Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 148: Chuyện xưa như mây khói (4)




Chậm rãi buông điện thoại xuống, Lâm Y thở dài một tiếng, lúc đầu cuộc sống ở trường đại học H thật tốt, sao giờ lại luân lạc đến mức này? Hốt nhiên trong đầu cô lại xuất hiện gương mặt tuấn tú của Lãnh Nghị, Lâm Y áo não lắc lắc đầu, mấy ngày gần đây quá bận rộn, chuyện xảy ra quá nhiều, cô đã rất cố gắng đem dấu hắn ở một ngăn sâu nhất trong trí nhớ của mình nhưng lúc này hình ảnh của Lãnh Nghị lại kiên cường xuất hiện trong đầu cô, thế nào cũng không xua đi được ...

Lúc này chắc anh ta đang cùng Tịch Họa lên núi chữa bệnh ... Hốc mắt Lâm Y không kìm được đỏ lên ...

Ở một vùng núi cách đó mấy trăm cây số, vị Nam tiên sinh ẩn cư nơi đó rất có lòng tin đối với việc chữa lành cho Tịch Họa, ông ta dùng cách trị liệu bằng châm cứu độc môn của mình, đồng thời cũng đích thân tiến hành trị liệu cho Tịch Họa. Ban ngày Lãnh Nghị thì phối hợp với yêu cầu của ông ta làm một số công tác phụ trợ, còn lại thì dùng điện thoại chỉ huy công việc ...

Một đêm nọ, Lãnh Nghị không ngủ được, hắn một mình đi tản bộ trong rừng, ở vùng núi cao như thế này, dường như ánh trăng cũng đặc biệt sáng hơn, Lâm Y nhất định sẽ rất thích, chỉ đáng tiếc Lâm Y hiện giờ đang ở cách đây đến mấy trăm cây số, hơn nữa, khoảng cách giữa hai trái tim còn xa hơn mấy trăm cây số đó rất nhiều ...

Một nỗi nhớ chợt dâng lên trong lòng rồi lan tràn như cỏ dại, Y Y, hiện giờ em đang làm gì? Có phải đã ngủ rồi không? Vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ chứ?

Ở một vùng núi cách đó mấy trăm cây số, vị Nam tiên sinh ẩn cư nơi đó rất có lòng tin đối với việc chữa lành cho Tịch Họa, ông ta dùng cách trị liệu bằng châm cứu độc môn của mình, đồng thời cũng đích thân tiến hành trị liệu cho Tịch Họa. Ban ngày Lãnh Nghị thì phối hợp với yêu cầu của ông ta làm một số công tác phụ trợ, còn lại thì dùng điện thoại chỉ huy công việc ...

Một đêm nọ, Lãnh Nghị không ngủ được, hắn một mình đi tản bộ trong rừng, ở vùng núi cao như thế này, dường như ánh trăng cũng đặc biệt sáng hơn, Lâm Y nhất định sẽ rất thích, chỉ đáng tiếc Lâm Y hiện giờ đang ở cách đây đến mấy trăm cây số, hơn nữa, khoảng cách giữa hai trái tim còn xa hơn mấy trăm cây số đó rất nhiều ...

Một nỗi nhớ chợt dâng lên trong lòng rồi lan tràn như cỏ dại, Y Y, hiện giờ em đang làm gì? Có phải đã ngủ rồi không? Vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ như ngày nào không? Hắn mím chặt môi, nhẹ thở dài một tiếng ...

Không cưỡng lại được lòng mình, hắn cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng mở lên, khi cái tên "Y Y" xuất hiện trên màn hình, mắt Lãnh Nghị như dính chặt vào đó, ngón tay thon dài chỉ khựng lại một giây rồi quả quyết thu về, hắn biết hiện giờ trong điện thoại của Lâm Y số máy của hắn đã bị đưa vào danh sách bị chặn, căn bản là không thể gọi được cho cô. Giờ phút này hắn chỉ hy vọng Y Y cho hắn thêm chút thời gian, đợi đến ngày Tịch Họa tỉnh lại ...

Đó là hắn nợ Tịch Họa, hắn không thể không trả ...

Nhớ năm đó hắn mười một tuổi, thân là con trai độc nhất của nhà họ Lãnh, hắn cũng giống như rất nhiều đứa bé nhà giàu khác, bị người ta bắt cóc tống tiền, kẻ bắt cóc bắt hắn nhốt vào trong một căn phòng ngầm tối om dưới lòng đất, ở nơi đó hắn chịu đói chịu rét, khổ sở vạn phần. Nhờ thông minh, hắn giả vờ ngất xỉu mới không bị kẻ thủ ác hạ độc thủ lần nữa, cũng nhờ đó mà nghe được bọn chúng bàn bạc với nhau, một khi nhận được tiền chuộc từ cha mẹ hắn, thì bọn họ cũng sẽ thủ tiêu con tin để diệt hậu họa ...

