Thương Hoài Nghiên: "..."
Thương Hoài Nghiên nhìn bát canh gà, chép miệng một cái, nói lời cảm khái từ nội tâm: "Cậu sẽ là một người cha tốt..."
Dịch Bạch Đường lạnh lùng: "Không muốn, tôi không thích trẻ con."
Thương Hoài Nghiên nhất thời không biết nói gì.
Nhìn cô bé trước mặt, y nói: "Nói thành thật như thế làm gì, trẻ con vẫn còn ở đây."
Dịch Bạch Đường: "Tốt nhất là nên nói thật từ lúc vẫn còn bé, như vậy mới có thể bồi dưỡng sức cạnh tranh sau này."
Thương Hoài Nghiên lại một lần nữa không có gì để nói.
Dịch Bạch Đường lại đi đến trước mặt bé gái lên tiếng: "Nhóc hãy suy nghĩ cho thật kĩ, mình muốn cái gì? Bởi vì hiện giờ chúng tôi muốn nhờ cậy cha của nhóc cho nên mới muốn nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giúp đỡ nhóc.
Nếu như nhóc còn không cho chúng tôi thấy được hi vọng, hoặc là con đường này quá khó khăn, vậy chúng tôi sẽ tìm kiếm một con đường khác, từ bỏ con đường của nhóc và cha nhóc."
Thương Hoài Nghiên xen lời: "Cậu nói như thế cô bé sẽ không hiểu lắm đâu.
Chờ tôi một chút." Nói xong y quay sang nở cụ cười với cô bé, đứng lên khỏi ghế salon, lấy những đồ chơi khác nhau từ trong vali du lịch.
Đó là hai chiếc chong chóng sắc màu rực rỡ giống nhau như đúc, loại này có cánh quạt rất mỏng, cho dù xung quanh không có gió thế nhưng chỉ cần cầm nó đi tới đi lui nó cũng sẽ chậm rãi chuyển động, lúc trước mua là do nó hấp dẫn đôi mắt của cô bé, có lẽ là do thói quen, cuối cùng cô bé vẫn ôm chặt quạt nhỏ của mình.
Hiện giờ Thương Hoài Nghiên cầm hai chiếc chong chóng này đến đứng cạnh tủ, cắm một cái dưới chân và một cái trên nóc tủ.
Tiếp theo y mở cửa sổ, không khí ùa vào lập tức khiến cho cánh chong chóng chuyển động đều đều, sắc màu hội tụ biến thành một vòng cầu vồng nhỏ.
Ánh mắt cô bé bị hấp dẫn.
Lúc này Thương Hoài Nghiên đi về bên cạnh cô bé cùng Dịch Bạch Đường, ngồi xổm xuống hỏi: "Hai cái này giống nhau như đúc, một cái ở bên trên, một cái ở bên dưới, Tiểu công chúa tự mình đi chọn lấy một cái được không?"
Cô bé chần chờ một lúc, ánh mắt chuyển động từ trên xuống dưới giống như đang lựa chọn.
Sau đó, cô bé đưa mắt nhìn chiếc chong chóng ở bên dưới.
"...! Hiện tại nhóc đã hiểu ý của tôi rồi đúng không." Dịch Bạch Đường nói tiếp, "nếu như kết quả giống nhau, ai cũng sẽ lựa chọn tạm biệt con đường kia.
Cho nên, nhóc có nên nói cho chúng tôi biết nhóc muốn gì không?"
Cô bé vẫn còn ôm quạt, cũng không nói, đôi mắt đen láy dừng lại trên mặt Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên, nghiêm túc lắng nghe.
Dịch Bạch Đường hỏi: "Nhóc có nhớ chúng tôi và cha nhóc đã nói gì không?"
Thương Hoài Nghiên hết sức phối hợp, lộ ra một mặt dáng vẻ tinh anh, chỉnh lại cà vạt, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, toàn bộ quá trình đều là hờ hững nhìn từ trên cao xuống.
Cô bé chép chép miệng, giống như không hài lòng cho lắm.
Dịch Bạch Đường lại hỏi: "Nhóc muốn chúng tôi giáo huấn cha nhóc à?"
Thương Hoài Nghiên vẫn phối hợp như cũ, vung tay một cái, giống như cho một quyền vừa chuẩn vừa tàn nhẫn không giải thích!
Cô bé khẽ động, vẫn hơi do dự.
Dịch Bạch Đường hỏi lần thứ ba: "Hay là nhóc muốn rời khỏi cha mình?"
Lúc này Thương Hoài Nghiên sợ hết hồn: "Cái này, việc này không thể nói lung tung..."
