Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 219: Hồi tỉnh! (2)




Sáng hôm sau lúc Lâm Y thức dậy bên giường đã trống không, Lãnh Nghị đã rời giường, hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp, không tự chủ được vội xoay người ngồi dậy, vừa lúc đó liền nghe từ phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rạt, cô gái lúc này mới thở phào một hơi. Lãnh Nghị dạo này nếu như Lâm Y còn chưa thức dậy, chưa hỏi ý cô hắn căn bản là không dám ra ngoài, chính là vì sợ làm cô sợ hãi.

Lát sau tiếng nước rào rạt từ phòng tắm ngừng lại rồi lát sau nữa Lãnh Nghị từ bên trong bước ra, hắn mặc một bộ Tây trang màu nhạt, bên trong là áo sơ mi màu lam thẫm, vừa đi vừa thắt cà vạt, ăn vận thế này càng khiến cho vẻ anh tuấn và khí chất bức người của hắn lộ ra không sót chút gì.

Vừa ra Lãnh Nghị đã nhìn thấy cô gái đang ngồi tựa đầu giường, trong mắt liền lộ ra một tia yêu thương, hắn đi nhanh đến bên cạnh cô gái, 'Em ngủ thêm lát nữa, anh đi làm trước, được không?'

'Dạ...' Cô gái vòng tay qua cổ hắn, nhớm người đặt lên môi hắn một nụ hôn mới buông ra, ngoan ngoãn nằm xuống trở lại.

Lãnh Nghị trìu mến hôn nhẹ lên má cô gái: 'Nếu như cảm thấy nhàm chán thì gọi điện thoại cho anh... Ân, hay là anh gọi Trương Tiểu Mạn đến cùng em đi dạo phố...' Thấy cô gái cười nhẹ, gật đầu người đàn ông mới yên tâm rời đi.

Hôm nay hình như cô gái đặc biệt mệt mỏi, Lãnh Nghị vừa đi không bao lâu thì cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say ...

Mãi cho đến giờ com trưa Lâm Y mới từ trong tiếng gõ cửa mơ màng thức giấc, 'Y Y, Y Y...', là Từ Nhất Hạo, ông thấy Lâm Y ngủ đến tận trưa còn chưa thức dậy thì có chút lo lắng nên mới lên gõ cửa. Lúc này Lâm Y mới lười nhác ngồi dậy, nhìn ra cửa nói: 'Dạ, con dậy rồi...'

Lâm Y làm vệ sinh cá nhân xong thì chậm rãi xuống lầu, Từ Nhất Hạo và Từ Giai đang ngồi nơi sofa phòng khách nhìn thấy Lâm Y đang đi xuống thì không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, Từ Nhất Hạo đứng dậy, hiền hòa nói: 'Y Y, có đói không? Con muốn ăn gì? Ba làm cho con ăn...'

'Con không muốn ăn lắm...' Vẻ mặt Lâm Y có chút mệt mỏi, cô nhìn Từ Nhất Hạo cố gượng cười.

'Không được đâu, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, ân, ăn chút đồ rồi ba dẫn hai đứa ra ngoài dạo phố được không?' Từ Nhất Hạo như dỗ dành một đứa trẻ.

'Vậy ... cũng được, ăn đại gì đó thôi...' Lâm Y rốt cuộc không phản đối, cô nhìn theo bóng lưng Từ Nhất Hạo dần khuất sau cánh cửa thông giữa phòng khách và phòng ăn, lúc này mới quay lại Từ Giai đang ngồi nơi sofa, Từ Giai cũng đang nhìn cô, trên mặt có chút ngượng ngùng, có chút khiếp sợ, so với vẻ bướng bỉnh kiêu ngạo ngày thường quả thực đã khác hoàn toàn...

Lâm Y điềm đạm cười, thu hồi tầm mắt, cất bước đến bên sofa ngồi xuống, giọng nói vẫn nhàn nhạt nhưng không thiếu nhu hòa: 'Tối qua ngủ có ngon không?', đáy mắt Từ Giai thoáng gợn sóng, cô nuốt nuốt nước bọt nhìn Lâm Y chằm chằm, thật lâu sau giọng nói có chút sợ sệt mới vang lên: 'Cũng được...'

Lâm Y nhẹ gật đầu không nói gì thêm, Từ Giai nhìn chằm chằm cô một lúc chừng như đang nghĩ gì đó, thật lâu sau mới lại lên tiếng, trong giọng nói vẫn đầy sợ sệt như trước: 'Chị Y Y ... trước đây là em sai, chị... đừng trách em được không?' Cô bắt đầu gọi Lâm Y là "chị".

