Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 220: Hồi tỉnh! (3)




'Được được, không nhớ thì không nhớ ...' Lãnh Nghị nhẹ vỗ sau lưng cô gái, nhẹ giọng trấn an, rõ ràng lúc này báo tin Tịch Họa tỉnh lại cho cô gái là không thích hợp, chuyện đó chỉ làm cản trở sự khôi phục của cô; Lãnh Nghị ngẩng đầu nhắm mắt lại, thật lâu mới nói: 'Y Y, không sao, anh chỉ muốn hỏi thôi ... Ân, em với ba tiếp tục xem phim đi, anh ra ngoài một lát sẽ về, được không?'

'Anh đi đâu?' Cô gái vội ngước lên nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông, trong mắt không dấu được chút nghi hoặc và bất an.

Lãnh Nghị cố gắng nở một nụ cười thoải mái, hắn cúi xuống nhẹ hôn lên trán cô gái, nhu hòa nói: 'Lữ Thần và Trịnh Thiếu Bạch tìm anh bàn chút việc, anh đi một lát sẽ về, ân... hay là em đi với anh?'

Lâm Y nhìn gương mặt tươi cười của Lãnh Nghị, nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: 'Em ... muốn xem phim...'

'Ừ, vậy đi xem phim đi, em muốn sao cũng được...' Lãnh Nghị cười nhẹ, khoác vai cô đi trở lại căn phòng xem phim, cẩn thận đỡ cô ngồi xuống rồi thấp giọng nói với Từ Nhất Hạo ở bên cạnh, 'Con có chuyện ra ngoài một chút, ba trông chừng Y Y một lát.'

Từ Nhất Hạo liếc nhìn Lãnh Nghị rồi nhẹ gật đầu, Lãnh Nghị lần nữa xoay người hôn nhẹ lên má Lâm Y rồi mới vội vã rời đi; Từ Giai thì lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nghị, sóng mắt thoáng xao động.

Lúc Lãnh Nghị đến bệnh viện của Lữ Thần thì hộ lý đã đỡ Tịch Họa ngồi tựa vào thành giường, hai cô hộ lý ở hai bên giúp cô xoa bóp tay chân để máu huyết lưu thông thuận lợi hơn, cũng để tay chân nhanh chóng hồi phục công năng hơn.

Mái tóc đen dài của Tịch Họa xõa tung trên vai, làn da do không thường tiếp xúc với ánh nắng mắt trời nên trắng bệch nhưng ngũ quan xinh xắn, mắt to mũi cao miệng nhỏ, là một mẫu con gái xinh đẹp theo kiểu cổ điển điển hình.

Khi Tịch Họa nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia xuất hiện nơi cửa và gương mặt anh tuấn kia, khí thế khác với người thường kia thì đôi mắt trống rỗng của cô bừng sáng, 'Nghị...', cô thì thào gọi, không biết lấy sức lực từ đâu mà vụt ngồi thẳng dậy, vùng ra khỏi bàn tay đang xoa bóp của các cô hộ lý.

Lãnh Nghị nhìn thấy Tịch Họa vụt ngồi thẳng dậy trên giường, ánh mắtthoáng lộ vẻ sửng sốt rồi bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, tay ấn nhẹ lên vai cô, ấn cô ngồi tựa vào thành giường trở lại, gọi nhỏ: 'Tịch Họa...'

'Nghị...' Giọng Tịch Họa hơi khàn, đôi mắt to tròn nháy mắt không kìm được nước mắt, cô đưa bàn tay run rẩy, vẫn còn chưa linh hoạt của mình níu lấy cánh tay Lãnh Nghị, nước mắt nhòe nhoẹt trên má nhưng không che được tình yêu, sự đau lòng, sự vui sướng, các loại cảm xúc đan xen nhau trong mắt.

'Nghị...', cô gái lần nữa run run cánh môi, nhẹ giọng gọi, Lãnh Nghị nhẹ rút tay ra khỏi tay cô gái, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, dịu giọng an ủi: 'Ân, giờ đã không sao, không sao rồi...'

Nước mắt Tịch Họa như vỡ đê tí tách rơi xuống, cô dùng hết sức nhoài người về phía người đàn ông, bàn tay cứng ngắc vòng qua người hắn, siết chặt, đầu cô áp vào ngực người đàn ông thút thít khóc, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt chiếc áo sơ mi của người đàn ông...

Lãnh Nghị ngẩn người ngồi đó, để mặc Tịch Họa ôm hắn khóc, hắn khôngcó cách nào cự tuyệt cô, đó là hắn nợ cô! Thật lâu Lãnh Nghị mới chậm rãi vỗ nhẹ vai cô sau đó kéo hai tay đang vòng qua người hắn ra, tay đặt lên vai cô, 'Tịch Họa, em tỉnh rồi thì nên vui mừng mới phải, đừng khóc nữa! Ân, em muốn ăn gì, anh bảo người đi mua cho em...'

