Trên lầu, Lăng Nhất Phàm và Lâm Y đang ngồi ăn sáng, bữa sáng là do người
làm mà Lăng Nhất Phàm và Lâm Y mời đến để giúp Lâm Dung làm, thoạt nhìn
Lâm Dung khôi phục tốt lắm, trên mặt bà là nụ cười vui vẻ nhìn đôi nam
nữ trước mặt, giọng nhu hòa: 'Sau khi hai đứa ra nước ngoài, phải nhớ
chăm sóc lẫn nhau ...'
'Mẹ, từ hôm qua chúng con trở lại đến bây giờ, không biết mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi!' Lâm Y nũng nịu nói.
'Mẹ lo lắng cho hai đứa mà!' Lâm Dung mỉm cười nói.
'Là con lo lắng cho mẹ mới đúng!' Nói đến chuyện này, Lâm Y không khỏi lộ
vẻ lo âu, để mẹ cô một mình ở lại trong nước, nói thế nào cô cũng không
yên tâm nhưng cá tính của mẹ mình cô biết, một khi bà quyết định chuyện
gì thì không có ai thay đổi được! Vành mắt Lâm Y phiếm hồng, giọng thật
thấp: 'Nếu như mẹ chịu đi với tụi con, vậy thì càng tốt hơn!'
'Phải đó dì à, bên đó điều kiện tốt hơn, nhà cũng rát lớn, dì qua đó ở cùng Y Y vậy con cũng yên tâm hơn!' Lăng Nhất Phàm cũng tìm cách thuyết phục.
'Ờ ...' Lâm Dung nhìn Lăng Nhất Phàm cười cười lại sủng nịch sờ đầu con
gái, 'Dì theo các con đi, các con thì thấy tốt hơn nhưng dì thì không
tốt chút nào! Con đó, nếu muốn mẹ sống thêm vài năm thì đừng hành hạ mẹ
kiểu đó!'
'Vậy ... bọn con cách mẹ xa như vậy, nếu con nhớ mẹ thì làm thế nào?' Giọng Lâm Y đã có chút nghẹn ngào.
'Thì gọi điện thoại ... ân, còn có internet, chúng ta có thể nói chuyện mỗi
ngày, con còn có thể cho mẹ xem hôm nay con ăn gì hay là con muốn nấu
món gì, mẹ sẽ dạy con ... Ừm, như vậy so với hai mẹ con ở cùng nhau đâu
có khác biệt gì?' Lâm Dung nói thật thoải mái dù thực ra bà cũng không
đành lòng để con gái đi xa như vậy nhưng vì hạnh phúc cả đời của con, bà hy sinh một chút thì có sao đâu? Cứ coi như Lâm Y vẫn còn ở thành phố H là được rồi.
'Mẹ ...' Lâm Y chu môi định nói gì thì chợt chuông cửa vang lên, người làm đang bận rộn ở nhà bếp vội chạy đến nói vào bộ đàm.
Lát sau người làm chạu vào báo: 'Lâm tiểu thư, có một vị tiên sinh muốn tìm cô!'
'Tìm tôi?' Lâm Y nhìn sang bà người làm, 'Là ai vậy? Để anh ta vào đi!'
Khi người làm mở cửa rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị xuất hiện nơi cửa
thì ba người trong phòng nhất thời đều sửng sốt không nói nên lời, họ
làm sao cũng không nghĩ đến mới sáng sớm như vậy, Lãnh Nghị lại xuất
hiện trước cửa nhà họ.
Trên gương mặt tuấn mỹ lộ rõ nét mệt mỏi,
có thể tưởng tượng, chắc chắn là anh ta xuyên đêm lái xe đến đây; đáy
mắt vốn sắc bén giờ chỉ còn lại lạc lõng và bi thương, giống như một con mãnh thú bị hãm vào tuyệt cảnh vậy, nhưng ánh mắt đó vẫn mang theo một
loại khí thế bức người trời sinh không làm sao che dấu được, hắn nhìn
chằm chằm một nhà đang ngồi ăn sáng nơi chiếc bàn nhỏ --- nơi đó đã từng có chỗ cho hắn! Cuối cùng ánh mắt đó dừng lại trên gương mặt kinh ngạc
của Lâm Y.
Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, cô lặng lẽ quay
đầu lại, cắm cúi tiếp tục ăn bữa sáng của mình, cố gắng che dấu nội tâm
bất an của mình; nụ cười trên mặt Lăng Nhất Phàm như cứng lại, hắn lạnh
lùng nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện kia!
Đáy mắt Lâm Dung
thoáng qua một tia phức tạp, bà nhìn Lãnh Nghị rồi nhìn sang Lăng Nhất
Phàm, lại nhìn sang Lâm Y sau cùng trở lại nơi Lãnh Nghị, lát sau bà
chậm rãi đứng dậy nhìn người đàn ông đang đứng nơi cửa, mỉm cười: 'Lãnh
Nghị, vào đi!'
