Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 130: Hậu quả của cơn giận (1)




Kéo va li hành lý, cùng túi lớn túi nhỏ đi xuống lầu, ngày đầu đông trời tối rất mau, lúc này màn đêm đã dần buông xuống, trời lại lất phất mưa càng khiến cho không khí thêm lạnh.

Đứng ở trước cổng khu nhà trọ, Lâm Y ngẩng đầu nhìn mưa lất phất rơi trên đầu mình, bình thường cô rất thích mưa, đứng ở cửa sổ nhìn ra màn mưa lất phất ngoài trời luôn khiến cô có một cảm giác an toàn, thỏa mãn nhưng hôm nay, rõ ràng mưa làm khó cho cô, cô không có tay nào để che dù, hơn nữa mưa khiến cho tâm tình của cô càng thêm thất lạc, cô đơn ...

Thoáng do dự đứng đó một lúc rồi Lâm Y cắn môi, mang theo hành lý đi vào màn mưa, để mặc những giọt mưa lất phất quét qua thân thể đơn bạc, mảnh khảnh của mình, một trận gió thổi qua, Lâm Y nhịn không được thoáng rùng mình ...

Nơi cửa khu nhà trọ có một phòng bảo vệ, người bảo vệ đang lười nhác dựa lưng vào ghế uống trà, nhìn mông lung ngoài cửa tiểu khu, người đến người đi --- ở những khu nhà trọ kiểu cũ thế này, phòng bảo vệ thực ra chỉ là để trang trí thôi.

Lâm Y đặt hành lý ở phòng bảo vệ, nhờ anh ta trông hộ cho một lúc còn mình thì chạy ra ngoài đón taxi, đây vừa lúc giờ cao điểm tan tầm, muốn tìm một chiếc taxi thật không dễ dàng. Lâm Y sốt ruột đứng bên đường hết quay sang trái lại quay sang phải, mưa nhỏ nhưng cũng đủ làm ướt hết tóc cô, dưới ánh đèn đường, những hạt mưa lóe sáng long lanh ...

Thật lâu vẫn không có xe ngừng lại, Lâm Y bắt đầu mất hết kiên nhẫn, quần áo trên người đã bị mưa thấm ướt một nửa, cô lại rùng mình một cái, tay vòng qua người tìm chút hơi ấm, đột nhiên nhớ đến lúc ở căn phòng nho nhỏ mà ấm áp ở ký túc xá của trường đại học H kia ... thì ra lúc đó hạnh phúc đến vậy ... Cô bất giác nhớ đến vòng tay ấm áp của Lãnh Nghị ... Không được! Không được nghĩ! ... Cô thấy mình hiện giờ thật giống cô bé bán diêm trong truyện cổ tích của Andersen ...

Lúc này một chiếc Lamborghini trắng xuất hiện trước mắt Lâm Y, nó chầm chậm chạy đến, dừng lại sát bên Lâm Y. Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô lạnh mạc nhìn nó, thấy cửa nơi ghế lái mở ra, chú Ngô bước xuống, chạy về phía Lâm Y, mỉm cười nói: 'Lâm tiểu thư, Lãnh tổng để tôi đón cô về nhà ... vừa nãy đúng giờ cao điểm nên kẹt xe một chút, cô đừng trách!'

Mắt Lâm Y thoáng đờ đẫn, cô không nói tiếng nào, chú Ngô nhìn trái nhìn phải sau đó cười nói: 'Lâm tiểu thư, hành lý của cô đâu? Lãnh tổng nói, cô có mang theo hành lý!'

'Trở về nói với Lãnh tổng của chú, cám ơn ý tốt của anh ta, cháu tự có chỗ để về ...' Giọng Lâm Y lạnh lùng, nghe không ra chút biểu cảm nào.

'Lâm tiểu thư ... đừng làm khó tôi ...' Chú Ngô dè dặt nói, 'Có chuyện gì trở về trước hẵng nói được không?'

'Chú Ngô, chú cũng đừng làm khó cháu!' Lâm Y nhìn chú Ngô, không hề có ý nhượng bộ, 'Cháu sẽ không đi với chú đâu, chú trở về đi!'

'Lâm tiểu thư, cô hiện giờ đã không có chỗ đi, hay là cứ trở về trước rồi lại nghĩ cách sau!' Chú Ngô tìm cách thuyết phục Lâm Y.

'Chú Ngô, chú về nói với Lãnh Nghị, cho dù anh ta nghĩ hết cách khiến cháu không có chỗ để ở, cháu cũng sẽ không trở về đâu!'

