Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 158: Dây dưa không dứt (1)




Nhìn thấy Lâm Y bước ra, Lăng Nhất Phàm buông quyển tạp chí trong tay xuống vẫy tay về phía cô: 'Y Y, qua đây ngồi một lát!'

'Ân!' Lâm Y mỉm cười đi đến bên cạnh Lăng Nhất Phàm ngồi xuống, cô không dám nhìn đôi mắt nóng rực của Lăng Nhất Phàm, cô cầm lấy ly trà trên bàn, như che dấu.

'Cẩn thận nóng!' Giọng nói ôn hòa lần nữa vang lên bên tai.

Hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, ly trà đã đưa đến bên môi chợt ngừng lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt đen láy rõ ràng tràn đầy cảm động và nhu hòa, giọng cô nhỏ xíu: 'Biết rồi, cám ơn anh, Nhất Phàm!'

Đáy mắt người đàn ông chợt lóe sáng, hắn đỡ lấy ly trà trên tay cô gái đặt lên bàn, ủ lấy tay cô trong tay mình, đôi mắt hẹp dài nhìn cô gái chằm chằm, đáy mắt dâng lên một tia hy vọng: 'Y Y, chúng ta sớm một chút kết hôn có được không?'

Cô gái nhìn đôi mắt đầy hy vọng của người đàn ông, mím môi, nuốt nuốt nước bọt, nhất thời không nói được lời nào. 'Y Y ...' Sự hy vọng trong mắt người đàn ông nhất thời thay bằng sự lo âu, hắn nhẹ giọng gọi.

Trên mặt cô gái lộ ra một ý cười yếu ớt, nụ cười như sóng gợn mặt hồ, cô dịu dàng nhìn gương mặt thoáng lộ vẻ lo lắng của người đàn ông, nhỏ giọng nói: 'Được!'

Sự lo âu trong mắt người đàn ông chớp mắt không còn tung tích, thay vào đó là tình yêu nồng đậm, 'Y Y!', hắn nhẹ giọng gọi, một tay vươn ra ôm cô gái vào lòng, nhẹ nhàng áp má lên mái tóc mềm mại của cô gái.

Cô gái nhìn qua vai người đàn ông về hướng chiếc rèm cửa sổ trắng, đáy mắt trong chớp mắt trống rỗng, nhưng rất nhanh cô thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng gối đầu lên bả vai của người đàn ông.

Hiện tại, người đàn ông này mới là vị hôn phu của cô! Một người thực sự yêu cô, muốn cưới cô làm vợ! Hốc mũi cô gái có chút chua xót, tay nhẹ nhàng vòng qua người người đàn ông, khóe môi người đàn ông không áp chế được lộ ra một nụ cười vui vẻ.

'Y Y, mấy ngày sau chúng ta đi châu Âu ... đến lúc đó, chúng ta có thể cử hành hôn lễ nơi nhà thờ bên đó ...' Giọng người đàn ông như đang nói mê, hắn muốn sớm một chút đưa Lâm Y rời xa nơi này, sự xuất hiện đột ngột của người kia tối nay tuy rằng Lâm Y biểu hiện rất thờ ơ nhưng hắn vẫn còn lo sợ, lo sợ một ngày nào đó sẽ mất đi cô ...

Đầu cô gái vẫn dựa vào vai người đàn ông, đôi mắt đang nhắm chợt mở ra, hình ảnh Hạ Tịch Họa nằm trong khuỷu tay Lãnh Nghị, váy dài, tóc dài phiêu dật lần nữa lại hiện ra trong đầu cô, lại còn ... Lãnh Nghị cô độc đứng trong màn mưa ...

'Y Y, được không?' Má người đàn ông cọ nhẹ lên mái tóc mềm mại của Lâm Y, lần nữa hỏi lại.

'Ân, được!' Cô gái lúc này mới hoàn hồn, hơi mỉm cười, giọng ngọt như mật, đôi mắt đen láy lần nữa nhắm lại, tạm biệt nhé, quá khứ!

Lăng Nhất Phàm nhẹ nhấc đầu Lâm Y khỏi vai mình, gương mặt anh tuấn kề sát mặt cô, hơi thở ấm áp phất qua mặt cô gái, trong đáy mắt cô gái thoáng qua một tia hoảng hốt nhưng rất nhanh cô đã trấn định lại, chỉ lặng lẽ nhìn ngũ quan tuấn tú đang phóng đại trước mặt mình, không nói một lời.

