói mang theo chút châm chọc: 'Có phải Nghị cũng đã làm vật kỷ niệm gì cho Lâm tiểu thư?'

Khóe môi Lâm Y nhẹ câu lên, giọng thật hòa nhã: 'Những kỷ niệm của tôi và Nghị thì nhiều lắm, quả thực không chỉ có một món đồ lưu niệm thì có thể biểu đạt ra hết! Nếu như nhất định phải tìm một thứ, vậy thì, từ góc độ của tôi mà nói, đó là chiếc áo cưới hiện đang được giữ ở phòng thay áo trong nhà!' Khi nguy hiểm đến gần, cô gái đương nhiên sẽ phản kích.

Ánh mắt Lãnh Nghị thoáng lộ vẻ kinh ngạc sau đó môi không tự chủ được câu lên một nụ cười, hắn nhìn sang Tịch Họa nhưng không nói tiếng nào, rõ ràng lúc này Lâm Y đã hoàn toàn hồi phục, Lâm Y mà hắn biết, thiện lương như không kém phần sắc bén đã trở lại!

Phòng khách lại tạm chìm trong im ắng, nụ cười của Tịch Họa cũng biến mất, chợt thu lại tầm mắt đang rơi trên mặt Lâm Y, nhẹ nhàng đặt mô hình trở lại bàn trà, khí thế cường hãn vừa nãy biến mất không còn tăm tích, sự u buồn lần nữa lộ rõ trên mặt, cô mím môi, giọng cũng thật thê lương: 'Lâm tiểu thư quả thực là một người hạnh phúc, thân thể khỏe mạnh, còn có tình yêu của Nghị... đâu giống như tôi, một người tàn phế, ai cũng xem thường, cũng không được ai yêu, chỉ có một người tự sinh tự diệt...'

Giọng nói thê lương và tuyệt vọng đó động vào chỗ mềm mại nhất trong nội tâm Lâm Y, cô đột nhiên có chút hối hận vừa nãy lời nói quá gay gắt, mình đúng là một người rất hạnh phúc mà Tịch Họa, rõ ràng một là một người bất hạnh! Cô suýt mất đi tính mạng, sau đó lại mất đi người đàn ông mà mình yêu nhất, giờ còn mất đi đôi chân nữa!

Vì sao mình còn so đo với Tịch Họa làm gì chứ? Để cô nói mấy câu cho hả giận thì có sao đâu chứ? Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: 'Tịch Họa, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý đụng đến nỗi đau của cô... Lần này tôi đến chỉ hy vọng hai chúng ta có thể đối xử với nhau như hai người bạn! Tôi ... biết Nghị cũng rất quan tâm cô, chúng tôi hy vọng cô có thể vui vẻ hơn!

Ánh mắt của Tịch Họa dời đến trên mặt Lâm Y, vành mắt phiếm hồng rồi nước mắt dần tụ lại, chiếc xe lăn chậm rãi dời đến trước mặt Lâm Y, dừng lại, đôi mắt to tròn vẫn nhìn Lâm Y chằm chằm, trong mắt đầy những chờ mong như người đang đi trong bóng tối nhìn thấy phía trước có một ngọn đèn dẫn lối vậy.

'Lâm tiểu thư', Tịch Họa run run cánh môi, 'Nếu như hai người thực sự muốn tôi được vui, muốn tôi sống được tốt hơn, vậy hãy để tôi ở bên cạnh Nghị... tôi không cần danh cũng không cần phận, tôi chỉ cần được ở bên cạnh anh ấy là được rồi!' Nước mắt rốt cuộc cũng tràn mi, Tịch Họa nói như thề thốt, 'Lâm tiểu thư, tôi thề, tôi nhất định sẽ sống hòa thuận thân thiết với cô!'

Trong mắt Lâm Y lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó là khẩn trương, cô quay nhìn sang Lãnh Nghị đang ngồi bên cạnh, thấy hắn cũng đang chau mày, còn chưa nói gì thì đã nghe giọng Tịch Họa sốt ruột vang lên, vẫn là nói với Lâm Y: 'Lâm tiểu thư, tôi thề, tôi sẽ không cướp của cô cái gì, tôi ... chỉ cần có thể ở bên cạnh Nghị ... ừm ừm, làm em gái cũng được...'

'Tịch Họa!', Lãnh Nghị rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng ngắt lời Tịch Họa, hắn nhìn cô, 'Em đã là em gái của anh rồi, là em gái cũng không thể suốt ngày ở bên cạnh anh, cũng phải gả đi thôi, em hiểu không?'

'Không không, em là em gái của anh, hoặc làm người hầu của anh, em không lấy chồng!', nước mắt Tịch Họa đã nhòe nhoẹt trên má, cô lại nhìn sang Lâm Y, 'Lâm tiểu thư, xin hãy tin tôi, tôi sẽ không cướp đi của cô cái gì...'

Lâm Y mờ mịt nhìn Tịch Họa, không nói được câu gì, Lãnh Nghị mày chau càng chặt hơn, hắn tận lực dùng giọng ôn nhu nói: 'Tịch Họa, em lại kích động rồi ... Em bình tĩnh lại đã, đợi em bình tĩnh lại rồi anh với Y Y lại đến thăm em!'

Lãnh Nghị nói xong quay nhìn sang Lâm Y: 'Y Y, chúng ta về trước đi', hắn nói rồi nắm tay Lâm Y đứng dậy định rời đi.