Buổi tối ngày quốc tế thiếu nhi một tháng sáu đó, trong căn phòng ngầm tối tăm chỉ được chiếu sáng bằng một ngọn đèn vàng vọt, âm u tĩnh lặng, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh náo nhiệt nơi rạp hát lớn cạnh đó, nơi đó đang diễn ra hội diễn ca nhạc của thiếu niên nhi đồng, bầu không khí thật tưng bừng, khí thế, tiếng nhạc vang dội xuyên qua không trung truyền đến tai tiểu Lãnh Nghị lúc này đang nằm dưới tầng ngầm một cách rõ ràng...

Liếc thấy nhóm bắt cóc chỉ lưu lại một tên canh giữ hắn, tiểu Lãnh Nghị len lén hé mắt ra nhìn, cắn răng cầm lấy một cục gạch nơi chân tường hung hăng quật lên đầu tên canh gác kia ...

Từ trong căn phòng ngầm thật vất vả mới thoát ra được bên ngoài, lại một phen vất vả nữa hắn mới bò được lên tường rồi bất chấp tất cả lăn người từ trên đầu tường xuống khuôn viên nhà hát kịch bên dưới bởi vì phía sau lưng nhóm bắt cóc đã kịp trở về đuổi sát sau lưng. Trong cơn hoảng loạng hắn xông đại vào phía sau sân khấu, nơi đó chắc chắn có nhiều người, hắn muốn nhân đó lẫn vào mà trốn đi, đáng tiếc cánh cửa kia đã đóng chặt, hắn đẩy không ra. Rối trí, hắn vô tình nhìn qua cánh cửa sổ bằng kính nhìn thấy một cô gái nhỏ mặc chiếc váy màu trắng ở ben trong đang không ngừng làm động tác xoay tròn, làn áo trắng phất phơ tung lên ...

Tiểu Lãnh Nghị liều mạng gõ cửa, nghe tiếng động, cô bé áo trắng rốt cuộc dừng lại động tác xoay tròn nhìn về phía phát ra tiesng động. Cô nhìn thấy một cậu bé gương mặt nhem nhuốc, quần áo rách nát, trong đôi mắt đen thẳm tràn ngập sợ hãi ... cô gái nhỏ thoáng sửng sốt sau đó vội chạy đến mở cửa.

'Có người xấu bắt tôi ...' Cậu bé vội vàng giải thích với cô bé, tiếng bước chân của bọn bắt cóc đang đuổi theo càng lúc càng gần.

'Đi theo em!' Cô bé không hoảng không loạn, linh lợi kéo tay cậu bé chạy nhanh vào trong phòng, cô bới đống váy dùng để biểu diễn lên để cậu bé trốn dưới đó rồi nhanh nhẹn dùng những chiếc váy trắng phủ lên ...

Tiểu Lãnh Nghị nhìn qua lớp voan của những chiếc váy, nhìn thấy cửa bị đạp mạnh ra, rồi một tên bắt cóc xông vào. Cô gái nhỏ vẫn chuyên tâm luyện tập động tác xoay tròn, chiếc váy trắng tung bay dập dờn trước mắt hắn ...

Cô bé mặc váy trắng đó lập tức bị tên bắt cóc nắm cổ nhấc lên, 'Vật nhỏ, vừa nãy có thấy một thằng bé chạy qua đây không?'

'Không biết ... cháu nãy giờ vẫn ở đây tập múa ... không nhìn hấy ...' Cô bé bị tên kia dọa đến nói không nên lời, chiếc đầu nhỏ một ngừng bị lắc qua lắc lại.

'Dám nói láo? Ta ném chết mày!' Tên bắt cóc mặt mày hung ác, làm động tác ném xuống.

'Cháu ... không biết thật mà!' Cô bé đưa bàn tay nhỏ nhắn lau nước mắt lớn tiếng khóc lên, 'Cô Triệu mau đến đây ... aaa ...'

'Câm miệng!' Tên bắt cóc vừa tức vừa sợ, sợ làm kinh động đến người lớn nên hung hăng nắm cô bé trong tay xuống, thân thể nhỏ nhắn của cô bé bị nặng nề ném trên đất, sợ đến sắc mặt tái mét, thật lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại, một chiếc lắc tay trên tay cô bé bị đứt văng trên mặt đất ngay trước mặt Lãnh Nghị, tiểu Lãnh Nghị len lén nhặt nó lên giấu đi ...

