Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 113: Bức ảnh đáng ngờ (3)




Sáng hôm sau lúc hai người xuống lầu, vừa bước xuống cầu thang, Lâm Y đã nhìn thấy Tương Mân, Lý Uyển còn có Vương Khiết và Từ Giai, đều đang ngồi nơi sofa, mắt cô lại chuyển đến đống hành lý đặt ở bên cạnh ... Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, chân không tự chủ được dừng lại, nhìn bốn phụ nữ trước mặt ...

Lãnh Nghị thì vẫn không có ý định dừng bước, hắn điềm tĩnh quét mắt qua đống hành lý sau đó nhìn về phía Lâm Y đang đứng đó, khóe môi chỉ là hơi câu lên một đường cong không dễ phát hiện sau đó tay duỗi ra, nắm lấy tay Lâm Y, kéo cô tiếp tục đi xuống, đến trước sofa mới dừng lại.

Thấy hai người đi qua, Tương Mân đứng dậy, đi đến trước mặt Lãnh Nghị, vỗ nhẹ cánh tay hắn, 'Nghị nhi, chúng ta đến đây cũng nhiều ngày rồi, trong nhà còn có chuyện, hôm nay chúng ta trở về thôi ...'

'Ân, bà nội, hôm nay con không đi tiễn mọi người được, lần sau rãnh rỗi mọi người lại đến chơi!' Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, vòng tay thân thiết ôm lấy Tương Mân.

Tương Mân lại xoay sang Lâm Y nhẹ vỗ vai cô, mỉm cười: 'Y Y, chăm sóc Nghị nhi cho tốt, nghĩ cho nó nhiều một tí, hy vọng lần sau khi ta tới có thể thấy được Nghị nhi cười nhiều hơn, đương nhiên là cũng hy vọng thấy con cười nhiều hơn ... ân, vậy thì bà nội cám ơn con!'

'Ân, cháu biết rồi, bà nội ...' Lâm Y nhẹ giọng đáp, Tương Mân cũng thân thiết ôm lấy Lâm Y.

Bên này, Lãnh Nghị nhẹ nhàng ôm lấy Lý Uyển, trên gương mặt xinh đẹp của Lý Uyển lộ ra một nụ cười, bà buông con trai ra, xoay về phía Lâm Y nhưng không hề có ý ôm cô, chỉ là hờ hững nhìn, giọng nói thì lại có chút sắc sảo: 'Lâm Y, chỉ cần cô thật lòng đối xử tốt với Nghị nhi, suy nghĩ cho Nghị nhi, ta sẽ không phản đối ...'

Tay Lãnh Nghị khoác lên vai Lâm Y chừng như muốn trấn an cô, Lâm Y mím môi, thấp giọng nói: 'Con sẽ làm theo lời dì, xin dì yên tâm ...'

'Được rồi, chúng ta đi thôi ...' Giọng Tương Mân vang lên.

'Nghị nhi, dì Vương cùng Từ Giai ở lại trong nước thêm mấy ngày, đi thăm một số bạn bè ... có chuyện gì cần, con nhớ chiếu cô cho hai người!' Trước khi đi, Lý Uyển còn cẩn thận dặn dò.

'Dạ được!' Lãnh Nghị nhàn nhạt nói rồi nhìn về phía Vương Khiết, mỉm cười.

'Cám ơn cháu, mấy ngày này dì với Từ Giai phải đi ra ngoài, mấy ngày sau trở lại vẫn ghé qua đây ...' Vương Khiết cũng mỉm cười với Lãnh Nghị, chỉ có Từ Giai là hơi chu môi, đôi mắt tròn xoe nhìn Lãnh Nghị, vốn tưởng rằng lần này đến cùng với Lý Uyển và Tương Mân thì sẽ có thu hoạch, nhưng hiện giờ xem ra hoàn toàn chẳng như dự kiến, trong mắt cô tràn đầy thất vọng lẫn tức tối ...

Trong chiếc xe đợi sẵn ngoài cửa, hành lý đã được cho vào, cửa xe cũng đã mở ra, Tương Mân Lý Uyển ngồi vào xe, Vương Khiết và Từ Giai thì ngồi một chiếc xe khác, Lãnh Nghị và Lâm Y nhìn theo bóng xe xa dần rồi mất hút ngoài cửa ...

Cánh tay Lãnh Nghị đang đặt trên vai Lâm Y siết lại, kéo cô gái vào lòng, môi nhẹ đáp lên tóc cô: 'Ân, lại khôi phục thế giới hai người rồi ... thích không?' Nói thật lòng mấy ngày vừa qua hắn thật sự không thoải mái chút nào ...