'Lâm tiểu thư ...'

Chú Ngô còn chưa nói hết thì đã thấy Lâm Y chạy ra mép đường, vẫy tay: 'Taxi ...' Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại bên cạnh Lâm Y, cô chạy đến nói với tài xế gì đó sau đó cắm cúi đi vào phòng bảo vệ, cầm ra túi lớn túi nhỏ đi về phía taxi.

'Lâm tiểu thư ...' Chú Ngô định đón hành lý trên tay Lâm Y nhưng cô lướt qua người ông, lạnh giọng nói: 'Chú Ngô, chú trở về đi, nói với Lãnh Nghị, là cháu không muốn trở về, không liên quan đến chú ...'

Lâm Y đi taxi đến một khách sạn nhỏ gần đó thuê một phòng, cô đem hành lý vào trong căn phòng nhỏ đó, dọn dẹp xong thì đã hơn tám giờ, bụng đói như cào, Lâm Y không kịp tắm giặt thay quần áo mà chạy vội ra ngoài định tìm một quán nhỏ giải quyết cơn đói.

Bên ngoài mưa dường như đã tạnh, không khí thật mát mẻ sảng khoái, Lâm Y hít sâu một hơi, một mình đi trong khí trời lành lạnh bước vào một quán ăn nhỏ gọi một bát mì ...

Vừa bước vào thì trời lại đổ mưa, xung quanh chỉ có tiếng mưa rào rạt, Lâm Y lặng lặng một mình ăn mì, một cảm giác thê lương lạnh lẽo chợt dâng lên trong lòng, thì ra mẹ nói rất đúng, có một công việc cố định tốt biết mấy. Lúc đó ở trường đại học H, dù bị người ám hại, dù cho chia tay với Cao Lăng cô vẫn có thể sống thật thoải mái, thì ra là vì cô có một hậu phương vững chắc ...

Còn bây giờ, cô ngay cả một chỗ ở cũng không có, trong thành phố xa lạ này cô giống như một cọng lục bình, cảm giác cô đơn, bất lực, yếu ớt vây phủ bốn bề, khóe mắt Lâm Y không biết đã ướt từ lúc nào, 'tách' một tiếng, một giọt nước mắt rơi vào trong bát mì ... Lâm Y vội rút khăn giấy ra chặn lại, cô không muốn để bất cứ người nào nhìn thấy mình lúc yếu đuối như thế này ...

Điện thoại trong túi xách chợt reo lên, Lâm Y chậm rãi lấy điện thoại ra, trong nháy mắt người cô cứng lại, là Lăng Nhất Phàm! Từ lần đó hắn nói những lời đầy khiêu khích với Lãnh Nghị kia cô đã không gặp lại hắn nữa, cũng không nhận bất kỳ cuộc gọi nào của hắn. Lâm Y chần chừ rồi chậm rãi ấn phím nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa như một người anh trai của Lăng Nhất Phàm: 'Lâm Y, anh là Nhất Phàm, em ... có khỏe không?'

'Em ... tốt lắm!' Lâm Y trấn định tâm tình, tận lực để giọng nói mình thật thoải mái.

'Ân, vậy tốt rồi!' Lăng Nhất Phàm vẫn luôn ở nước ngoài, sự nghiệp phát triển rất tốt, hắn gần như không có thời gian trở về nước, chuyện liên quan đến buổi tối sinh nhật Lãnh Nghị bỏ lại Lâm Y trở lại châu Âu, hắn tối hôm nay cùng một bạn học trong nước ăn cơm mới nghe nhắc đến, phản ứng đầu tiên của Lăng Nhất Phàm chính là, Lâm Y hiện đang thế nào? Cô có chịu nổi đả kích không?'

Hiện giờ hắn nghe giọng nói nhẹ nhàng thoải mái của Lâm Y mới thở phào một hơi, mỉm cười nói: 'Lâm Y, anh tạm thời không thể thu xếp trở về nước được ... em phải chăm sóc tốt chính mình, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh, được không?'

'Ân, được, em tốt lắm, anh yên tâm!' Trong một đêm mưa lạnh lẽo, cô độc thế này đột nhiên có một lời hỏi han ân cần, nước mắt Lâm Y rốt cuộc không nhịn được như một chuỗi trân châu bị đứt dây, rào rạt rơi nhưng trên mặt cô lại là một nụ cười yếu ớt.