'Y Y!' Giọng Lăng Nhất Phàm hơi khàn, môi hắn nhẹ lướt qua cánh môi anh đào của cô, thân thể cô gái rõ ràng là có chút run rẩy, vẫn im lặng không nói, người đàn ông nhẹ nhàng áp xuống cô gái, cô gái bị bức phải ngửa về sau, rồi rất dễ dàng bị người đàn ông áp xuống sofa.

'Đừng, Nhất Phàm!' Cô gái rốt cuộc không tự chủ được kêu lên, thân thể theo bản năng giãy dụa không ngừng, cô hơi ngẩng đầu nhìn ánh mắt như dò xét của người đàn ông đang phủ trên người mình, trong khoảnh khắc đó cô đột nhiên bừng tỉnh, đây là vị hôn phu của mình, nếu như anh ta muốn cô, cô cũng không có lý do gì cự tuyệt; cô gái dần bình tĩnh lại, không giãy dụa nữa mà lẳng lặng nhìn người đàn ông đang áp trên người mình.

Sự yên lặng của cô gái khiến đáy mắt Lăng Nhất Phàm càng thêm nhu hòa, hắn nỗ lực khống chế sự xung động của mình, thật lâu mới cúi xuống nhẹ hôn lên mí mắt cô gái, khẽ khàng nói: 'Y Y, anh sẽ đợi, đợi đến ngày chúng ta kết hôn ...'

'Nhất Phàm ...' Cô gái mấp máy cánh môi, giọng có chút nghẹn ngào, cô nhẹ vuốt sóng mũi cao thẳng của hắn bằng những ngón tay thon dài của mình, Nhất Phàm, em nhất định sẽ cố gắng, làm một người vợ xứng đáng với anh!

'Được rồi! Tối nay em nghỉ ngơi sớm đi ... ân, dưỡng tốt thân thể, rất nhanh chúng ta sẽ rời khỏi đây!' Lăng Nhất Phàm dùng giọng thoải mái nhất để nói rồi xoay người rời khỏi cô gái dưới thân, thuận thế kéo cô ngồi dậy.

Tiễn Lăng Nhất Phàm đi, Lâm Y một mình thu dọn lại phòng khách, ly trà trên bàn, tạp chí trên sofa, khi tất cả đã ổn thỏa, cô xoay người định đi vào phòng ngủ thì nghe có tiếng chuông cửa, Lâm Y ngừng bước chân nhìn về phía cửa, vào lúc này, ai lại có thể không thông qua cửa chính mà trực tiếp đến được phòng cô ấn chuông chứ?

Một tia nghi hoặc lóe qua đầu, Lâm Y chầm chậm bước đến bên cửa nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là một người phụ nữ tuổi trung niên mặc đồng phục, xem đồng phục của cô, dường như là làm nhân viên của công ty quản lý, 'Xin hỏi cô tìm ai?' Lâm Y hỏi qua cánh cửa.

'Tiểu thư, tôi là nhân viên quản lý tòa nhà này, tôi muốn gặp cô để đối chiếu một số khoản phí quản lý trong năm nay!' Người phụ nữ ngoài cửa hòa nhã nói.

Quả nhiên là nhân viên quản lý của tòa nhà! 'Được, cô đợi một chút!' Lâm Y mỉm cười không do dự mở cửa.

Chính trong khoảnh khắc Lâm Y mở cửa ra đó, đôi mắt đen láy của cô phút chốc dại ra, người phụ nữ vừa nãy không thấy đâu nữa mà thay vào đó là một bóng người cao lớn, đĩnh đạc, trên gương mặt tuấn tú một mảnh âm trầm, đôi mắt sắc bén như đao lại mang theo sự quyến luyến nồng đậm ...

Hắn đã thay một bộ y phục khô ráo sạch sẽ, lúc này đang đường hoàng đứng trước mặt cô gái ...

Cô gái rất nhanh đã hoàn hồn lại, ánh mắt đang dại ra của cô trong nháy mắt trở nên lạnh lùng và xa cách, cô nghĩ cũng không nghĩ vội đưa tay đóng cửa --- Lãnh Nghị sao lại xuất hiện ở chỗ này? Vừa nãy không phải hắn còn đứng dầm mưa ngoài kia sao? Nhưng cô thật sự không muốn gặp lại hắn, không muốn nhớ lại những ký ức khổ sở đó, càng không muốn bị dây dưa vô vị ... huống gì, hiện giờ cô đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm!

