Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 138: Tịch họa về nước (2)




Lâm Y ngắt lời Lãnh Nghị, lớn tiếng nói, mắt cô đã ngân ngấn nước nhưng tận lực ép mình không rơi nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào: 'Em ở lại còn có ý nghĩa sao?'

'Cô ấy còn sống, nhưng chỉ là một người thực vật!' Lãnh Nghị nhìn Lâm Y, đáy mắt u ám.

Lâm Y bật ra một tiếng cười lạnh, nhưng trong mắt rõ ràng có thể thấy được dấu lệ: 'Cho nên anh cần em ở bên cạnh tiếp tục diễn vai của cô ấy, cho đến khi cô ấy tỉnh lại hay sao? Anh nói để em nhẫn nhịn một chút ủy khuất chính là để diễn cho tròn vai của Tịch Họa, cho đến khi cô ấy tỉnh lại rồi lặng lẽ rời đi, là vậy sao?'

'Y Y ...' Lãnh Nghị thấp giọng quát, '... không phải như em nghĩ vậy đâu!'

'Lãnh Nghị, anh biết không, anh đối xử với em thật sự quá tàn nhẫn!' Sự kiên cường giả tạo trong phút chốc toàn bộ tan rã, Lâm Y lệ tuôn như suối lớn giọng chất vấn, 'Lãnh Nghị, em cũng muốn mặc áo cưới, làm cô dâu chân chính, làm một người vợ chân chính ... Yêu cầu của em có quá đáng lắm không? Vì sao anh cứ nhất định phải ngăn cản em?'

Lòng đau như dao cắt, Lãnh Nghị kéo cô gái siết chặt vào lòng: 'Y Y, anh biết anh biết, anh không phải là muốn em trở thành thế thân cho Tịch Họa, anh không muốn ... Em cho anh thêm chút thời gian, đợi cô ấy tỉnh lại, anh sẽ nói chuyện rõ ràng với Tịch Họa ...'

'Cô ấy tỉnh lại thì anh có thể bỏ cô ấy lại sao? Ngay cả một mô hình nho nhỏ của cô ấy lúc còn bé anh còn không nỡ vứt đi...' Lâm Y bị người đàn ông ôm chặt vào trong ngực, nước mắt tuôn ướt đẫm cả áo hắn, 'Cái mô hình nho nhỏ đó sợ lại cả đời này cũng không có người thay thế được, bao gồm cả em, đúng không?'

Lãnh Nghị đau lòng nhắm mắt lại,Y Y, đó là hai khái niệm khác nhau ... nhưng giờ phút này Lãnh Nghị không có cách nào giải thích rõ ràng với cô, bởi đó là cảm giác của riêng hắn ... bởi vì cái cảm giác đó mà Tịch Họa suýt nữa đã phải trả giá bằng tính mạng mình, khiến hắn áy náy cho đến tận bây giờ ...

'Cho nên Lãnh Nghị, buông tay đi ... Anh không thể buông cô ấy, vậy thì buông em ra ... để em có cuộc sống của riêng mình, đừng giữ em dưới đôi cánh của anh nữa!' Giọng cô gái đầy kích động.

Đôi tay của người đàn ông bất giác buông lỏng một chút, một tay hắn giữ sau ót cô gái, cúi đầu nhìn cô, trong mắt chỉ còn sự buồn bã: 'Y Y, Tịch Họa trở thành như bây giờ là bởi vì anh mà ra ... anh nhất định phải chữa cho cô ấy tỉnh lại, chuyện đó đối với hai chúng ta mà nói là rất quan trọng, em có hiểu không ...'

'Em không muốn nghe, không muốn hiểu ...' Tâm trạng Lâm Y có chút không khống chế được, nỗi phiền muộn cố nén bao lâu nay trong lúc này toàn bộ bộc phát hết, cô đẩy hắn ra hai tay bịt lấy tay mình, ' Nói cho cùng anh chính là không thể buông cô ấy ra ... Vậy thì để em đi đi!'

'Y Y!' Đáy mắt Lãnh Nghị mây đen giăng đầy, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, dứt khoat: 'Anh sẽ không để em đi!'