"Chị", cách xưng hô này khiến tim Lâm Y đập nhanh hơn một nhịp, cô vụt quay nhìn sang Từ Giai, ánh mắt không tự chủ được nhu hòa hơn rất nhiều, lúc này mặt Từ Giai hơi đỏ lên, đáy mắt rõ ràng vẫn còn sợ sệt. Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp, cô bất giác mỉm cười, nhẹ giọng nói: 'Chuyện đã qua cứ để nó qua đi ... Chị không trách em...'

Vậy là từ đó trở đi Từ Giai thường vô tình hay cố ý bám theo Lâm Y, "chị", cách xưng hô này càng gọi càng thuận miệng, cô cũng biết chính mình bây giờ đại thế đã mất, cô cần phải cùng người chị này làm tốt quan hệ, bằng không sẽ không có cách nào ở lại lâu dài trong căn nhà này; vì vậy từ sự chủ động của Từ Giai, sự chỉ điểm của Từ Nhất Hạo, cộng với sự thiện lương của Lâm Y, mối quan hệ chị em này dường như càng lúc càng hòa hợp.

Bởi vì tình thân, bởi vì tình yêu, Lâm Y dần hồi phục, mà cùng lúc đó, Tịch Họa cũng đang hồi phục lại...

Một buổi tối nọ, cô hộ lý Tiểu Lâm người vẫn luôn giữ bên cạnh Tịch Họa đột nhiên phát hiện ngón tay cô gái vẫn luôn nằm hôn mê trên giường động đậy, phát hiện này khiến cô sợ hãi, sợ rằng mình hoa mắt, không tự chủ được đưa tay dụi mắt mấy lần mới định thần nhìn lại, quả nhiên, ngón tay kia đang động đậy.

'Trời ạ!', cô hộ lý kích động kêu lên, nhất thời không biết nên làm gì, một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn lại, người đầu tiên cô nghĩ đến là bác sĩ Lữ Thần vì thế cô vội vàng tông cửa chạy ra.

Tịch Họa chậm rãi hé mắt, vừa mở mắt sự vật thật mơ hồ, không nhìn thấy gì cả nhưng dần dà mắt cô nhìn được rõ ràng hơn, đập vào mắt cô trước tiên là trần nhà trắng toát sau đó một ngọn đèn tròn màu trắng treo trên trần nhà, rồi mắt cô chậm rãi đảo quanh một vòng, những bức tường trắng toát, cửa sổ rèm trắng, sau đó cô nhìn thấy những máy móc y tế đặt nơi đầu giường...

Đây là đâu? Mình là ai? Tịch Họa thoáng nhíu mày nhưng trong đầu một mảnh trống rống, không nghĩ ra được gì cả, chính ngay lúc này cửa bị đẩy ra, cô nhìn thấy một người đàn ông trong chiếc áo choàng trắng dành cho bác sĩ chạy nhanh vào, sau lưng anh ta là một cô hộ lý, hai người chạy thẳng đến bên giường, trong mắt không dấu được vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng.

'Tỉnh lại thật rồi!' Người bác sĩ mặc áo choàng trắng nhìn thấy đôi mắt hé mở của Tịch Họa trước tiên, đôi mắt sau chiếc kính trắng bừng sáng, anh ta khom người nhìn cô gái trên giường, 'Tịch Họa, còn nhớ anh không?'

Tịch Họa mờ mịt nhìn người đàn ông nho nhã đeo kính mắt trước mặt, cô mấp máy môi nhưng thật lâu vẫn không nói được lời nào, trên mặt người đàn ông ý cười càng sâu, hắn ôn hòa nói: 'Không vội, vừa mới tỉnh lại là như thế, nên để đầu óc nghỉ ngơi một lúc đã, ân, nghe anh nói...'

Giọng người đàn ông đang cúi xuống nhìn cô thật ôn hòa, hắn dẫn dắt từng bước: 'Nhớ không, em tên là Tịch Họa, anh là Lữ Thần, anh với em trước đây đã từng biết nhau, anh là bạn thân của Lãnh Nghị, thường đến nhà hai người chơi...'

Lãnh Nghị! Đôi mắt có chút trống rỗng của Hạ Tịch Họa chợt trừng to, chuyện xưa như sóng triều cuồn cuộn chảy vào trong óc... Lãnh Nghị, Lãnh Nghị đâu? Thân thể cô bất an khẽ động, rồi từ cổ họng khô khốc bật ra mấy tiếng trầm đục: 'Em ... muốn gặp ... Lãnh Nghị...'

Lữ Thần nhẹ vỗ vỗ bàn tay đang lộ ra ngoài chăn của Tịch Họa, dịu giọng nói: 'Anh đi thông báo với anh ta, anh ta lập tức sẽ đến ngay ... em nằm yên trước đã, cố gắng nhớ lại chuyện trước đây ... anh đi gọi điện thoại trước!'