Lãnh Nghị duỗi tay, chỉ khẽ dùng sức cánh cửa liền bị ngăn lại, chỉ đóng được một nửa, thân hình cao lớn chỉ khẽ lách qua đã dễ dàng đẩy cô gái cùng nhau vào phòng, cửa "phanh" một tiếng đóng sập sau lưng hai người.

Cô gái lùi về sau mấy bước, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt buồn bã ủ rũ của Lãnh Nghị, không chút nhượng bộ; Lãnh Nghị cũng nhìn cô gái chằm chằm, cảnh tượng trong màn mưa vừa nãy lại một lần nữa lướt qua trong đầu hắn; cơn mưa như trút nước, hai người như một đôi tình lữ, cô đứng bên cạnh Lăng Nhất Phàm, che dù cho Lăng Nhất Phàm; cô lạnh lùng bỏ lại hắn một mình trong cơn mưa như thác kia ...

Một nỗi đau tê tâm liệt phế từ tim lan tràn đến mỗi một tế bào trong người ... thật lâu thật lâu Lãnh Nghị mới thu hồi tầm mắt, hắn quét mắt một vòng quanh chỗ ở mới của cô gái, nơi mà cô đã bỏ lại hoa viên Mai Khôi để đến đây! Ánh mắt u buồn của Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn rảo bước một vòng quanh phòng khách chừng như đang tìm kiếm gì đó.

Khi chân Lãnh Nghị rảo ngang qua phòng ngủ, ánh mắt lạnh lùng rơi trên chiếc giường lớn, trên giường chăn gối được xếp thật hỉnh tề, không một nếp gấp, sự âm trầm trong mắt người đàn ông tản đi không ít, hắn ngấm ngầm hít sâu một hơi chừng như muốn ngửi thử xem có chút mùi vị ám muội nào để lại hay không nhưng mà ... không có, trong không khí chỉ thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt ...

Sự âm trầm trong đáy mắt chớp mắt không còn, chỉ còn lại một chút huyết sắc và u buồn, người đàn ông hơi khép mắt lại, khi hắn mở mắt ra lần nữa, cô gái vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, mím chặt cánh môi không nói một lời, cô thật điềm tĩnh, không có một chút xao động hệt như rối gỗ vậy.

Y Y, Lãnh Nghị xoay người đi về phía cô gái, sự nhớ nhung mãnh liệt cuộn trào trong lòng rốt cuộc đã chiến thắng sự ghen tuông, hắn đưa tay muốn ôm cô gái, cho dù trong cơn mưa vừa nãy cô gái không chọn hắn nhưng hắn không có cách nào buông tay!

Nhưng cô gái chỉ nhàn nhạt tránh khỏi bàn tay đang đưa về phía hắn, mắt cũng không nhìn người đàn ông một lần, giọng nhạt như nước: 'Lãnh Nghị, em đã là vị hôn thê của Lăng Nhất Phàm ... anh ở lại đây không thích hợp!'

Đáy mắt trong chớp mắt tràn đầy đau xót và khổ sở, sự lạnh nhạt và xa cách của cô gái khiến lòng người đàn ông đau như dao cắt, hắn dùng sức cứng rắn kéo cô gái vào lòng, hai tay siết chặt lại, dùng sức ôm lấy cô gái chừng như muốn dùng phương thức này đem cô gái khảm sâu vào trong cơ thể mình, vốn cô gái chính là chiếc xương sườn thất lạc của hắn! Sao lại có thể rời khỏi sinh mạng của hắn được chứ?

Cô gái hơi chau mày, cắn môi không nói, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lãnh Nghị chợt vang lên bên tai: 'Y Y, gả cho anh, anh muốn em làm vợ anh!'

Thân thể cô gái chợt cứng đờ, đôi mắt đen láy thoáng qua một tia kinh hoảng, câu nói này, cô đợi lâu như vậy, đợi đến khi cô mình đầy thương tích,d dợi đến khi cô không còn sức để yêu ... đến bây giờ mới nghe được, còn có ý nghĩa sao?

Nhưng sự kinh hoảng chỉ là trong chớp mắt, chỉ trong một cái chớp mắt, cô gái đã khôi phục lại như thường, người đàn ông này, cô đã quyết định buông tha cho, hiện giờ, Lâm Y cô đã là vị hôn thê của một người khác!