Lãnh Nghị cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh của Lâm Y, đôi môi mỏng nhẹ nhàng
đáp xuống mái tóc mềm mại như tơ kia, một mùi thơm dìu dịu ngan ngát
thẩm thấu vào từng hô hấp của hắn. Cằm Lãnh Nghị cọ cọ sợi tóc mềm mại
của cô ...
Lãnh Nghị nhắm mắt lại rồi lại khẽ khàng mở ra, ánh
mắt càng lúc càng thâm trầm dõi về phía chân trời mờ mịt xa xa ngoài cửa sổ, lúc này hắn không dám cưỡng ép, chỉ nhẹ nhàng hỏi: 'Lâm Y, em muốn ở bên tôi không?'
Thân hình mảnh khảnh trong lòng hắn run rẩy một
cách rõ ràng, hàng mi dài của Lâm Y chớp động, từ ngực hắn ngẩng đầu
lên, nhìn gương mặt tuấn mỹ lãnh liệt đang phủ phía trên mình, gương mặt kia, hoàn mỹ như vậy, lại tràn ngập sự nam tính và kiên nghị.
Một cảm giác thẹn thùng khó có thể mở miệng nảy lên trong lòng, Lâm Y hoảng loạn muốn tránh khỏi vòng tay hắn, nhưng bó tay, phí công vô ích, đôi
cánh tay kia như được làm bằng sắt vậy, không lay chuyển được chút nào,
Lâm Y chỉ đành thì thào: 'Không, không được ... tôi ... tôi nói rồi ...' Lâm Y rũ mắt không dám nhìn Lãnh Nghị.
Lãnh Nghị cúi nhìn cô gái sắc mặt đang bắt đầu tái nhợt trong lòng, hắn biết cô đang nghĩ gì,
không còn là xử nữ chuyện này vẫn luôn ép cô đến không thở nổi, lòng
Lãnh Nghị ẩn ẩn có chút đau xót, hắn ôn nhu nói: 'Tôi biết, lần trước em đã nói với tôi ... Tôi không để ý ...'
Lâm Y nhìn Lãnh Nghị bằng ánh mắt không thể tin, người đàn ông như hắn sẽ không để ý những chuyện đó sao? Nếu hắn chỉ muốn chơi đùa nên mới an ủi cô như vậy, cô rất để
ý! Nếu là hắn thật tâm yêu cô cho nên an ủi cô như vậy, vậy thì cô sẽ
càng để ý ...
'Nhưng là tôi để ý!' Lâm Y rốt cuộc thốt ra lời! Cô hơi tránh khỏi đôi tay hắn, muốn thoát từ trong lòng hắn ra mà đứng dậy nhưng đôi tay kia vẫn dừng lại nơi thắt lưng mảnh khảnh của cô, giữ cho cô ngồi trên đùi hắn.
Ánh mắt sắc bén mà thâm trầm của Lãnh Nghị nhìn Lâm Y đang có chút kích động: 'Lâm Y, bình tĩnh một chút. Em không thể cứ sống mãi như vậy ...'
Lâm Y thoáng bình định cảm xúc của
chính mình, hít sâu một hơi, thật lâu mới bình tĩnh nói: 'Lãnh Nghị,
chúng ta là người của hai thế giới ... Tôi sẽ không trở thành món đồ
chơi của đám nhà giàu các người!'
Lãnh Nghị thoáng nheo mắt lại,
nhìn thật kỹ cô gái trước mặt, một lúc lâu sau mới ôn nhu hỏi: 'Em xác
định là tôi đang chơi đùa với em sao?'
Lâm Y cúi đầu, rũ mắt,
không hé một lời. Cô cảm thấy cảm giác của Lãnh Nghị chỉ là nhất thời
ham mới mẻ, giọng có chút ấm ách: 'Anh chỉ là thích tôi, không phải yêu, rồi cũng có một ngày anh sẽ chán ... Tôi không muốn có một ngày như
vậy! Tôi chỉ muốn lưu lại cho anh một ấn tượng tốt đẹp!'
