Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 11: Mai mối




Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng đầy giận dữ kia, cùng gương mặt trong trí nhớ hắn sao mà quen thuộc đến thế! Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười lạnh. "Không liên quan đến anh" sao?

Đôi mắt đen thâm thúy của Lãnh Nghị đọc được thông tin đó từ đôi mắt đen láy của Lâm Y, hơi ngừng lại ở hai phiến môi hồng nhuận ướt át kia, một cảm xúc mạnh mẽ chợt dâng lên trong lòng, "Em chỉ có thể là người phụ nữ của tôi", suýt nữa là hắn đã thốt câu đó thành lời!

Câu nói kia đến bên miệng lại biến thành: 'Cô nhớ kỹ, cô với tôi có quan hệ ... tôi có thể hủy bỏ bản kế hoạch của trường đại học H bất cứ lúc nào!' Giọng nói ôn hòa mang theo sự bá đạo, hắn nói câu này trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi người Lâm Y.

Lâm Y dũng cảm đối mặt với hắn, khóe môi cô dần hiện lên một nụ cười châm chọc: 'Lãnh tổng, chắc anh không định nói với tôi rằng anh thích tôi rồi đấy chứ?'

Nụ cười trên môi Lãnh Nghị chợt đông lại, ánh mắt khóa chặt nơi người Lâm Y, sự lạnh lùng cùng vẻ châm chọc trên mặt cô rõ rệt đến như thế, Lãnh Nghị nhếch môi, cuối cùng cũng bỏ tay Lâm Y ra, thu hồi tầm mắt.

Lâm Y không nói tiếng nào, thẳng bước bước ra khỏi phòng họp, đầu không quay lại một lần ...

Đi ra khỏi tòa cao ốc hùng vĩ kia, Lâm Y đầu không ngẩng lên bước vội về phía trạm xe buýt bất chợt một chiếc xe ngừng lại bên cạnh cô, Lăng Nhất Phàm nhô đầu ra từ cửa xe: 'Lâm Y, lên xe đi!'

'Sao anh còn ở đây?' Lâm Y ngạc nhiên hỏi.

'Anh ở đây đợi em xong việc!' Lăng Nhất Phàm mỉm cười nói.

'Tôi ...' Do dự một lát, Lâm Y nhìn Lăng Nhất Phàm, '... vẫn là ngồi xe buýt tiện hơn!'

'Làm sao vậy? Hôm nay dù sao anh cũng không có việc gì, đã hứa với giáo sư Uông thì phải làm cho tốt, đúng không?' Lăng Nhất Phàm cười cười nhìn Lâm Y vẫn còn đứng yên bất động, hắn mở cửa xe bước xuống, vòng qua mở cửa ghế phụ lái, nhìn Lâm Y nháy mắt nghịch ngợm: 'Lên xe đi!'

Thấy nụ cười ôn hòa của Lăng Nhất Phàm, Lâm Y rốt cuộc cũng thỏa hiệp cúi người ngồi vào xe, Lăng Nhất Phàm đóng cửa rồi ngồi trở lại ghế lái, chiếc xe chậm rãi hòa vào dòng xe cộ ...

Chiều ngày hôm sau sau khi xong tiết dạy, Uông Linh liền gọi Lâm Y đến văn phòng của bà, mỉm cười: 'Lâm Y, em cũng nên suy nghĩ tìm bạn trai đi chứ?'

'Ạ?' Có chút bất ngờ, mặt Lâm Y thoáng hồng, mỉm cười với bà: 'Tạm thời vẫn chưa nghĩ ...'

'Vậy bây giờ nghĩ đi!' Uông Linh vừa nói vừa đứng dậy, thái độ rất dứt khoát: 'Đi ăn cơm với cô, cô giới thiệu bạn trai cho em!'

'Xem mắt ạ? Không ... không cần đâu ...' Lâm Y vội lắc đầu nhưng cổ tay đã bị Uông Linh nắm chặt, kéo đi ra cửa.

Trong phòng bao ấm úng u nhã trên tầng cao nhất của nhà hàng Hoa Viên nổi tiếng của thành phố H, Lăng Nhất Phàm đã đợi khá lâu. Mãi sau cửa phòng bao rốt cuộc cũng bị đẩy ra, Uông Linh cùng Lâm Y xuất hiện nơi cửa. Thấy hai người Lăng Nhất Phàm vội bước đến đón: 'Giáo sư Uông! Lâm Y!'

Ba người cùng ngồi xuống, Lăng Nhất Phàm cười nhìn Uông Linh rồi lại nhìn Lâm Y: 'Hai người muốn ăn gì?'

'Tùy ý đi ...' Uông Linh và Lâm Y không hẹn mà cùng đáp lời.

'Lâm Y, Lăng Nhất Phàm là sinh viên đắc ý nhất của cô, năm đó thành tích xuất sắc lại là chủ tịch hội học sinh; giờ vừa mới du học trở về, chuẩn bị tiếp quản xí nghiệp của gia tộc ... Xí nghiệp của gia tộc họ Lăng có thể coi như vì sao sáng của thành phố chúng ta ...' Uông Linh thao thao bất tuyệt giới thiệu với Lâm Y.

'Em xem cậu ta cũng rất tuấn tú ... là đối tượng tốt nhất để chọn làm chồng ... Bốn năm trước khi Nhất Phàm về trường thăm cô thì gặp được em, giờ đến trường thăm cô lại gặp em lần nữa. Đây gọi là duyên phận! Phải cố gắng trân trọng đấy!'