Cô gái hơi dãy ra khỏi sự giam cầm của người đàn ông, cười: 'Thích!', rồi cô kéo tay người đàn ông: 'Chúng ta đi ăn sáng trước!'

'Ăn sáng?' Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, khóe môi câu lên một nụ cười ái muội, 'Em muốn ăn sáng sao?'

'Ăn sáng thì ăn sáng ...' Mặt cô gái thoáng đỏ, 'Anh lại nghĩ đi đâu vậy?'

'Em mới là nghĩ đi đâu ấy!' Khóe môi hắn ý cười càng sâu, ôm ngang cô gái lên đi vào trong nhà.

'Này này này, Lãnh Nghị, anh đi đâu vậy?' Trong nhà vang lên tiếng kêu thất thanh của cô gái, 'Bữa sáng phải ăn ở phòng ăn, phòng ăn ...'

'Được được được, biết rồi!' Đối với sự kháng cự kịch liệt của cô gái, Lãnh Nghị đành chịu thua chuyển hướng đi về phòng ăn ...

Trong phòng làm việc nhỏ của mình ở tầng 22 của tòa cao ốc LS quốc tế, Lâm Y đang cắm cúi dọn dẹp đồ đạc nhưng đầu óc không ngừng nghĩ quanh dù động tác trên tay không hề dừng lại. Thật sự cứ như thế bỏ dở công việc sao? Hơn nữa, danh phận cũng không có, giờ công việc cũng không ... lại còn phải sinh con, làm một bà mẹ chưa chồng?

Nhất thời Lâm Y bắt đầu có chút hối hận đã nhận lời Lý Uyển ...

Mí mắt Lâm Y giật giật, động tác trên tay cũng dừng lại, mắt không ý thức nhìn về mớ đồ đạc trước mặt mình, trong đầu thoáng chốc một mảnh trống rỗng, nếu như để mẹ biết điều này, bà nhất định sẽ không đồng ý ... hay là, bảo Lãnh Nghị để mình trở về trường đại học H? ... Nhưng mà, đã hứa với Lý Uyển như vậy rồi ... cứ coi như là vì Lãnh Nghị, vì tình yêu vậy ...

Nghĩ vậy nhưng nỗi phiền muộn vô tận vẫn vây phủ lấy cô ...

Dọn xong đồ đạc, bàn giao công việc cho Ngãi Mỹ xong xuôi rồi Lâm Y gõ cửa phòng Lãnh Nghị, nghe tiếng gõ, Lãnh Nghị buông xấp văn kiện trên tay xuống nhìn cô gái đang lặng lẽ bước vào phòng ngồi đối diện với mình, sự thất thần trong mắt cô hắn nhìn thấy rất rõ ràng.

'Y Y, sao vậy? Không vui sao?' Lãnh Nghị nhìn cô gái, mỉm cười, 'Nếu như em thật sự muốn tiếp tục làm việc, vậy cứ tiếp tục thôi, dù sao mẹ anh cũng không có ở đây!'

'Ồ ... thôi đi! Đã hứa với dì rồi ...' Cô gái cười, nụ cười có chút gượng gạo, ngừng một lát như suy nghĩ gì rồi cô mới tiếp tục, 'Em muốn nhân lúc rảnh rỗi này, đi học gì đó ...'

'Ân ... được đó, em muốn học cái gì?'

'Học múa tiếp, học lái xe, hoặc là học nấu nướng ...' Mắt cô gái thoáng xa xăm ...

'Học múa?' Đáy mắt Lãnh Nghị chợt lóe lên như tia chớp rồi biến mất trong chớp mắt, khóe môi ý cười càng sâu, 'Học môn này hay đấy, ân ... đương nhiên là có thể học lái xe, học nấu nướng cũng tốt lắm ... anh thu xếp giúp em ...' Lãnh Nghị vừa nói vừa nhấc điện thoại bàn lên.

'Không cần đâu ...' Lâm Y vội ngăn lại, 'Cho em một chút tự do, em tự mình biết sắp xếp ...'

'Vậy cũng được!' Chỉ cần cô vui là được, như vậy sự áy náy trong lòng mình cũng sẽ giảm đi đôi chút ...

Lâm Y bắt đầu tra tư liệu trên mạng, cuối cùng tìm thấy một lớp học múa ở cung văn hóa thanh niên của thành phố, từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi buổi sáng có thể đến đó tập múa, lại đăng ký ở một trường dạy lái xe một giáo viên, mỗi buổi chiều cùng cô đi tập lái, thực ra Lâm Y lúc học đại học đã thi được bằng lái rồi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội lái thực tế, sau khi tập lái xe trở về thì lại học nấu nướng, đích thân làm cho Lãnh Nghị vài món ăn ...