Dịch Bạch Đường thản nhiên tiếp lời, "Thế nhưng việc này là không thể.
Chúng tôi có thể ra mặt cho nhóc, cùng nói chuyện với ba nhóc; cũng có thể thuê người giáo huấn ba nhóc một trận; thế nhưng sẽ không gánh lấy trách nhiệm nuôi dưỡng giáo dục nhóc.
Cho nên hiện giờ nhóc có bất kì quyết định gì đều phải cân nhắc các khả năng có thể xảy ra sau đó có đưa đến hậu quả gì hay không, có những hậu quả nhóc có thể gánh chịu, cũng có những hậu quả nhóc không thể gánh chịu."
Thương Hoài Nghiên: "..."
Thương Hoài Nghiên bỗng nhiên có loại cảm giác không rõ, thật giống như toàn bộ hành trình hôm nay, trong mỗi lời nói của bảo bối nhà mình đều có ý kiến riêng.
Y thầm nhủ trong lòng suốt, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương không phải là đang nói cho cô bé nghe mà là nói cho bản thân nghe...!Dù sao thì một cô bé 4 tuổi làm sao có khả năng nghe hiểu rõ ràng được những đạo lý này?
Thế nhưng chỉ một giây sau, cô bé bỗng nhiên chạy thình thịch, một đường chạy đến bên cạnh vali hành lý của Dịch Bạch Đường, mở khóa kéo, tốn thật nhiều sức lực lấy búp bê ra, tiếp theo lại mất thật nhiều sức lực để xé hộp đóng gói, lấy búp bê cha ra, lại cầm lấy đ ĩa thức ăn rồi chạy trở về trước mặt Dịch Bạch Đường, nhét đ ĩa thức ăn vào trong tay búp bê cha, cứng rắn nhét đồ ăn vào cho búp bê trước mặt, búp bê liên tục lui về phía sau nhưng búp bê cha vô cùng hung ác, úp cả đ ĩa thức ăn vào mặt búp bê con.
Bé gái hé miệng, âm thanh to rõ: "Hỏng —— "
Dịch Bạch Đường có phần không thể tin nổi: "Cha nhóc úp cả đ ĩa thức ăn vào mặt nhóc?"
Thương Hoài Nghiên bình tĩnh trả lời: "Ý của cô bé là cha cô bé cứng rắn bắt cô bé ăn cơm."
Dịch Bạch Đường liếc nhìn Thương Hoài Nghiên một cái rồi chuyển hướng sang cô bé: "Tôi hiểu rồi, thế bây giờ nhóc muốn thế nào?"
Cô bé đổi đ ĩa thức ăn sang tay búp bê nhỏ, tiếp theo cũng để cho búp bê nhỏ hung ác úp đ ĩa thức ăn vào mặt búp bê cha.
Úp một cái, hai cái, ba cái!
Cô bé càng úp càng thấy vui, cuối cùng cười khanh khách.
Dịch Bạch Đường: "...!Cô bé muốn úp đồ ăn vào mặt cha mình à?"
Thương Hoài Nghiên suy đoán: "Có lẽ là cô bé muốn ép cha mình dùng bữa."
Ánh mắt của Dịch Bạch Đường đảo qua đảo lại giữa Thương Hoài Nghiên và cô bé, tính toán.
Chốc lát sau, hắn đứng dậy khỏi ghế salon, cầm lấy tay cô bé đưa vào nhà bếp, dự định hướng dẫn cô bé làm món ăn đơn giản nhất – trứng chưng, dùng điểm này để kiểm tra lời phán đoán vừa rồi của Thương Hoài Nghiên, muốn ép cha cô bé dùng bữa.
Cô bé còn chưa với được đến kệ bếp.
Dịch Bạch Đường nhận lấy chiếc ghế để kê chân từ Thương Hoài Nghiên, đặt cô bé lên trên sau đó đưa cho cô bé hai quả trứng gà, một cây hành, cho dầu vào chảo, bật bếp, tiếp theo lui về phía sau hai bước, nhìn cô bé tự mình phát huy.
Thương Hoài Nghiên: "Để thế có làm sao không?"
Dịch Bạch Đường: "Không sao."
Thương Hoài Nghiên: "Cậu khẳng định như thế à..."
Dịch Bạch Đường bình tĩnh: "Khi tôi còn bé chính là lớn lên như thế."