Tịch Họa lúc này mới nén khóc, trên gương mặt tái nhợt ướt đẫm nước mắtlộ ra nụ cười yếu ớt, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn mỹ trước mặt, thì thào: 'Em không muốn ăn, em muốn anh ở đây với em...'

Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn cắn môi đặt tay lên vai Tịch Họa ấn cô ngồi trở lại giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ lúc nào và nói thế nào với cô chuyện hắn đã kết hôn! Nhưng hôm nay rõ ràng không phải cơ hội tốt.

Sự trầm mặc của Lãnh Nghị khiến lòng Tịch Họa có chút bất an, nụ cườitrên môi cô đông cứng lại, đôi mắt khẩn trương nhìn hắn chằm chằm, gương mặtvốn đã tái nhợt giờ càng trắng như một tờ giấy, ba năm trước, tình cảnh buổi tối trước ngày hai người đính hôn lại hiện lên trong đầu, môi cô không khỏi run run, 'Nghị... anh không muốn ... ở lại với em sao?'

'Không phải không phải ...' Lãnh Nghị thoáng chau mày, những lời hắn đã suy nghĩ kỹ trước đó, đợi đến lúc Tịch Họa tỉnh lại sẽ nói với cô lúc này lại khôngnói được một câu, ba năm trước, lúc Tịch Họa xông ra khỏi nhà, tiếng xe sít sao thắng gấp lại vang lên bên tai, Lãnh Nghị rõ ràng cảm nhận được lưng mình toát mồ hôi lạnh, thật lâu hắn mới dịu giọng nói: 'Hôm nay chúng ta không nói chuyệnnày, đợi khi thân thể em hồi phục tốt hơn rồi chúng ta bàn lại, được không?'

Tịch Họa mấp máy môi, giọng thật nhỏ: 'Nghị... anh đã hứa với em...'

'Anh biết...' Lãnh Nghị ngắt lời cô, '... hôm nay chúng ta không nói chuyệnnày ...'

Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lữ Thần không biết từ lúc nào ra ngoài giờ đã trở lại trong tay hắn là hai chiếc hộp giữ ấm. Lữ Thần đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt hai chiếc hộp lên tủ đầu giường rồi nhìn vẻ buồn bã của Tịch Họarồi lại nhìn sang Lãnh Nghị, lập tức hiểu ra chuyện gì, hắn cười nhẹ, bình thản nói nhưng rõ ràng đang ngầm nhắc nhở Lãnh Nghị, 'Lãnh thiếu, Tịch Họa mới vừa tỉnh lại, anh ... nên nói ngọt một chút như vậy cô ấy mới mau khôi phục lại...'

'Ờ...' Lãnh Nghị lập tức hiểu ra, hắn cũng mỉm cười, cố làm ra vẻ thoải mái, 'Nói mới nhớ, hôm nay nên chúc mừng một chút, ân, Tịch Họa, em muốn chúc mừng thế nào đây? Hay là muốn tặng quà gì không?'

Lúc này Lữ Thần đã ra hiệu cho hộ lý bày bàn ăn ra sau đó đặt hai hộp giữ ấm lên bàn, mở ra, đưa cho Tịch Họa một chiếc muỗng nhỏ, cười nói: 'Tịch Họa, em vừa mới tỉnh lại, tốt nhất là chỉ ăn chút cháo trắng với trứng... ân, thuận tiện luyện tập hai tay một chút, em thử xem sao!'

Tịch Họa dường như không nghe thấy lời hắn nói vậy, cũng không cầm lấy chiếc muỗng mà Lữ Thần đưa, mắt cô vẫn không rời khỏi mặt Lãnh Nghị, nhẹ giọng nói, 'Em muốn xem pháo hoa, em muốn anh cõng em đi xem pháo hoa...' Cô nhớ năm đó vào sinh nhật cô, Lãnh Nghị cùng các bạn học của hắn dẫn cô đến một quảng trường lớn đốt pháo hoa, lúc đó cô hạnh phúc biết mấy...

Lãnh Nghị thoáng ngẩn người rồi mỉm cười, 'Được...', rồi hắn nâng tay nhìn đồng hồ lại nhìn sang Hạ Tịch Họa, 'Nhưng hôm nay muộn lắm rồi, cũng không biết lấy pháo hoa ở đâu, ân, không bằng đợi em hồi phục lại, tự mình có thể đi được, chúng ta cùng đi bắn pháo hoa được không?'

Tịch Họa nhìn Lãnh Nghị, cô hiểu cá tính của hắn, chọc giận hắn hắn rất có khả năng phủi tay rời đi, cô đành cười thỏa hiệp: 'Vậy cũng được... nhưng anh phải cõng em đi ...'

'Ừm...' Lãnh Nghị hàm hồ đáp, hắn thấy Tịch Họa vẫn chưa cầm lấy chiếc muỗng trong tay Lữ Thần, vội cướp lấy, đưa đến trước mặt cô, nói sang chuyệnkhác, 'Em ăn chút cháo trước đi, ừ, đúng rồi, luyện tập bàn tay một chút.'