'Cám ơn dì!' Lãnh Nghị lúc này mới thu hồi tầm mắt từ đầu vẫn ghim trên người Lâm Y, giọng hắn thật trầm, sải bước đi vào
trong nhà.
'Đã ăn sáng chưa?' Lâm Dung nhìn Lãnh Nghị, giọng bà vẫn hiền hòa dễ chịu.
'Vẫn chưa!' Người đàn ông cao lớn dường ấy mà lúc này giọng nói lại trầm
thấp đến như vậy, hắn cứ thế đứng sau lưng Lâm Y, Lâm Y xoay lưng về
phía hắn, không quay đầu nhìn hắn một lần, người đàn ông nhìn mái tóc
dài mềm mại của cô gái, đã từng, hai người yêu thương khắng khít như thế vậy mà giờ đây lại trở nên xa lạ, lạnh lùng như vậy, tim người đàn ông
đau như bị ai cào xé ...
'Chị Vương, lấy cho Lãnh tiên sinh một phần ăn sáng!' Lâm Dung quay lại dặn dò người làm.
Rất nhanh chị Vương đã mang lên một phần ăn sáng đặt lên bàn, Lâm Dung nhìn Lãnh Nghị: 'Lãnh Nghị, đến đây ngồi đi!' Bà chừng như rất tùy ý kéo một chiếc ghế đặt ở giữa mình với Lăng Nhất Phàm.
Lãnh Nghị gật đầu, lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế mà Lâm Dung vừa kéo ra nhưng không đụng
đến bữa sáng, đôi mắt đen thẳm vẫn nhìn chằm chằm Lâm Y, cô gái vẫn giữ
vẻ bình thản, cắm cúi ăn bữa sáng.
Bàn ăn chìm trong sự im lặng, bầu không khí có chút khó xử, Lâm Dung nhẹ giọng nói: 'Lãnh Nghị, cháu ăn sáng trước đi!'
Lãnh Nghị lúc này mới dời tầm mắt khỏi Lâm Y, hắn nhìn Lâm Dung, khóe môi
câu lên một nụ cười gượng gạo: 'Thực xin lỗi dì, lần trước dì xảy ra
chuyện nhưng con không kịp đến thăm dì!'
Sóng mắt Lâm Dung thoáng xao động, bà cười thản nhiên, lời nói cũng có vẻ tùy ý: 'Không trách
cháu được... nghe nói lúc đó cháu đang ở trong núi, khẩn trương cứu
người, cũng không có cách nào!' Bà ngừng một chút rồi lại ôn hòa hỏi:
'Hiện giờ bệnh của bạn cháu đã đỡ chưa?'
Tim Lãnh Nghị không khỏi đập mạnh, đáy mắt thoáng qua một tia ảm đạm, nhất thời không biết nên
giải thích thế nào, chỉ đành nhẹ lắc đầu, Lăng Nhất Phàm nãy giờ vẫn im
lặng ngồi bên cạnh lúc này mới nhướng mắt nhìn Lãnh Nghị; Lâm Y thì cứ
làm như không nghe thấy gì, chỉ cắm cúi ăn đồ ăn trong đĩa của mình.
Nhìn thấy Lãnh Nghị lắc đầu, Lâm Dung cười nhẹ nói, trong giọng nói mang
theo chút trách cứ: 'Nếu như còn chưa khỏi sao cháu một mình chạy đến
đây làm gì?'
'Dì ...' Mắt Lãnh Nghị lần nữa rơi trên người Lâm Y, hắn cắn môi, khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh nhưng giọng nói vô cùng kiên
định: 'Lần này cháu đến là muốn nói với dì, cháu muốn cưới Y Y làm vợ,
mong là dì sẽ đồng ý!'
Bầu không khí trong phòng chớp mắt như
đông lại, hàng mi dài của Lâm Y chớp lên, cô vụt ngẩng đầu lên nhìn
người đàn ông đối diện mình, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn về
phía cô, Lâm Y thoáng chau mày, dời đi tầm mắt; Lăng Nhất Phàm sầm mặt
xuống, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói một tin
chấn động như vậy bằng vẻ thản nhiên như không, mắt hắn như giăng một
tầng mây đen.
Lâm Dung cũng có chút sửng sốt, bà không ngờ Lãnh
Nghị lại thẳng thắn dứt khoát như vậy nhưng bà rất nhanh hoàn hồn lại,
nhìn hắn mỉm cười, sâu kín nói: 'Lãnh Nghị, ta hiểu ý cháu ... nhưng Y Y đã đính hôn với Nhất Phàm ... cháu, cũng nên chuyên nhất đối đãi ... cô gái bên cạnh cháu!'