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe một tiếng lách tách xèo xèo vang lên, hai người cùng nhìn về phía kệ bếp, chỉ thấy cô bé ném cả trứng gà và vỏ trứng vào trong chảo dầu, tiếp theo lại cho thêm muối, dấm, mỗi thứ một thìa, tiếp theo là toàn bộ hành chưa bỏ rễ, cuối cùng không quan tâm đất trời thế nào, cầm lấy tay cầm của chảo vô cùng thỏa mãn và vui vẻ!
Hai người: "..."
Dịch Bạch Đường nghi ngờ im lặng một lúc lâu, sau đó tiến lên vài bước, ngăn lại động tác của cô bé, ôm người lên.
Đầu tiên là giao cô bé cho Thương Hoài Nghiên, tiếp theo nếm thử một miếng, còn chưa kịp nhai đã vội vã quay đầu nhổ vào thùng rác.
Thương Hoài Nghiên: "Có mùi vị gì?"
Dịch Bạch Đường mặt không cảm xúc: "Mùi vị nhân sinh."
Tiếp theo lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét một miếng trứng chưng vào miệng Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên: "..." Y bị đánh lén, chậm hai giây mới nếm ra được hương vị gì, nuốt không nuốt được mà nhả ra cũng không xong, mặt đầy vẻ phức tạp: "Cái này đúng là một loại hương vị một lời khó nói hết, cùng với nội tâm muôn màu muôn vẻ...!Chúng ta thật sự sẽ thỏa mãn yêu cầu này của Tiểu công chúa, mang loại đồ ăn thế này cho cha cô bé ăn à? Có thể khiến cho đối phương trở mặt thành thù, loại bỏ danh ngạch dành cho cậu không?"
Dịch Bạch Đường còn chưa kịp nói chuyện, cô bé được đặt lên mặt đất đã ngửa mặt lên lớn tiếng: "Hỏng! Hỏng! Ba ba —— hỏng! Đồ tồi! Hỏng đồ ăn!"
Dịch Bạch Đường suy nghĩ trong chốc lát rồi cho đồ ăn vào trong đ ĩa, đưa đến trước mặt cô bé: "Nhóc có muốn nếm thử không?"
Cô bé lập tức dùng đũa gắp một chút cho vào miệng, cả khuôn mặt đều nhăn lại, vô cùng tức giận nhè vào trong thùng rác, lớn tiếng "Phi": "Xấu xa! Khó ăn! Ba ba! Mỗi lần! Chán ghét! Như vậy!" Cô bé nói tiếp, bỗng nhiên nói một câu thật dài, giống như đã nói qua trong lòng vô số lần như thế, "Từng thứ cũng đều phải đưa cho ba ba xấu xa ăn!"
Từ khi bắt đầu mở miệng nói chuyện, Cô bé tên là Tiền Nhất Nhất này dường như muốn nói toàn bộ những câu mà trước đây không thể nói ra, thao thao bất tuyệt tròn một giờ đồng hồ, lăn qua lộn lại mấy từ "Ba ba hỏng", "Hỏng ba ba", "Đồ tồi", "Đồ ăn hỏng" vô cùng sảng khoái, sau đó mới ngủ say trong câu chuyện cổ tích Thương Hoài Nghiên đọc.
Thương Hoài Nghiên thở dài một hơi, đặt cuốn truyện cổ tích xuống, tiếp theo lại tắt đèn bàn, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ ở góc tường rồi lặng lẽ ra khỏi phòng, đi đến phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính đang mở nhưng đằng sau cánh cửa lại không có người nên xuất hiện.
Thương Hoài Nghiên vòng quanh phòng của mình một vòng, có hơi buồn bực, âm thầm nghĩ: Rõ ràng mấy ngày trước nơi này vẫn thuộc về mình, vậy mà mới mấy ngày thôi đã không còn, làm thế nào để có thể đánh dấu chủ quền với nó bây giờ?
Y tiếp tục ôm chăn ra khỏi phòng, vừa nhìn xuống dưới lầu đã thấy Dịch Bạch Đường khoanh tay dựa trước tủ rượu, bên cạnh là một ly rượu nửa xanh.
Thương Hoài Nghiên xuống lầu đi đến bên cạnh Dịch Bạch Đường, cũng đúng lúc cảm thấy khát nên cầm lên ly rượu nửa xanh kia trực tiếp uống cạn: "Đang nghĩ gì vậy?"
Dịch Bạch Đường: "Làm thế nào để có thể dạy một tên tiểu quỷ làm được một món chuẩn trứng chưng."
Thương Hoài Nghiên thuận miệng nói: "E rằng cái mà cô bé muốn cho cha mình ăn là đồ ăn không nuốt được."
