Ánh mắt thâm trầm của Lãnh Nghị vẫn nhìn cô không lên tiếng, căn phòng nhỏ
chìm trong im lặng, chỉ có tiếng hít thở nho nhỏ của cả hai. Bầu không
khí chợt trở nên ngượng ngùng, Lâm Y cảm thấy toàn thân không được tự
nhiên, một hồi lâu cô mới như nghĩ ra điều gì, vội hỏi: 'Đúng rồi, anh
muốn uống nước hay trà?'
'Trà ...' Thanh âm trầm thấp bật ra từ đôi môi mỏng của Lãnh Nghị.
Lâm Y vội đứng dậy pha trà, bối rối lấy tách, tìm lá trà, nấu nước, đôi tay vừa hoảng loạn vừa vội vàng, thật vất vả mới pha xong một tách trà cầm
đến đặt ở chiếc bàn cạnh bên Lãnh Nghị, ánh mắt nhẹ lướt qua gương mặt
tuấn mỹ phi phàm mà lãnh liệt đến cực điểm kia, nhẹ giọng nói: 'Trà ...
còn nóng ...'
'Ừ ... Lâm Y, em ngồi xuống, tôi có việc muốn hỏi
em!' Giọng nói đầy từ tính dễ nghe của Lãnh Nghị vang lên, lúc này ánh
mắt bức người của hắn không ghim trên người Lâm Y mà xa xăm dõi về chân
trời tối mịt ngoài cửa sổ.
Có việc muốn hỏi mình sao? Lâm Y âm
thầm ngạc nhiên nhưng không dám biểu đạt ra mặt, chỉ "ừm" một tiếng, trở lại chỗ ngồi nơi vị trí cũ của mình ở mép giường, chờ câu tiếp theo của Lãnh Nghị.
'Thiếu chủ của Cao thị xí nghiệp Cao Lăng của thành
phố này là bạn trai cũ của em sao?' Giọng Lãnh Nghị vẫn điềm tĩnh dứt
khoát, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Lâm Y ngẩn người, ánh mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm sườn mặt của Lãnh Nghị, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: 'Phải ...'
'Nửa năm trước hai người đột ngột chia tay?' Giọng nói kia vẫn bình thản như cũ nhưng tràn ngập uy nghiêm.
'...' Lâm Y há hốc miệng thở dốc, muốn đáp "phải" nhưng lại nói không thành
lời, tim chợt đau đến không chịu nổi, mũi cũng ê ẩm chua xót. Vì sao? Vì sao nhất định phải nhắc đến chuyện nửa năm trước? Chuyện mà cô không
muốn nhớ đến nhất?
Cảm giác được nước mắt sắc trào ra khỏi hốc
mắt, Lâm Y vội ngẩng đầu, ánh mắt cũng theo Lãnh Nghị dõi về một mảnh
chân trời tối mịt ngoài cửa sổ, để nước mắt đảo nơi hốc mắt sau đó chậm
rãi tan mất ... Cô thật sự không muốn rơi lệ trước mắt hắn ...
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Lãnh Nghị chậm rãi thu hồi tầm mắt đang nhìn
ngoài cửa sổ, chậm rãi dời đến trên mặt Lâm Y, hắn nhìn cô gái trước
mặt, ánh mắt vẫn dõi nơi chân trời, hốc mắt phiếm hồng nhưng lại quật
cường ngẩng cao đầu để nước mắt không tràn ra hốc mắt ...
'Em còn yêu hắn không?' Lãnh Nghị vẫn không chút thương hương tiếc ngọc tiếp tục hỏi dồn, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Y chằm chằm.
Hàng mi thật dài của Lâm Y nhẹ rung lên, ánh mắt vẫn dõi ngoài chân trời dần thu hồi lại, nhìn Lãnh Nghị, đáy mắt hiện rõ sự nghi hoặc, giọng chợt
lạnh: 'Anh muốn nói gì đây?'