Mì, không ăn nổi nữa! Buông điện thoại xuống, Lâm Y chạy như bay ra khỏi căn quán nhỏ dưới ánh mắt kinh ngạc của ông chủ và những người xung quanh, ngoài trời mưa như trút nước nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được, cứ xông thẳng vào màn mưa ...

'Tiểu thư, cầm lấy dù này ...' Ông chủ quán tốt bụng vội vàng đứng dậy cầm lấy dù chạy ra định đưa cho cô gái ăn mì ăn đến khóc sướt mướt kia nhưng bóng dáng nhỏ nhắn đã mất hút không thấy tăm tích trong màn mưa, ông chủ lắc đầu thở dài một tiếng, đây nhất định là một cô gái khổ sở vì tình rồi ...

Trong màn mưa tưởng chừng vô tận kia, bước chân cô gái vội vàng mà nhẹ như không, nước mưa rơi rào rạt trên tóc, trên quần áo cô, trên mặt cô không biết là nước mắt hay nước kia, thân hình ướt đẫm kia trong màn đêm càng có vẻ đơn bạc, yếu đuối đến động lòng người ...

Một chiếc xe lướt đi trong màn mưa, tung nước mù mịt, nước bắn lên khắp người cô gái đang đi bên đường khiến thân hình cô gái run lên, nhưng bước chân cô không dừng lại, rốt cuộc cũng nhìn thấy khách sạn nhỏ mà cô ở, Lâm Y vội vàng chạy vào ...

Trong màn mưa đêm, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại gần bên khách sạn nhỏ kia, trong xe một đôi mắt lặng lẽ nhìn một màn kia, đáy mắt lóe lên một tia ảm đạm, tia ảm đạm đó dõi theo bóng lưng của cô gái vừa chạy vào khách sạn cho đến khi nó khuất sau cánh cửa khách sạn ...

'Đừng nhìn nữa, người đã không thấy nữa rồi!' Lúc này trong xe vang lên một giọng nữ, 'Chúng ta đi thôi, bằng không không kịp nữa ...'

Ánh mắt ảm đạm ấy lúc đó mới chịu thu hồi, nhìn lại chiếc mặt nạ bằng bạc trên tay mình, cắn môi tỉ mỉ xem nó, trên trán gân xanh nổi lên, thật lâu mới trầm giọng phát ra một tiếng ngắn gọn: 'Đi...'

Xe nhanh chóng rời đi, làm tung tóe những bọt nước hai bên đường ...

Lâm Y chạy nhanh vào phòng của mình, trên người bị nước mưa thấm ướt quả thực đang rét run, bàn tay run lẩy bẩy cô lấy trong túi ra một chiếc áo ngủ bằng nhung rồi chạy nhanh vào phòng tắm, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm trên người, mở vòi sen để dòng nước ấm áp xua đi cái lạnh trên người ...

Nhắm mắt lại, đắm mình trong dòng nước ấm thật lâu, nước mắt cũng đã dần khô, nơi đáy mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, Lâm Y chậm rãi mở mắt, khóa nước lại, lau khô thân thể rồi bọc người trong chiếc áo ngủ mềm mại bằng nhung, rốt cuộc cũng thấy ấm áp trở lại.

Cô đi ra ngoài, rút trong túi ra một túi thuốc cảm, hòa nước nóng rồi uống, cô nhớ mẹ đã từng nói, bị ngấm nước mưa rất dễ bị cảm, phải nhớ uống thuốc dự phòng, nhất là lúc này, cô không thể sinh bệnh, công việc vừa mới khởi sắc, cô không thể xin nghỉ, hơn nữa cô độc trong thành phố phồn hoa này, cô chỉ có thể tự chăm sóc thật tốt cho bản thân ...

Đêm đó Lâm Y không mở laptop lên tiếp tục làm việc nữa mà đi nghỉ thật sớm, đầu vừa dính gối đã ngủ thật say thật trầm, mãi cho đến tiếng chuông báo thức vang lên một lần lại một lần vào sáng hôm sau Lâm Y mới gian nan mở gđôi mắt nhập nhèm, mí mắt cô thật nặng, đầu cũng trướng đau, có lẽ do tối qua dầm mưa, chẳng lẽ bị bệnh thật sao?! Thoáng chau mày nhưng Lâm Y vẫn gắng gượng ngồi dậy...

Hôm nay thực sự còn nhiều việc phải làm lắm, đi làm nhanh chóng giao bản thảo, tìm phòng trọ ...