Dịch Bạch Đường không vui: "Không nên bị tiểu quỷ đồng hóa."
Thương Hoài Nghiên: "Không phải như thế, tôi cũng không thích trẻ con."
Dịch Bạch Đường: "Phải vậy không? Tôi thấy anh rất thích thú."
Thương Hoài Nghiên: "Rõ ràng là vì cậu mà!"
Gió nhẹ thoáng qua, ánh sao lấp lánh.
Khi người gần trong gang tấc đưa ánh mắt nhìn sang mình, Thương Hoài Nghiên mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
Một số thời điểm trong sinh mệnh, có những thay đổi không cần suy nghĩ cùng giãy dụa, tất cả phát sinh trong lúc vô tình, đến khi ngươi có ý thức thì hóa ra bản thân đã điên đảo từ lâu.
Sau khi Thương Hoài Nghiên bật thốt lên như thế, xung quanh giống như ngừng chuyển động 3-5 giây.
Thật giống như tâm hồn được mở rộng, trong nháy mắt y cuối cùng cũng tỉnh táo hiểu rõ trong quãng thời gian này, điều khiến cho Dịch Bạch Đường bất mãn là gì; cũng hiểu rõ bản thân mình trong suốt khoảng thời gian này không biết mệt mỏi theo đuổi, lấy lòng một người đại biểu cho hàm nghĩa gì.
Sau một giây, Dịch Bạch Đường nhàn nhạt lên tiếng: "Anh đã nói lời này với bao nhiêu người rồi?"
Thương Hoài Nghiên: "..." Y hiếm khi thành thật, "E rằng cũng không ít."
Dịch Bạch Đường nhẹ nhàng xì một tiếng.
Thương Hoài Nghiên nói tiếp: "Có điều vừa nói lại vừa làm thì cũng chỉ có một mình cậu thôi.
Cho nên tôi cảm thấy...!Quan hệ giữa chúng ta nhất định phải định nghĩa lại một lần nữa."
Dịch Bạch Đường: "Ồ?"
Thương Hoài Nghiên: "Nói cách khác, chúng ta có thể thử nghiêm túc ở chung xem sao."
Dịch Bạch Đường: "A —— "
Thương Hoài Nghiên thành khẩn: "Tôi sẽ một lòng một dạ."
Dịch Bạch Đường: "A."
Thương Hoài Nghiên cảm thấy hơi hoảng loạn, y nghiêm túc hẳn lên: "Bảo bối, tôi đã hiểu vấn đề giữa chúng ta là gì, tôi sẽ nhìn thẳng vào vấn đề, tích cực cải thiện, cũng tự tin rằng bản thân sẽ trở thành người đàn ông tốt của thời đại! Cậu không cần trả lời tôi ngay, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy những điều hiện giờ tôi nói đều là những điều thật lòng..."
Y hơi dừng lại, tình cảm cũng thoát ly khỏi sự khống chế, cuồn cuộn sôi trào trong cơ thể, nhanh chóng muốn nói thành lời, từng từ giống như thể được giấu phía dưới câu nói hài hước: "Cho nên tôi nguyện ý móc trái tim của mình ra hiến dâng cho cậu, cậu hãy suy nghĩ xem làm thế nào để có thể nấu được một món ăn làm từ nguyên liệu quý giá độc nhất vô nhị trên cõi đời này?"
Dịch Bạch Đường rót cho Thương Hoài Nghiên một ly rượu.
Thương Hoài Nghiên vui vẻ: "Và rượu ngon à?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt: "Buồn nôn."
Sau khi dùng một ly rượu để chặn lại cái miệng không ngừng lải nhải rồi, Dịch Bạch Đường chậm rãi đi lên lầu, tiến vào phòng, ầm một tiếng – cửa được đóng lại, cây ngay không sợ chết đứng nhốt chủ nhân cũ của căn phòng ở ngoài cửa, sau đó mới chậm rãi xoa xoa vành tai hồng hồng ẩn dưới tóc.
Thương Hoài Nghiên:...!Kịch bản này hình như không đúng QAQ
Buổi tối hôm đó, Thương Hoài Nghiên trằn trọc trở mình trong căn phòng cách vách, cuối cùng vẫn không nhịn được, nửa đêm nhảy xuống khỏi giường công chúa, dựa vào lối đi giữa hai gian phòng, thừa dịp bóng tối lặng lẽ âm thầm lẻn vào căn phòng sát vách, tiếp theo lại sờ lên giường, vừa mới chạm vào thân thể quen thuộc đã bị đặt xuống dưới giường.
Thương Hoài Nghiên:...!Những ngày tháng này còn có thể qua không?!