Lần đầu tiên đi coi mắt Lâm Y ngượng ngùng cầm lấy ly nước, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn Lăng Nhất Phàm, vừa hay hắn cũng nhìn về phía cô, thấy ánh mắt hắn, Lâm Y chỉ đành mỉm cười, cúi thấp đầu uống nước.

Lăng Nhất Phàm cười với Uông Linh: 'Giáo sư Uông, nghe cô nói tốt về em như vậy, thực xấu hổ ... Lâm Y cũng là cô gái tốt ...'

Uông Linh cũng cười: 'Vốn là rất tốt mà, cô chỉ nói theo sự thật mà thôi ... Ừ, đương nhiên Lâm Y là một cô gái tốt, trước đây được xem là hoa khôi của trường chúng ta, thành tích cũng rất tốt, hiện giờ còn được gọi là "Ngọc nữ giáo sư" ...'

Sóng mắt Lâm Y khẽ động, cô chậm rãi đặt chiếc cốc trên tay xuống. Lăng Nhất Phàm gương mặt tươi cười lắng nghe Uông Linh nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn sang Lâm Y, mỗi lần như vậy đôi mắt đen lại bừng sáng ...

Sau cùng Uông Linh tìm một cái cớ rời đi, trong gian phòng bao nhỏ chỉ còn lại hai người.

Trên mặt Lăng Nhất Phàm vẫn luôn là nụ cười ấm áp, hòa ái như một người anh thân thiết, thỉnh thoảng gắp cho Lâm Y một ít thức ăn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, chủ đề cũng chỉ là những chuyện rất bình thường: 'Lâm Y, em nhảy múa thật giỏi, là học vũ đạo từ nhỏ sao?'

Sự ấm áp và ân cần từ Lăng Nhất Phàm dần hóa giải nỗi khẩn trương trong lòng Lâm Y, cô mỉm cười trả lời: 'Lúc nhỏ mẹ em là diễn viên múa cho nên từ nhỏ đã thích ...'

'Chẳng trách được ... Vậy ngoại trừ vũ đạo em còn thích gì khác không?' Ngữ điệu hệt như đang nói chuyện với một em bé.

'Cũng không đặc biệt thích cái gì, rảnh rỗi thì đọc sách, nghe nhạc, thỉnh thoảng lên mạng ...'

'Tối mai ở nhà hát lớn thành phố có một biểu biểu diễn của các diễn viên múa nổi tiếng thế giới, mình cùng đi xem đi!'

'Ngày mai?...' Lâm Y ấp úng nói.

'Ừm, cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai sau khi em hết tiết dạy anh đến đón em. Chúng ta đi ăn cơm sau đó cùng đi xem biểu diễn ...' Nhìn ánh mắt bừng sáng chờ mong của Lăng Nhất Phàm, Lâm Y cũng không nỡ cự tuyệt.

Ngày hôm sau khi vừa tan học, Lăng Nhất Phàm đã đúng giờ có mặt tại cổng trường trường đại học H, sau khi dẫn Lâm Y đi ăn cơm tối, hai người cùng đến nhà hát lớn thành phố.

Lúc hai người đến đó thì buổi biểu diễn đã bắt đầu, trong hội trường tối om chỉ có ánh đèn chiếu sáng nơi sân khấu, nhân viên soát vé cẩn trọng đi trường dẫn đường hai người đến hàng ghế VIP.

'Cẩn thận bậc thang!' Nhân viên soát vé nhỏ giọng dặn dò, Lâm Y hơi cúi đầu cố gắng lần đường đi thì bất chợt một bàn tay ấm áp đã lặng lẽ vươn ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Lâm Y giật mình, theo bản năng cô định rụt tay lại nhưng bàn tay kia không hề có ý buông ra cùng với giọng nói trầm ấm của Lăng Nhất Phàm: 'Cẩn thận có bậc thang!' Lâm Y không khỏi ngẩng đầu nhìn lại vừa hay Lăng Nhất Phàm cũng đang nhìn cô, bên môi vẫn treo nụ cười ấm áp, trong bóng đêm đôi mắt đen kia lòe lòe sáng ...

Cảm giác ấm áp này truyền từ bàn tay đến tận trong lòng Lâm Y, đã rất lâu, rất lâu cô chưa hưởng được cảm giác ấm áp như vậy ... Bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé, bóng dáng cao nhất dẫn theo bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi đi về phía hàng ghế VIP.

Trên sân khấu ánh đèn chuyển thành đủ loại màu sắc mà ở một đầu khác của hàng ghế VIP, ánh mắt thâm trầm sắc bén của Lãnh Nghị chợt dừng lại nơi hai bóng người sau đó nhìn đến chỗ giao nhau giữa bàn tay to và bàn tay nhỏ kia, lại chuyển đến mặt của hai người, nương theo ánh sáng trên sân khấu, hắn mơ hồ nhìn thấy hai gương mặt tươi cười ...

Ánh mắt Lãnh Nghị trong nháy mắt trầm xuống. "Chắc anh không định nói với tôi rằng anh thích tôi rồi đấy chứ?" Giọng nói châm chọc của Lâm Y chợt vang lên trong đầu hắn. Lãnh Nghị mím chặt môi, mày cũng chau chặt lại ...