Đối với múa, Lâm Y vốn đã có năng khiếu sẵn, lại có căn cơ bởi vậy trong lớp dạy múa, Lâm Y rất nhanh đã nổi bật hắn, trở thành học viên sáng giá nhất, thường được giáo viên gọi lên làm trợ thủ, phụ bà dạy những học viên khác các động tác cơ bản ...

Còn về lái xe, Lâm Y chừng như cũng có một sự mẫn cảm trời sinh, theo lời giáo viên dạy lái xe cho cô, Chu Bân, chỉ có một tuần cô đã có thể rất nhanh nắm được các điểm cơ bản của kỹ thuật lái xe, Chu Bân đối với cô học viên xinh đẹp này quả thực rất hài lòng ...

Ngày qua rất bận rộn nhưng cũng rất thú vị, Lâm Y cố gắng không để cho mình có thời gian suy nghĩ những chuyện phiền não kia nữa ...

Một ngày, trong lớp học múa ở cung văn hóa thanh niên, Lâm Y đang giúp các học viên khác luyện múa, vì để làm mẫu, cô thực hiện liên tục một chuỗi những động tác vũ đạo tuyệt đẹp, được các bạn đồng học vỗ tay nhiệt liệt, ngay cả giáo viên cũng tán thưởng không thôi.

'Đúng là múa rất đẹp!' Lúc tiếng vỗ tay tạm dừng, sau lưng cách học viên chợt vang lên một tràng tiếng vỗ tay, một giọng nữ mang theo chút phóng túng chợt vang lên, ai nấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn xem người đến là ai.

Lâm Y cũng nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, một cô gái tóc ngắn, vẻ mặt cao ngạo có chút bướng bỉnh xuất hiện trước mặt Lâm Y, là Từ Giai! Cô ta sao lại xuất hiện ở đây chứ? Lòng Lâm Y thoáng dậy lên chút bất an nhưng cô vẫn giữ điềm tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn cô, nhàn nhạt nở nụ cười, giọng cũng hờ hững: 'Từ Giai, sao lại ở đây?'

'Tôi với mẹ tôi vừa trở lại, có đi qua nhà anh Nghị, nghe nói cô thật sự đã từ chức!' Từ Giai mặt đầy ý cười nhìn Lâm Y chừm chằm, cô vốn là muốn đến xem liệu Lâm Y có thật đã từ chức hay không hay là chỉ là ngoài miệng hứa với Lý Uyển nhưng sau lưng lại làm bừa nhưng khiến cô thất vọng phát hiện ra, Lâm Y thật sự đã rời khỏi LS quốc tế.

'Ân, phải đó!' Lâm Y vẫn thản nhiên, cũng may là cô kiên trì làm đúng theo lời hứa với Lý Uyển, bằng không không biết lại dậy lên bao nhiêu sóng gió nữa đây! Vì không ảnh hưởng đến những học viên khác học múa, Lâm Y vừa nói vừa dẫn Từ Giai đi về phía một góc phòng tập.

Giọng Từ Giai vang lên sau lưng cô: 'Nghe quản gia nói, giờ mỗi buổi sáng cô đều đi tập múa ... cho nên tôi đặc biệt đến đây xem thử! Ách, vừa nãy nhìn thấy cô làm một loạt động tác múa kia, thật sự nhảy rất khá!'

Lâm Y xoay người lại, điềm đạm nhìn gương mặt tươi cười của Từ Giai, không trả lời, trong lòng thầm đoán mục đích chuyến đi này của cô, nguyên cớ nào để cô nói những lời kia, còn có, vì lý do gì cô ta lại vui vẻ như thế?

Thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Y, Từ Giai lại chẳng hề để ý, cô ngẩng cao đầu, khóe môi cũng nhếch lên, giọng cao vút: 'Là anh Nghị để cô đi học múa sao?'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô mỉm cười: 'Là tôi tự mình muốn học, không liên quan gì đến Nghị!'

'Cho dù là anh Nghị không có bảo cô đến học, cho dù là cô tự mình muốn học, nhưng mà ...' Từ Giai nhấn mạnh hai chữ "nhưng mà" rồi tạm dừng, nhìn chằm chằm Lâm Y như muốn gợi sự chú ý từ cô, '... khẳng định là anh ấy toàn lực ủng hộ cô đi học, đúng không?'