Y tức giận lôi kéo chăn, không ngờ được là sức lực lại quá lớn, trực tiếp kéo luôn một người khác xuống.
Thân thể ấm áp bỗng nhiên đè lên người, giống như một chiếc chăn dày nặng, khiến cho Thương Hoài Nghiên nằm hoàn toàn xuống sàn gỗ.
Thương Hoài Nghiên rên lên một tiếng sau đó lập tức tỉnh táo lại, ôm lấy người đang nằm đè trên người mình: "Bạch Đường..."
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng: "Hả?"
Thương Hoài Nghiên nghe giọng nói của đối phương, chậm rãi thưởng thức, sau đó lại gọi một tiếng: "Bạch Đường..."
Dịch Bạch Đường miễn cưỡng: "Ừm."
Trong giọng nói của Thương Hoài Nghiên tràn đầy ý cười, nhấc thân lên ghé sát mặt vào gò má của Dịch Bạch Đường: "Bạch Đường, Bạch Đường, Bạch Đường!"
Dịch Bạch Đường không đáp lời.
Hắn giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt của Thương Hoài Nghiên.
Kế hoạch uốn nắn cây non hoàn thành.
Kế hoạch uốn nắn cây non thành công.
Mình chính là một người thông minh tài trí như thế.
Dịch Bạch Đường kiêu ngạo nghĩ vậy.
Ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào trong phòng như một dải lụa mỏng mông lung mờ ảo.
Trên sàn nhà gỗ, không biết từ lúc nào mà bàn tay của Thương Hoài Nghiên đã thuận theo vạt áo ngủ của Dịch Bạch Đường chui vào bên trong, một đường vuốt v3 dọc lên trên.
Đầu ngón tay của y ấn lên xương sống của một người khác, theo các đốt sống một đường hướng lên phía trên, ấn rồi lại ấn, sau đó không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Dịch Bạch Đường ngửi được hơi nước ướt át trên tóc Thương Hoài Nghiên.
Hắn nói: "Anh vừa tắm?"
Thương Hoài Nghiên hôn lên khóe môi của Dịch Bạch Đường: "Đương nhiên."
Dịch Bạch Đường: "Vì lúc này?"
Thân thể Thương Hoài Nghiên nằm dưới Dịch Bạch Đường trượt xuống một đoạn ngắn, đôi môi nhắm ngay vào cuống họng của Dịch Bạch Đường, hé miệng, ngay lập tức ngậm lấy yết hầu của Dịch Bạch Đường tinh tế thưởng thức, trong lúc nhất thời, làn da nhẵn nhụi, hương vị cơ thể, huyết dịch nóng rực, sinh mạng run rẩy, tất cả khiến cho cảm giác nơi đầu lưỡi bùng nổ giống như đang thưởng thức một bữa thịnh yến.
Y mỉm cười, tiếng cười mang theo rung động nhẹ nhàng: "Cậu nói xem...? Tôi cảm thấy đêm nay rất thích hợp để làm một chuyện quan trọng, một việc khiến cho mọi người đểu cảm thấy sung sướng..."
Thật giống như có một con rắn đang uốn éo trước lồ ng ngực của mình.
Trong lúc Dịch Bạch Đường ôm lấy Thương Hoài Nghiên đã nghĩ như thế.
Cổ họng của hắn rất nhanh đã trở nên ướt át, đầu lưỡi mềm mại lại giống như một con rắn nhỏ đang bơi lội qua lại trên làn da của hắn, mỗi một cái đụng chạm đều để lại vài vệt nước ẩm ướt thật dài.
Dịch Bạch Đường cảm thấy cơ thể của mình nhen lửa.
Nhiệt độ xuất hiện từ nơi lồ ng ngực, chậm rãi du tẩu trên đầu lưỡi, lại từ bàn tay đang vuốt v3 qua lại trên thân thể hắn, tất cả đều khiến cho nhiệt độ nhanh chóng bùng cháy, lan tỏa khắp toàn cơ thể.
Thương Hoài Nghiên ngồi dậy từ dưới sàn nhà.
Y hôn một cái thật kêu lên xương quai xanh của Dịch Bạch Đường, một tiếng "ba" thật lớn vang lên, tiếp theo thuận thế đẩy người vừa nằm đè lên cơ thể mình xuống sàn gỗ, sau đó lại đè lên, nói trong tiếng thở dài: "Bảo bối, cậu thật đẹp..."
Y hôn lên ngực Dịch Bạch Đường, ngậm điểm nhô lên trên đó vào trong miệng.