Ánh mắt thâm toại của Lãnh Nghị nhìn chằm chằm Lâm Y, hai tay dùng sức, đem cô
gái kéo về trước ngực, trói chặt, giọng hắn phất qua bên tai cô: 'Tôi
không cần ấn tượng tốt đẹp gì mà em nói đó, cũng không quản cái gì người của hai thế giới, thích hợp hay không, chỉ cần tôi cảm giác được là
được!
Đáy mắt đen láy của Lâm Y trong khoảnh khắc trống rống, nơi trái tim cũng cảm thấy trống vắng, có chút không đành lòng. Cánh cửa
tình yêu ở nửa năm trước, khi Cao Lăng biến mất không chút tăm tích đã
đóng chặt lại, hiện giờ, có thể mở ra lại sao?
'Lâm Y ...' Lãnh Nghị thoáng cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng, nhẹ giọng gọi.
'Cho tôi thời gian ...' Lâm Y tỉnh táo lại, cô thì thào, tránh thoát khỏi
vòng tay của Lãnh Nghị, đứng dậy, xoay người nhìn về phía cửa sổ.
Lãnh Nghị nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, mày hơi nhíu lại. Một lúc
lâu sau hắn mới chậm rãi lấy ra di dộng, mở máy rồi đứng dậy.
Bước đến bên cạnh cô gái, Lãnh Nghị xoay cô lại để cô đối mặt với mình, hắn
cúi đầu nhìn xuống nàng. Lâm Y không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô
thoáng né tránh. Hắn nhìn một lúc, chợt cúi đầu đặt lên vầng tráng trắng bóng của cô một nụ hôn, ngay lúc Lâm Y còn đang ngây người, giọng nói
từ tính của Lãnh Nghị đã vang lên, kiên định mà bá đạo: 'Tôi cho em hai
ngày để suy nghĩ! Chờ hồi âm của em!'
Sau đó thân hình cao lớn
xoay người đi về phía ửa phòng, theo một tiếng "phanh", cửa đóng lại,
bóng dáng cao ngất nhanh chóng biến mất.
Dưới lầu, nhóm vệ sĩ áo
ẩn thân trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Lãnh Nghị
trong đêm tối, bọn họ nhanh chóng chạy trước ra xem, mở cửa sau của
chiếc Rolls-Royce, thân hình cao lớn của Lãnh Nghị nhanh chóng biến mất
trong xe, xe vun vút lao đi trong đêm ...
Ngồi tựa vào lưng ghế
da rộng rãi của chiếc xe, ánh mắt Lãnh Nghị nhìn về một nơi vô định, mãi cho đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên. Lấy điện thoại ra,
nhìn cái tên trên màn hình, sóng mắt khẽ xao động, trầm tư một giây rồi
ấn nút. Đầu bên kia giọng nói thân thiết của mẹ hắn Lý Uyển từ Paris xa
xôi vọng đến: 'Nghị, con khỏe không? Đêm nay sao lại cứ tắt máy mãi
thế?'
'Mẹ, không có sao ... Có một cuộc họp quan trọng!'
'Nghị, về nước đã hơn nửa năm con vẫn chưa tìm được người thích hợp ... Nếu
như vậy, mẹ mong rằng chuyện của con với Từ Giai sớm quyết định đi. Hoàn cảnh nhà chúng ta con rất rõ ràng mà ... Ý của bà nội con cũng là như
vậy!'
'Con biết rồi!' Lãnh Nghị khẽ nhíu mày.
'Con biết là tốt rồi ... Hay là mẹ để Từ Giai trở về một chuyến?'
'Không cần đâu. Con sẽ xử lý nhanh thôi ...'
'...'
Ngắt điện thoại, mày Lãnh Nghị nhíu chặt lại.