Cô gái đang kích động trong vòng tay Lãnh Nghị chợt buông bàn tay đang bịt tai xuống, cô nhìn trừng trừng gương mặt quen thuộc của người đàn ông, đáy mắt phút chốc tràn ngập ưu thương, cô thôi không giãy dụa nữa, người đàn ông cũng không cố giữ cô, cô gái rất dễ dàng thoát ra khỏi vòng tay của hắn, toàn thân yếu ớt, vô lực đứng đó chừng như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

'Anh không để em đi? Có phải anh muốn em cùng Tịch Họa của anh cùng hầu hạ bên cạnh anh không?' Trên mặt cô gái thoáng qua một nụ cười mỉa mai nhìn người đàn ông, chậm rãi lùi dần đến ban công, 'Anh nghĩ cũng đừng nghĩ, Lãnh Nghị!' Nói dứt lời cô gái xoay người dùng hết sức lực phóng đến cửa ban công ...

Lãnh Nghị đột nhiên nhận ra cô định làm gì, hắn cả kinh thất sắc chạy vội ra cửa ban công, kinh hoàng nhìn thấy nửa người của cô gái đã treo lơ lửng ngoài ban công.

'Y Y, em điên rồi!' Tim Lãnh Nghị như bị ai bằm nát, hắn bổ nhào về phía cô gái đang treo người nơi lan can, nắm chặt nơi mắt cá chân cô, thân thể cô gái cứ thế treo lơ lửng ngoài lan can, cô nhắm chặt mắt cược một ván cuối cùng, Lãnh Nghị, anh có để em đi hay không?

Lãnh Nghị cắn chặt răng, tay dùng thêm sức cứng rắn kéo cô gái trở lại, hắn siết chặt thân thể mềm nhũn của cô gái vào ngực, đáy mắt dâng đầy huyết sắc, sắc mặt tái xanh, thật lâu sau mới thì thào: 'Y Y, anh nghe lời em, đem cất hết những mô hình kia, được không?...'

'Em muốn rời khỏi chỗ này!' Cô gái đã khóc thành tiếng.

'Anh sẽ không để em và Tịch Họa cùng ở bên anh, chỉ có em thôi ...'

'Em muốn đi ...' Cô gái vẫn khóc nỉ non.

Lòng Lãnh Nghị tràn đầy chua xót, rốt cuộc im lặng không nói, hắn biết lúc này cho dù hắn có nói gì cô gái này cũng sẽ không nghe bởi vì Tịch Họa còn sống ... hơn nữa hắn phải đem cô về nước chữa bệnh mà Lâm Y ... căn bản là không thể tiếp nhận chuyện này ... Nhưng mà hắn cần phải làm vậy, hắn nhất định phải chữa khỏi cho Tịch Họa, hơn nữa còn phải nhanh chóng chữa khỏi cho cô ...

Hiện giờ rốt cuộc hắn đã hiểu, hắn bỏ cô lại một mình trong buổi tối sinh nhật đó là một chuyện ngu ngốc đến cỡ nào, nó tạo thành bóng ma trong lòng cô, hiện giờ đã không còn cách gì bù đắp ... Nếu như ngày đó hắn không rời đi mà ngồi xuống cùng cô đối mặt với chuyện này, có lẽ đã không tạo thành tình cảnh như hôm nay ...

Gió đêm thổi tung mái tóc ngắn của Lãnh Nghị, cũng thổi nát lòng hắn... Lặng lẽ đứng giữa trời đêm ôm cô gái thật lâu mới chậm rãi buông cô ra, đôi mắt đen thâm thúy nhìn gương mặt tái nhợt của cô gái, giọng trầm thấp buồn bã: 'Y Y, nếu như em nhất định phải đi, vậy ngày mai hẵng đi ... đến hoa viên Mai Khôi ở ... coi như anh cho em mượn chỗ ở!'

'Em không muốn ở chỗ anh ...' Giọng cô gái vẫn yếu ớt nhưng rõ ràng rất quật cường.

'Em cần phải ở!' Người đàn ông khổ sở chau mày, quả quyết ngắt lời cô gái, giọng nói đó còn quật cường hơn cô gái nhiều, không hề có chút thương lượng nào: 'Đây là điều kiện để em rời khỏi đây!'

Cô gái không nói nữa, để mặc người đàn ông siết chặt cô vào lòng, hai người lặng lẽ đứng trong gió đêm ...

Trăng lạnh như nước, nhu hòa chiếu vào trong phòng ngủ, trong phòng đã tắt hết đèn, yên tĩnh vô cùng, một góc rèm nhẹ phất phơ theo làn gió đêm, cô gái lúc này đã bình tĩnh trở lại, lẳng lặng tựa vào thành giường, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm ngoài cửa sổ ...

Lãnh Nghị đã hứa để cô đi, nhưng vì sao lòng cô lại trống rỗng thế này ...