Tên bắt cóc nhìn thấy cô bé bị quật trên đất đã ngất đi, thô tục mắng mấy câu gì đó sau đó nhìn một vòng xung quanh căn phòng rồi cất bước chạy đi ...

Thấy tên bắt cóc đã đi xa, tiểu Lãnh Nghị vội vàng vẹt mớ váy áo ra chạy đến bên người cô bé đang bị ngất vẫn chưa tỉnh lại kia, nhẹ lắc thân thể nhỏ bé, 'Tỉnh lại, tỉnh lại!'

Cô bé dần dần tỉnh lại, đôi mắt đen láy nhìn tiểu Lãnh Nghị chằm chằm, thoáng ngẩn người rồi hốt hoảng kêu lên: 'Anh mau trốn đi, người xấu sẽ trở lại đấy ...' Cô bé vừa nói vừa gắng sức đứng dậy đẩy tiểu Lãnh Nghị vào trong tủ quần áo, lần nữa lấy mớ váy áo che lên người hắn rồi nhỏ giọng nói: 'Anh tạm thời đừng ra, em đi gọi cô giáo, nhờ cô gọi 110!'

'Đợi đã!' Tiểu Lãnh Nghị nhìn thấy cô bé sắp rời đi vội gọi cô lại: 'Có gì ăn không? Tôi ... đói quá!'

'Ồ ...' Cô bé vội vàng chạy sang một góc cầm lấy một túi vải nhỏ, lấy từ bên trong ra một chiếc bánh mì, một thanh sô cô la đứa cho tiểu Lãnh Nghị, 'Anh ăn đi, em đi gọi cô giáo!'

'Cám ơn em, em tên là gì?' Quá đói bụng, tiểu Lãnh Nghị vội vàng ăn từng miếng lớn nhưng vẫn không quên hỏi tên "ân nhân cứu mạng".

Trên gương mặt trắng trẻo thanh thuần kia lộ ra một nụ cười thật ngọt ngào: 'Cô giáo Triệu nói em lớn lên đẹp như tranh, nên gọi em là Họa Nhi ...'

'Thế vì sao em lại cứ làm động tác xoay tròn kia?' Tiểu Lãnh Nghị tò mò hỏi.

'Khi em lớn lên muốn mặc áo cưới xoay tròn, nhất định sẽ rất đẹp!' Trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào.

'Họa Nhi, sau này anh sẽ đến tìm em, để em làm cô dâu của anh, để em mặc áo cưới xoay tròn!' Tiểu Lãnh Nghị vẻ mặt thật nghiêm túc nói, hắn thường nghe người lớn nói đùa với hắn, hỏi hắn sau này muốn cưới ai làm vợ, hiện giờ hắn đã rất xác định, hắn muốn Họa Nhi này làm cô dâu của hắn!

'Được, em đợi anh!' Họa Nhi đó cười càng thêm ngọt, rồi chiếc bóng trắng rất nhanh biến mất sau cánh cửa ...

Không lâu sau đó một toán cảnh sát và rất nhiều người lớn vội vàng chạy đến gian phòng để đồ phía sau sân khấu kia ... dưới sự giải cứu và hộ tống của cảnh sát, tiểu Lãnh Nghị đi ra khỏi nhà hát đó, lúc hắn đi ngang qua cửa vô tình nhìn lên sân khấu vừa hay nhìn thấy chiếc váy màu trắng của Họa Nhi tung bay, loáng thoáng còn thấy được nụ cười ngọt ngào của cô bé ...

'Đi thôi, Lãnh thiếu gia! Vị cảnh sát đi bên cạnh kéo tay hắn, 'Cha mẹ cậu đã đến rồi ...'

Trải qua chuyện lần đó khiến cho Lãnh Nghị nảy sinh hứng thú đối với hình cảnh quốc tế ... đồng thời, bởi vì lo lắng chuyện này có thể tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng tiểu Lãnh Nghị, nhà họ Lãnh quyết định dọn nhà đến châu Âu sinh sống, rời xa Trung Quốc, hình ảnh chiếc bóng trắng tung bay cùng lời hứa với cô vẫn luôn được Lãnh Nghị trân trọng giữ lại nơi sâu nhất trong trí nhớ mình, trước giờ chưa một giây phút nào lãng quên ...