Tịch Họa nhìn chiếc muỗng đưa đến trước mặt mình, đôi mắt to lóe lên, rốt cuộc đưa tay đón lấy, Lữ Thần vội đẩy chiếc bàn ăn đến gần cô, để cô tựa vào đó.

Tịch Họa múc một muỗng cháo nhỏ đưa đến bên miệng nhấp, những động tác tiếp theo dần dần thuận tay hơn nhiều, hai người đàn ông nhìn cô không rời, Lãnh Nghị thầm thở phào một hơi, hắn lại nhìn đồng hồ, định đợi Tịch Họa ăn xong sẽ rời đi.

Không ngờ chút động tác nhỏ của Lãnh Nghị lập tức khiến Tịch Họa ngừng lại động tác trên tay, cô mở to mắt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: 'Nghị, anh ... tối nay còn có việc sao?'

'Ừ', Lãnh Nghị mỉm cười, 'Em xem vừa nãy có rất nhiều cuộc điện thoạianh đều không nhận...'

Sóng mắt Lữ Thần thoáng xao động, hắn cũng cười nói: 'Tịch Họa, anh biếtLãnh thiếu là người rất bận rộn, tối hôm nay anh ta có thể ngồi với em lâu như vậycũng đã là khó có rồi!'

Tịch Họa lúc này mới tiếp tục ăn cháo, không nói gì nữa.

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc Tịch Họa buông muỗng xuống tỏ ý không ăn nữa, hộ lý giúp cô thu dọn bàn ăn, Lãnh Nghị thì nhìn cô cười nói: 'Tịch Họa, cũng đã khuya rồi, hay là em nghỉ ngơi đi!' Hắn suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Lữ Thần, 'Phương án giúp Tịch Họa khôi phục lại cậu đã có chưa?'

Lữ Thần vội đáp, 'Tôi đã nghĩ xong cả rồi nhưng còn chưa viết ra, nói chung là vận động là chính, thực vật phụ trợ, ngoài ra uống thêm vài loại thuốc bổ nữa là được!'

'Vậy được rồi', Lãnh Nghị cười nhẹ, nhìn sang Tịch Họa, 'Từ sáng ngày mai, em bắt đầu theo sự hướng dẫn của Lữ Thần tiến hành một số động tác vận động đơn giản ... rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi...'

Đôi mắt to của Tịch Họa lóe lên, lát sau mới nhẹ giọng hỏi: 'Anh ... khôngđến cùng em tập luyện sao?'

'Anh?' Ý cười trên môi Lãnh Nghị càng sâu, 'Tịch Họa, anh chắc là khôngđến kịp đâu, để Lữ Thần cùng tập với em trước được không?'

Đáy mắt Tịch Họa không dấu được sự thất vọng quá rõ ràng, cô lặng im không nói nhìn Lãnh Nghị, Lãnh Nghị lại nâng tay nhìn đồng hồ rồi nhìn sang Tịch Họa, giọng vẫn nhu hòa: 'Tịch Họa, hôm nay em nghỉ ngơi sớm được không? Đêm nếu có chuyện gì em cứ nhấn chuông nơi đầu giường, cô hộ lý này sẽ theo suốt bên cạnh em, có gì cần em cứ bảo cô ấy!'

Tịch Họa gật nhẹ đầu, thấy vậy Lãnh Nghị hài lòng cười rồi nhỏm dậy giúp cô đắp lại chăn, vò nhẹ mái tóc dài xõa tung trên gối của cô, dịu giọng nói: 'Vậy anh về trước, ngày mai anh lại đến thăm em!'

Sóng mắt Tịch Họa thoáng xao động nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu, lúc này Lãnh Nghị mới nhìn sang Lữ Thần đang đứng bên cạnh: 'Lữ Thần, Tịch Họa ở đây nhờ cậu coi chừng!'

'Đương nhiên', Lữ Thần cười nhẹ, 'Anh yên tâm, tôi sẽ lo cho cô ấy!'

Lãnh Nghị gật đầu đứng dậy rời đi, khi bóng dáng cao ngất của hắn vừa đi đến cửa thì giọng nói yếu ớt của Tịch Họa vang lên sau lưng: 'Nghị... lúc nào thì em có thể về nhà?'

Bước chân vừa chạm đến cửa chợt khựng lại, đáy mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia phức tạp, hắn đương nhiên biết Tịch Họa nói đến "nhà" là đâu, thoáng suy nghĩ một chút rồi Lãnh Nghị ngoái lại, thoải mái nói: 'Tùy em thôi, em thích căn nhà ở Paris kia hay thích ở lại Trung Quốc ... Tịch Họa, những chuyện này đợi em suy nghĩ kỹ rồi lại bàn cụ thể với anh... Giờ em nghỉ ngơi đi, được không?'

Tịch Họa rốt cuộc gật đầu, nhìn theo bóng Lãnh Nghị khuất dần nơi cửa, đáy mắt tràn đầy thất lạc...