'Nếu em còn yêu hắn...' Ánh mắt Lãnh Nghị chợt lạnh xuống, giọng nói cũng trở nên lãnh lùng bức người, '...
tôi sẽ để hắn trở lại quỳ bên cạnh em!'
Lâm Y thở rút một hơi, nhìn ánh mắt sắc bén của Lãnh Nghị, sau một lúc lâu mới thì thào hỏi: 'Vì sao?'
Lãnh Nghị nhìn Lâm Y, hơi né tránh ánh mắt cô, giọng nói lại lạnh nhạt không chút gợn sóng: 'Đem gì đó em yêu trả lại cho em, hy vọng em sẽ vui vẻ
hơn ...'
Đôi mắt đen láy của Lâm Y nhìn Lãnh Nghị chằm chằm,
không hiểu hắn vì sao lại nghĩ đến chuyện này. Sau một lúc, rốt cuộc mỉm cười: 'Là tôi tự nguyện buông tay ... Hiện tại tất cả đều đã qua đi
rồi, tôi cũng không muốn anh ta trở lại bên tôi ... Nhưng mà, tôi vẫn
cảm ơn ý tốt của anh ...'
Không còn tình yêu, quỳ trở lại bên người thì lại có ý nghĩa gì? Những người nhà giàu đó, biết tình yêu là gì sao?
Ánh mắt Lãnh Nghị vẫn ghim trên người Lâm Y, có chút nghiền ngẫm: 'Em xác định, em đã buông xuống rồi sao?'
'Đương nhiên!' Tâm trạng Lâm Y chợt tốt hơn rất nhiều, cô nhìn Lãnh Nghị cười
nhẹ, 'Qua hai ngày nữa anh ta sẽ đính hôn cùng một bạn học của chúng
tôi, tôi không chừng sẽ đi tham gia buổi lễ đính hôn của họ nữa kìa!'
Ánh mắt Lãnh Nghị dần trở nên nhu hòa, khóe môi hắn chậm rãi câu lên, ánh mắt lại nhìn về phía chân trời tối mịt ngoài kia ...
'Anh ... hôm nay đến đây vì chuyện này sao?' Lâm Y nhìn sườn mặt hoàn mỹ
đường cong rõ ràng như điêu khắc kia, nghi hoặc hỏi, 'Chuyện này, anh
nghe ai nói?'
Lãnh Nghị mỉm cười, không có lên tiếng. Trong phòng lại chìm trong một mảnh yên tĩnh, ánh mắt Lâm Y cũng học theo người đàn ông lạnh lùng trước mặt, dõi nhìn ngoài cửa sổ ...
Tối hôm nay
khi Lãnh Nghị nghe xong báo cáo điều tra của Lý Tân, mới biết được Cao
Lăng và Lâm Y vốn là một đôi được gọi là chuyện tình của "kim đồng ngọc
nữ", giờ ngọc nữ đã không còn ... Hắn đột nhiên nảy sinh ý tưởng muốn
bồi thường chút gì, nếu Lâm Y đồng ý, tựa như hắn nói, sẽ làm cho Cao
Lăng trở về quỳ dưới chân cô ...
Đồng thời, trong tiềm thức hắn, muốn chứng minh điều gì đó ...
Giờ dường như đã chứng thực tình yêu mà Lâm Y dành cho Cao Lăng đã là quá
khứ ... Nhưng mà, chứng minh tình yêu kia đã qua đi thì lại thế nào? Có
thể làm được gì đâu? Có thể thay đổi hiện trạng sao? Lâm Y còn có thể
trở về LS Quốc tế? Trở lại bên cạnh hắn sao?
Ánh mắt thâm thúy
hơi chớp động, Lãnh Nghị cúi đầu, giọng nói mang theo từ tính mê người
lần nữa vang lên: 'Trở về đi làm đi ... Em muốn thế nào được ...'