đầu v* bị k1ch thích nhanh chóng đứng thẳng trong khoang miệng, Thương Hoài Nghiên một bên chà li3m, một bên dùng hạ th@n đã đứng thẳng nhẹ nhàng và chạm với bộ vị giống như thế của một người khác.
Y cảm thấy đồ vật của đối phương giống như mình, trong nụ cười là nét đắc ý, bàn tay cũng đặt tại thân thể cực nóng cách một tầng vải vóc kia: "Đã kích động như vậy rồi, có phải là đang nghĩ muốn làm tôi đến chết không?"
Dịch Bạch Đường bất mãn: "Nhà có trẻ con."
"Được được...!vậy chúng ta nói nhỏ thôi." Thương Hoài Nghiên nở nụ cười.
Đêm nay y cảm thấy có một loại hưng phấn không rõ, hưng phấn như thế vừa tỏa nhiệt trong toàn cơ thể y, trinh tiết không còn nhiều cũng đã bị bay đi nơi nào không rõ, y cắn lên tai của Dịch Bạch Đường, một bên đưa tay thăm dò vào bên trong qu@n lót của đối phương, vuốt v3 d*c vọng đã cứng rắn, một bên dùng lời ô ngôn uế ngữ, "Bảo bối, có phải tôi rất tuyệt không? Thịt huyệt của tôi có phải là rất chặt? Có phải rất nóng? Có phải hút cậu cả đời cũng không muốn rút ra, hận không thể làm cho tôi mang thai?..."
"Tôi sẽ làm chết anh trước." Dịch Bạch Đường nói tiếp, "Làm cho anh sướng đến phát điên."
Thương Hoài Nghiên cười đau cả bụng: "Nhà còn trẻ con,..."
Một ngón tay đặt lên bờ môi y.
Một giây sau, ngón tay cái hơi dùng lực một chút, tách đôi môi và hàm răng của Thương Hoài Nghiên ra, thăm dò vào trong khoang miệng ẩm ướt ấm áp, khuấy đảo đầu lưỡi.
Dịch Bạch Đường khoát tay, áo ngủ trên người Thương Hoài Nghiên rơi xuống.
Cơ thể rắn chắc của người đàn ông bại lộ trong không khí, ánh trăng dát lên cơ thể y một tầng sương bàng bạc, giống như một tầng bơ mỏng trên bánh ngọt, chảy xuôi từ bả vai xuống eo, câu dẫn người thăm dò từng chút một.
Dịch Bạch Đường đưa tay xoa bóp đầu v* Thương Hoài Nghiên.
Theo sự va chạm, đầu v* rất nhanh đã chuyển sang đỏ thắm, dựng đứng, bởi vì lực xoa bóp nơi đầu ngón tay nên sắc màu trở nên óng ánh, giống như chỉ cần hơi dùng sức là sẽ có chất lỏng chảy ra.
dương v*t của hai người cùng chung một chỗ, được bàn tay của chủ nhân khác nắm lấy, cùng được xoa bóp vỗ về, dương v*t cọ xát vào dương v*t, bàn tay trùng với bàn tay, đầu ngón tay linh hoạt của Dịch Bạch Đường đẩy dương v*t ra khỏi quần, lộ ra đỉnh mắt, đầu ngón tay lại tiếp tục đảo quanh mắt khiến cho cảm giác tê dại từ dương v*t lan khắp người, chất lỏng trong suốt sền sệt cũng dính lên tay Dịch Bạch Đường.
Cũng chính bàn tay này ngay sau đó đã tách cánh mông của Thương Hoài Nghiên ra, lúc hạ xuống còn vỗ một cái không nặng không nhẹ, âm thanh trong trẻo lập tức vang lên trong phòng!
"Ba —— "
Thương Hoài Nghiên không kịp đề phòng, cả người đều bị dọa, sau đó là tầng tầng run rẩy.
Một giây sau y đã ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, ráng hồng lan từ hai má xuống dưới cổ.
Thế nhưng còn nhanh hơn nữa là cảm giác xa lạ chiến thắng xấu hổ trong lòng, y nhận ra hậu huyệt của mình bị tách ra, đầu tiên là ngón tay ướt nhẹp thăm dò vào miệng huyệt, cương quyết tách ra.
Cơ thể đã lâu chưa gần gũi giống như đang quyến luyến một người khác, nhưng chờ đến khi chân chính đụng chạm rồi, thân thể lại giống như hơi mất tự nhiên.
Hậu huyệt khô khốc nhanh chóng bao bọc lấy đầu ngón tay vừa tiến vào, dao động xa lạ, giống như muốn từ chối nhưng lại giống như càng hút chặt hơn.