Tịch Họa lúc này mới an tĩnh trở lại, cô thấy Lữ Thần lấy điện thoại ra rồi ấn phím, khóe môi bất giác lộ ra một nụ cười yếu ớt, trong mắt phát ra một tia sáng dị thường, cô rất nhanh có thể gặp lại Lãnh Nghị, người đàn ông mà cô ngay cả nằm mộng cũng muốn nhìn thấy kia...

Trong biệt thự nhà họ Lãnh, Lãnh Nghị đang cùng Lâm Y xem phim trong rạp hát nhỏ trong nhà, Lâm Y dịu ngoan ngả đầu lên bờ vai rộng rãi của Lãnh Nghị, hai bàn tay nắm chặt nhau, ở ghế bên cạnh là Từ Nhất Hạo và Từ Giai.

Chính lúc này điện thoại trong túi Lãnh Nghị chợt reo lên, hắn cầm lên xem, nhìn thấy cái tên 'Lữ Thần' nhấp nháy trên màn hình, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, sợ ảnh hưởng đến mọi người xem phim vì vậy hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô gái, 'Anh ra ngoài nghe điện thoại rồi đứng dậy bước ra cửa.

Lãnh Nghị bước nhanh ra ngoài, vừa đi vừa ấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói có chút hưng phấn của Lữ Thần: 'Lãnh thiếu, Tịch Họa tỉnh rồi, anh mau đến đây!'

Đôi chân đang sải bước đột ngột dừng lại, trong đôi mắt đen thẳm của Lãnh Nghị lóe lên một tia sáng, hắn không tự chủ được xoay đầu nhìn về phía cửa của căn phòng xem phim, tia sáng trong mắt lóe lên rồi chợt tắt, có nên nói cho Y Y biết không? Lúc này mà nói cho cô liệu có gia tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Y Y, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của cô không?'

'Lãnh thiếu?' Đầu bên kia Lữ Thần có chút hốt hoảng, 'Tịch Họa muốn gặp anh!'

'Ồ, tôi biết rồi, tôi đến ngay đây!' Lãnh Nghị trầm giọng nói xong liền ngắt điện thoại, hắn đứng yên bất động ngoài cửa hồi lâu, đầu óc không ngừng xoay chuyển, lát sau mới xoay người đi vào căn phòng chiếu phim, đến bên cạnh Lâm Y, cúi xuống nói bên tai cô: 'Y Y, em ra đây một chút, anh có chuyện muốn nói!'

Lâm Y dời mắt từ màn hình sang Lãnh Nghị, nhẹ giọng 'Ân' một tiếng rồi thuận theo sức kéo của người đàn ông đứng dậy, cất bước ra ngoài.

Lãnh Nghị kéo Lâm Y đi mãi đến phòng khách mới dừng lại, hai tay hắn giữ chặt vai cô, cúi xuống nhìn gương mặt có chút nghi hoặc và lo lắng của cô gái, người đàn ông vội vàng kéo cô ra ngoài khiến cô không khỏi cảm thấy bất an.

Vẻ mặt của cô gái khiến tim Lãnh Nghị đập nhanh hơn, hắn cũng điện thoại mình làm vậy quá gấp gáp nên vội điều tiết lại tâm tình, khóe môi câu lên một nụ cười nhu hòa, giọng cũng thật nhẹ, 'Y Y, Tịch Họa đó, em còn nhớ không ...'

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô làm sao quên được, đương nhiên là cô nhớ, cô nhớ cô gái đó đã từng nằm trong căn phòng trên lầu ba, mắt nhắm nghiền, mái tóc dài xõa tung trên gối, trên người đắp một chiếc chăn mỏng; cô còn nhớ Lãnh Nghị từng bế cô gái đó, mái tóc dài và làn váy trắng xõa tung trên cánh tay Lãnh Nghị; cô còn nhớ Lãnh Nghị vì muốn cùng cô ấy đi đâu đó chữa bệnh mà bỏ cô lại một mình trong thành phố rộng lớn này....

Nghĩ đến đây mặt Lâm Y dần tái đi, cô không muốn nghĩ tiếp nữa, cô chỉ biết, đã từng, vì Tịch Họa này mà cô và Lãnh Nghị suýt nữa mất nhau, đoạn ký ức đau khổ đó cô không muốn nhớ lại! Trong đầu chợt truyền đến cơn đau kịch liệt, cô phiền muộn đưa tay nhẹ day day huyệt thái dương.

'Y Y...' Lãnh Nghị sợ hãi kêu, vội vàng ôm lấy cô gái vẻ mặt có chút thất thần kia vào lòng, cô gái dịu ngoan áp mặt vào ngực hắn, thì thào nói: 'Nghị, em ... không nhớ ...'