Hàng mi thật dài của Lâm Y rung lên, cô giật mình nhìn thoáng qua Lãnh Nghị rồi lại rũ mắt, nhẹ giọng nói: 'Không được ...'
Lúc này tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên từ điện thoại của Lâm Y, cô
cầm lấy di động, ấn lên mà hình nhìn thoáng qua, là Lăng Nhất Phàm: "Lâm Y, ngủ ngon!". Mỗi ngày trước khi đi ngủ Lăng Nhất Phàm đều không quên
nhắn tin cho Lâm Y, nói câu chúc ngủ ngon.
Lãnh Nghị hơi mị mắt, một tia ánh sáng lạnh lóe qua, hắn trầm giọng hỏi: 'Vì sao không chịu trở lại? Bởi vì Lăng Nhất Phàm sao?'
Lâm Y lại nhìn Lãnh Nghị, gượng cười nói: 'Không phải ... là bởi vì ... tôi không thích hợp hoàn cảnh công tác ở đó ...'
Mày Lãnh Nghị chợt nhíu chặt lại, trong mắt chợt hiện sự sắc bén, hắn nhìn
Lãnh Nghị, giọng nói cũng bắt đầu đông lạnh như băng: 'Theo ta làm việc, thống khổ đến vậy sao?'
Hả? Cảm xúc của người đàn ông này thay
đổi cũng nhanh quá đi! Vừa mới nãy không phải là trời trong nắng ấm sao? Thế nào mà mới đảo mắt đã mây đen dày đặc thế này? Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, lựa lời nói: 'Không phải ... tôi vẫn thích cuộc sống nơi trường
học hơn ...'
Lãnh Nghị vẫn không hé răng, mặt hắn vẫn như cũ mây
đen dày đặc, ánh mắt vẫn như cũ sắc bén như dao nhìn Lâm Y chằm chằm,
Lâm Y bất an khẽ động đậy thân mình, cô thoáng cúi người về phía trước,
dè dặt vươn tay kéo góc áo của Lãnh Nghị: 'Vậy ... lần sau anh có rèn
luyện môn gì, nếu nhất thời không có ai đi cùng ... có thể ... gọi điện
thoại cho tôi ...'
Sóng mắt Lãnh Nghị khẽ xao động, bàn tay to
của hắn lập tức bắt lấy bàn tay bé nhỏ đang kéo góc áo hắn một cách
chuẩn xác. Tim Lâm Y đập vang trong lồng ngực, muốn lùi lại phía sau
nhưng hiển nhiên là phí công vô ích.
Ánh mắt Lãnh Nghị trượt
xuống nơi giao nhau của hai bàn tay, bàn tay kia, trắng nõn như ngọc,
ngón ngón thon dài, trên móng tay không sơn bất cứ gì, trong suốt phấn
nộn, nơi đầu ngón tay, móng tay được dũa sạch sẽ thành một đường cong
hoàn mỹ...
Bàn tay to của hắn không tự chủ được nhẹ nhàng xoa nơi đó, ánh mắt càng trở nên nhu hòa ...
Mặt Lâm Y thật hồng, căn phòng nho nhỏ tràn ngập một sự trầm mặc bất thường, chỉ có tiếng hít thở có phần ái muội của nhau ...
Khi cô nỗ lực muốn rút tay về, Lãnh Nghị chợt vươn cánh tay dài, chỉ nhẹ
khoát tay một cái, thân thể Lâm Y đang ngồi bên mép giường đã rơi vào
vòng tay ấm áp của hắn, hai tay hắn vòng qua ôm chặt lấy cô.
Trong lòng hắn, Lâm Y không ngừng dãy dụa, đôi cánh tay kia càng lúc càng thu chặt khiến Lâm Y không cách nào động đậy thân mình, cô từ từ yên tĩnh
trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, nghe tiếng đập hữu lực mạnh mẽ của hắn, gò má một mảnh đỏ ửng.