Dịch Bạch Đường thở phào một hơi.
Hắn và Thương Hoài Nghiên đối diện với nhau.
Sau đó hắn tiến đến gần tai đối phương nhẹ giọng: "...!Hậu môn của anh đã không chờ nổi nữa, muốn tôi mạnh mẽ đi vào đâm chọc."
Âm thanh vẫn đang quanh quẩn bên tai Thương Hoài Nghiên, cả người y nằm nhoài úp sấp trên sàn gỗ, ngón tay được rút ra, dương v*t xông vào, do va chạm, cả người y đều di chuyển lên phía trước, thân thể như bị xé rách đau đớn cùng với khoái cảm do được lấp đầy quyện lại với nhau giống như dây leo quấn quanh cả cơ thể, nhanh chóng quấn chặt thần kinh, sinh trưởng lan tràn trong đầu.
"Ha —— ha..." Thương Hoài Nghiên bắt đầu thở d ốc, âm thanh từ cổ họng tràn ra ngoài, không kiềm chế được sự run rẩy.
Một cái tay lướt qua gò má của y chống xuống đất, sau đó lập tức kéo Thương Hoài Nghiên một cái, sống lưng y bị ép dán lên lồ ng ngực của một người khác, dương v*t tiến vào trước đó lại càng tiến vào sâu hơn, giống như xuyên qua cơ thể y lên đến tận cuống họng, chỉ cần người phía sau hơi cử động một cái là có thể xuyên qua yết hầu của y.
Thân thể run rẩy giống như ngàn vạn đợt sóng đánh vào, hết đợt này đến đợt khác.
Thương Hoài Nghiên cảm thấy da đầu và mỗi tế bào của cơ thể đều run rẩy giống như vừa dùng xong m@ túy, y nghe thấy âm thanh của mình như cách một lớp màn tràn ngập run rẩy, trầm thấp, mê hoặc: "Đừng...!Đừng cử động...! Quá...!Quá lớn..."
Lời còn chưa nói hết y đã cảm nhận được chuyển động bên trong cơ thể của mình.
Hậu môn co rút hút chặt dương v*t giống như với ngón tay, y nằm trên mặt đất, dùng đầu gối cố gắng di chuyển trên sàn nhà nhằm rời xa đồ vật mang đến cảm giác sợ hãi cho mình kia, thế nhưng đầu gối còn chưa kịp di chuyển được hai bước thì phần tay đang giữ lấy eo của y đã dễ dàng lôi y trở lại chỗ cũ, cự vật cương quyết loại bỏ tất cả trở ngại, không để ý đến mọi phản kháng của chủ nhân, mạnh mẽ đánh vào nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong thân thể đối phương.
"A —— "
Tiếng kêu sợ hãi phát ra từ cuống họng của Thương Hoài Nghiên vang vọng trong phòng.
Dịch Bạch Đường liên tục va chạm, mỗi lần dương v*t đều sẽ rút ra vị trí gần rìa rồi lại tiếp tục xông đến nơi sâu nhất.
Điểm nhạy cảm bên trong cơ thể nhiều lần bị thịt trụ ma sát, mỗi một lần đâm vào đều mang đến cảm giác vô biên giữa thiên đường và địa ngục.
Phòng ngủ tối tăm trở nên sáng rực, bên ngoài cửa sổ là ánh đèn lờ mờ, ngón tay của y lưu luyến trong miệng Thương Hoài Nghiên, khuấy đảo hàm răng của đối phương, khiến cho nước bọt chảy dọc theo khóe môi xuống cằm, chất lỏng trong suốt rơi lách tách trên mặt sàn, một số khác lại trượt dọc theo làn da rơi xuống.
Hắn lại tiếp tục va chạm hết lần này đến lần khác, cùng với đó là kề sát bên tai Thương Hoài Nghiên, không giống với động tác cứng rắn ở th@n dưới, hắn khẽ cắn nhẹ lên tai Thương Hoài Nghiên, nghiêng đầu thưởng thức gương mặt ửng hồng của y cùng với ánh mắt tan rã, nói: "Anh vừa mới nói, trẻ con còn ở trên lầu, anh kêu lớn tiếng như vậy, muốn đánh thức cô bé, khiến cho cô bé đi xuống dưới này xem có chuyện gì xảy ra à...?"