Một đêm này Lâm Y cũng trằn trọc không yên ...
Chuyện đời chính là xảo hợp như thế, ngày hôm sau xảy ra một chuyện khiến cảm
tình mà Lâm Y dành cho Lãnh Nghị đánh trống lui binh.
Hôm đó Lâm Y vừa đến văn phòng thì nghe các đồng nghiệp bàn tán xôn xao.
'Nghe nói cái tay nhà giàu kia lại có niềm vui mới, không cần cô ấy nữa!'
'Ừ, nghe nói lúc cô ấy tự sát đã mang thai hơn ba tháng ...'
'Haizz, giờ kẻ có tiền đều như vậy cả ...'
Sóng mắt Lâm Y xao động dữ dội, cô chậm rãi ngồi xuống bàn làm việc của
mình, tận lực dùng giọng lạnh nhạt hỏi: 'Mọi người đang nói về ai đấy?'
'Haizz, Lâm Y, Trương Mỹ Lệ, cô còn nhớ hay không? Lúc cô còn đang học năm thứ
nhất cô ấy học năm thứ tư, được xem như hoa hậu giảng đường lúc đó. Năm
đó tay nhà giàu kia dùng vô số hoa hồng và nến bày ở sân thể dục của
trường chúng ta thành một hình trái tim thật lớn, tỏ tình với cô ấy ...'
'À, nhớ rồi ...' Lâm Y khiếp sợ trừng lớn mắt, 'Chẳng lẽ tình yêu đẹp như vậy cũng không đáng tin cậy hay sao?'
'Phải nói là ... kẻ có tiền không đáng tin ...'
Lâm Y xoay người chậm rãi lật sách nhưng một chữ cũng không lọt vào đầu.
Gần giờ tan tầm Lăng Nhất Phàm gọi điện thoại đến hẹn cô cùng đi ăn cơm
nhưng Lâm Y uyển chuyển cự tuyệt. Lăng Nhất Phàm trầm mặc hồi lâu mới
nói: 'Lâm Y, ngày mốt anh phải xuất ngoại một chuyến, chắc phải đi
khoảng một hai tháng mới trở về ... Anh hy vọng trước khi đi có thể gặp
em một lần!'
Đã không thể yêu hắn, vậy không cần phải cho hắn hy
vọng! Lâm Y cắn môi, nhẹ giọng nói: 'Nhất Phàm, ngày mốt anh đi thuận
buồm xuôi gió ... Em không thể tiễn anh ...'
Ngắt điện thoại, Lâm Y thở dài một tiếng...
Nhận được điện thoại của Lãnh Nghị là tối ngày hôm sau. Tối hôm đó Lâm Y
không đi đâu cả, ngồi một mình ở trước bàn làm việc đọc sách nhưng rõ
ràng, tâm tư của cô hoàn toàn không đặt trong những con chữ. Đôi mắt đen láy kia thỉnh thoảng lại liếc về phía chân trời tối mịt xa xa ...
Khoảng mười giờ, tiếng chuông điện thoại rốt cuộc vang lên, cô trấn định cảm
xúc một chút rồi ấn nhẹ màn hình, đem điện thoại đặt bên tai, nhẹ giọng
nói: 'Alo ...'
'Chuyện hôm trước tôi nói với em, em suy nghĩ rồi chứ?' Giọng Lãnh Nghị nhàn nhạt vang lên.
'Chúng ta không thích hợp ...' Lời Lâm Y còn chưa nói hết đã nghe "cụp" một
tiếng, Lãnh Nghị đã ngắt di động, tiếp đến chỉ còn những tiếng "ti ti
ti" vô nghĩa.
Trong căn biệt thự xa hoa, Lãnh Nghị mặt tối sầm,
đáy mắt chỉ còn lại âm trầm, điện thoại bị hung hăng ném xuống đất, vỡ
tan thành nhiều mảnh ...