Lãnh Nghị nhẹ khép mắt, thấp giọng nói: 'Cháu yêu Y Y, cháu sẽ một lòng một dạ với cô ấy!'
'Lãnh Nghị!' Nụ cười trên môi Lâm Dung vụt tắt, bà nghiêm túc nhìn hắn nói,
'Nếu như cháu thật lòng yêu Y Y thì nên chúc cho nó sống được vui vẻ,
chúc nó gả cho Nhất Phàm được hạnh phúc chứ không phải cứ dây dưa không
dứt!'
Đáy mắt Lãnh Nghị có thể thấy rõ sự đau xót, hắn mím môi,
mắt vẫn ghim trên người Lâm Y, trong giọng nói tràn đầy cô đơn, 'Dì,
cháu yêu Y Y, người Y Y yêu là cháu, cháu không muốn buông tay ...'
Lâm Dung cũng chau mày, 'Lãnh Nghị, có những chuyện đã qua rồi thì không
thể quay lại ... chuyện này, cháu vẫn nên tôn trọng ý của Y Y thôi!'
Lãnh Nghị nhìn Lâm Y, trầm tư giây lát rồi hắn nói: 'Y Y, trước đây là anh
sai rồi, xin cho anh một cơ hội ...' Trong cuộc đời lần đầu tiên hắn ăn
nói khép nép như thế trước mặt mọi người!
Khi người đàn ông cao
ngạo, lạnh lùng, luôn cho mình là đúng này cúi đầu, hốc mũi Lâm Y chợt ê ẩm, nhưng hiện giờ nói những điều đó có ích sao? Cô, đã là vị hôn thê
của người khác!
Lâm Y cúi đầu trầm mặc, một lúc lâu sau cô mới
chậm rãi xoay về phía Lăng Nhất Phàm, Lăng Nhất Phàm cũng đang nhìn cô,
trong mắt hắn tràn đầy lo âu, tim Lâm Y chợt nhói lên, cô là vị hôn thê
của Nhất Phàm, cô không thể làm gì có lỗi với hắn! Lâm Y nhẹ nhàng nắm
lấy tay Lăng Nhất Phàm bằng bàn tay nhỏ nhắn của mình, mắt ôn nhu nhìn
hắn, sự vui mừng trong đáy mắt Lăng Nhất Phàm chớp mắt nở rộ, hắn hơi
câu môi, bàn tay to trở ngược nắm lấy tay cô gái.
Động tác và vẻ
mặt của Lâm Y hoàn toàn rơi vào mắt Lãnh Nghị, hắn cắn môi nhìn cô gái,
đợi câu nói hoặc hành động tiếp theo của cô; quả nhiên hắn nhìn thấy Lâm Y xoay sang nhìn mình, giọng nhàn nhạt: 'Lãnh Nghị, đã không còn cơ hội rồi!'
'Y Y ...' Lúc này trên gương mặt anh tuấn của Lãnh Nghị
chỉ còn sự đau xót và thê lương, sự tổn thương có thể nhìn thấy rõ ràng
trong đáy mắt, giọng nói cũng trầm thấp khàn khàn như một con thú bị
thương, 'Em ... muốn anh phải làm sao?'
'Em không muốn anh làm gì cả!' Giọng Lâm Y vẫn nhàn nhạt, 'Anh về đi ... Bọn em cũng rất nhanh sẽ rời khỏi đây ...' Nói rồi cô đứng dậy, Lăng Nhất Phàm cũng đứng dậy,
Lâm Y nhìn sang Lăng Nhất Phàm, ôn nhu nói: 'Nhất Phàm, chúng ta đi với
mẹ ra phố mua vài món đồ sau đó trở về được không?'
'Ân, được!' Trên mặt Lăng Nhất Phàm tràn đầy nụ cười ấm áp.
Rõ ràng cô gái đang đuổi khách! Hắn thật sự đã mất cô rồi! Cảm giác đau
xót phút chốc lan tràn khắp mỗi một tế bào, Lãnh Nghị hơi híp mắt nhìn
cô gái lạnh lùng trước mặt, mím chặt môi không nói một lời.
Lâm Dung nhìn sắc mặt của Lãnh Nghị, thở dài một tiếng rồi nhẹ vỗ vai hắn còn mình cũng đứng dậy.
Lãnh Nghị nhìn ba người chỉ lo chuẩn bị đi ra ngoài, hắn chậm rãi đứng dậy ...
Lãnh Nghị ngồi một mình trong xe, đáy mắt một mảnh mờ mịt, chẳng lẽ Y Y đã
không còn yêu hắn sao? Ý tưởng này khiến lòng hắn lại bắt đầu đau, hắn
cúi đầu nhẹ day day huyệt thái dương ...