Trong căn phòng bên cạnh cũng tối om, trên sofa người đàn ông ngồi gác chân lên nhau, hàng chân mày chau chặt, ngũ quan tuấn tú mà lạnh mạc, điếu thuốc lập lòe trên tay, trên chiếc bàn trước sofa để một bình rượu đã vơi và một chiếc cốc ...

'Nghị, em muốn làm vợ anh, em muốn làm Lãnh phu nhân ...' Nụ cười của Tịch Họa như hoa ...

'Nghị, anh đã nói "vợ" cái danh phận này chỉ thuộc về em ...' Tịch Họa buồn bã nhìn Lãnh Nghị, trên má là những giọt nước mắt trong suốt long lanh ...

'Nghị, nếu như không thể làm vợ anh, em chẳng thà chết đi!' Hạ Tịch Họa tuyệt vọng nhìn Lãnh Nghị ...

....

Chuyện cũ từng chút từng chút hiện lên trong đầu, đáy mắt Lãnh Nghị đầy vẻ phiền não, hắn đưa tay dụi thuốc, dùng sức xoa đầu chừng như làm như vậy có thể lau sạch hết những ký ức ...

Sáng hôm sau Lâm Y lặng lẽ kéo va li đi dọc hành lang, đến cầu thang, cô khom người nhấc va li lên, mất thật nhiều sức mới đi xuống được cầu thang, vừa đến chiếu nghỉ Lâm Y đã nhìn thấy Lãnh Nghị đang ngồi nơi phòng khách.

Nghe nơi cầu thang có tiếng động, Lãnh Nghị ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái đứng giữa cầu thang đang nhìn hắn, vẻ tịch mịch và uể oải phút chốc cuộn lên trong mắt hắn. Lãnh Nghị mím chặt môi, lặng lẽ đứng dậy đi về phía cô gái nơi cầu thang, giúp cô cầm lấy va li ...

Lâm Y không cự tuyệt sự giúp đỡ của Lãnh Nghị, cô lẳng lặng đi sau lưng hắn ra ngoài, đi về phía xe ...

Lãnh Nghị tự mình lái xe đưa Lâm Y đến hoa viên Mai Khôi, giúp cô mang hành lý lên lầu, trong phòng rõ ràng là đã có người đến làm vệ sinh sạch sẽ, những gì cần đều có đủ, Lâm Y chỉ việc vào ở mà thôi.

'Chìa khóa xe anh để ở đây, xe đậu ở lô số 12 trong bãi đậu xe!' Lãnh Nghị đặt chiếc chìa khóa xe lên bàn trà, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm cô gái, ánh mắt mang theo vô tận lưu luyến và trìu mến.

'Em thật sự không cần ... em đi xe buýt là được rồi, đi loại xe đó đến công ty không thích hợp lắm ...' Cô gái né tránh ánh mắt của người đàn ông, uyển chuyển cự tuyệt, một nhân viên quèn chạy Lamborghini đi làm chỉ tổ khiến người ta cười nhạo.

'Y Y!' Mắt Lãnh Nghị tối lại, giọng cũng trở nên nặng nề, 'Anh đồng ý cho em rời khỏi anh, không phải là muốn em sống vất vả như vậy, anh chỉ mong em sống thật tốt!'

'Em sẽ sống thật tốt!' Giọng cô gái cũng lạnh dần, 'Anh có thể đi rồi!'

Lãnh Nghị chau mày nhìn cô gái một hồi lâu mới thu lại ánh mắt ảm đạm của mình, hắn nhẹ nhàng đặt chiếc chìa khóa lên bàn, lạnh giọng nói: 'Anh để ở đây, em thích làm thế nào thì làm ... Anh sẽ đi nhưng anh cảnh cáo em, đừng để anh bắt gặp em đua xe ... cũng đừng để anh bắt gặp em dầm mưa như thế nữa!'

Lời nói dứt thì Lãnh Nghị cũng xoay lưng rời đi, cửa sập mạnh sau lưng hắn, hắn không muốn để cô gái nhìn thấy nỗi đau trong mắt mình ...

Nhìn theo bóng Lãnh Nghị rời đi, không hiểu sao Lâm Y cảm thấy bóng lưng đó mang theo rất nhiều ưu thương. Ngẩn người đứng ở đó một lúc lâu rồi Lâm Y mới chậm rãi đi đến bên sofa ngồi xuống, trầm tư thật lâu, trước mắt xem ra cô chỉ có thể tạm thời ở đây, tìm được căn phòng nào thích hợp lại dọn đi sau; tiếp theo là chuyện tìm việc ...