D*c vọng thế tới ào ạt, nhấn chìm người đàn ông luôn có bộ óc thông minh, dù sao thì sự xấu hổ vẫn là một loại cảm giác cắm rễ bên trong của mỗi con người, tai của Thương Hoài Nghiên nghe rất rõ lời nói của Dịch Bạch Đường, dưới sự k1ch thích giả tưởng, hậu huyệt của y co rút mãnh liệt, bị làm đến chảy ra vô số chất lỏng d@m mĩ, bạch trọc chuẩn bị b ắn ra từ mắt lại bị người ta dùng ngón tay chặn lại.
Vừa mới kế cận điểm giới hạn lại nhanh chóng bị ép dừng lại, Thương Hoài Nghiên hơi phục hồi tinh thần từ trong choáng váng lại bị người lôi kéo nhìn về một phía.
Ánh trăng bàng bạc được phản xạ bên trong phòng ngủ tối đen khiến cho căn phòng tỏa sáng.
Thương Hoài Nghiên nhìn chằm chằm tia sáng một lúc lâu mới ý thức được cái xuất hiện trước mắt mình hiện tại cuối cùng là cái gì.
Cửa kính sát đất thu lại toàn bộ ánh sáng trước mắt, thân thể tr@n truồng, giống như dã thú nằm trên mặt đất, cái mông vểnh cao bị dương v*t xen vào, miệng huyệt nhăn nhúm bại lộ hoàn toàn ruột thịt màu đỏ cũng xuất hiện ở giữa, vừa kéo vừa bao bọc lấy gốc rễ dương v*t.
Những thứ bị nuốt vào trong cơ thể không có cách nào nhìn được nhưng cảm giác rõ ràng của cơ thể nói rõ cho Thương Hoài Nghiên biết hình thái bên trong của nó là thế nào.
Thương Hoài Nghiên khẩn trương đến mức cả người đều rúm lại, y vốn muốn trốn nhưng hậu huyệt lại theo đó càng chặt hơn, giống như mời gọi người bên trên nhanh chóng tiến vào.
Cảm giác hưng phấn đạt đến đỉnh, hơn nữa cũng đã lâu rồi không được phát ti3t, Thương Hoài Nghiên không ngừng thở hổn hển, cố gắng nói một câu lưu loát từ trong cực độ hưng phấn: "Thế nào, có phải là hút cậu rất chặt, khiến cho cậu lần đầu tiên biết thế nào là nhân sinh cực lạc..."
"Sai rồi." Dịch Bạch Đường ung dung sửa lại chỗ sai trong lời nói của Thương Hoài Nghiên, "Tôi đã lĩnh hội rất nhiều lần rồi.
Mỗi lần thượng anh là một lần lĩnh hội.
Còn nữa, không phải vội."
Hắn cúi đầu xuống, hôn Thương Hoài Nghiên.
Hơi thở giao hòa, hai đôi môi quấn quýt với nhau, đầu lưỡi dây dưa với đầu lưỡi, tất cả khả năng suy nghĩ lúc này tan thành mây khói, y hoàn toàn làm theo sự chỉ huy của một người khác, bị động thừa nhận tất cả, chỉ còn lại phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Dịch Bạch Đường hơi kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Hắn hài lòng nhìn thấy tư thái biệt nữu nằm trên đất của Thương Hoài Nghiên, ửng đỏ trải rộng toàn thân, hắn lại rút dương v*t ra một lần nữa, miệng huyệt hơi co rút giống như trước, giống như sau khi bị dùng sức đâm chọc đã không thể khép lại, bản thân Thương Hoài Nghiên đang thở dốc liên tục, còn có chất lỏng chảy xuống dưới khóe môi.
Ngón tay của hắn vẫn bịt chặt trên đỉnh mắt của đối phương.
Đã qua một lúc, dương v*t bị ngăn chặn ngay cửa không ngừng run rẩy đáng thương, hi vọng một giây sau có thể hoàn toàn giải phóng.
"Chờ tôi cùng —— "
Dịch Bạch Đường còn nói như thế.
Hắn tàn nhẫn chôn dương v*t vào trong thân thể đối phương, đổi lấy một tiếng nghẹn ngào không nhịn nổi của người dưới thân.
Một giây sau, tiếng nghẹn ngào cùng với âm thanh va chạm giữa hai cơ thể đã tạo thành một loại âm thanh đặc biệt, Dịch Bạch Đường va chạm không ngừng, hết lần này đến lần khác đưa người dưới thân lên đến đỉnh cao rồi lại kéo xuống đáy vực, mãi đến tận khi người bị đè hoàn toàn mơ màng trong bể dục hắn mới buông tay ra, bắn toàn bộ t1nh dịch vào trong nơi sâu nhất của cơ thể đối phương..